ngạc.
“Này, chưởng môn mà lại dũng mãnh như thế á?”
“Thắng liên tiếp 110 trận…”
“Sức mạnh quy tắc này mạnh hơn bất kỳ nơi nào trong tiên giới trước đây đấy!”
Trong lòng hắn còn một câu khác mà chưa nói.
Thật không hổ là vị diện chi tử mà.
Không không không, dù cho trước đây những vị diện chi tử kia, cũng không có
may mắn như này đâu!
Nhìn thấy vẻ mặt khó mà tin được của hắn, Tam Nhãn Hổ mặt mày hớn hở.
Nó nhảy đến trước mặt Mạc Trần, cứ đắc ý mà lắc lư cái đuôi.
“Nói thật cho ngươi biết, lần trước khiêu chiến với thánh trì đứng thứ bảy, bổn
đại gia đây ra trận đầu đấy.”
“Trận đó giết người đến trời đất u ám, không có ánh sáng của mặt trời và mặt
trăng, ở trước mặt hổ gia này, chủ tướng của đối phương bị đánh tơi bời đến
mức sợ chết khiếp…”
Mạc Trần lướt nhanh qua cảnh giới hôm nay của nó, quả thật có làm người khác
bất ngờ một chút, vậy mà lại là Huyền Tiên ngũ phẩm.
Nhưng cũng chỉ có thế thôi à?
Chỉ dựa vào nó mà có thể xử lý được thành chủ cấp Kim Tiên á?
Trong này chắc chắn có ẩn tình.
Mạc tiên nhân phục Khương Thành một trăm phần trăm, nhưng với Tam Nhãn
Hổ thì khác.
Hắn thầm bĩu môi, lười đến mức chẳng muốn phụ họa cùng nó.
“Thế chưởng môn có dự định gì tiếp theo?”
Bây giờ là năm cuối cùng, xếp thứ bảy thì đã có thể ổn định đi lên trên rồi.
Cho dù các tiên thành khác dày vò thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể đá
thành Định Thiên ra khỏi top mười được.
Ở góc độ của người khác, bây giờ cũng không cần làm gì cả, chờ qua một tháng
rồi kết toán thì có thể phi thăng lên trung tiên giới rồi.
Nhưng Mạc tiên nhân biết rõ phong cách vua làm màu của Khương chưởng
môn, đứng thứ bảy sao có thể để hắn thỏa mãn được chứ?
Là vị diện chi tử, không lấy hạng nhất, e rằng đây là sự sỉ nhục đối với hắn ấy
chứ?
Hắn đoán không sai một chút nào cả.
Cho dù Thành ca đồng ý lấy vị trí ngoài hạng nhất thì phong cách làm màu của
hắn cũng không cho phép hắn làm như thế.
Chín năm qua, tuy rằng hắn không khiêu chiến, nhưng lòng khắc khoải của hắn
vẫn chưa nguôi ngoai.
Sở dĩ chờ chín năm, chỉ là đợi sức mạnh của mọi người tiến bộ, giúp hắn xử lý
vòng thứ hai.
“Ngươi có thể tiêu diệt được mấy Kim Tiên cửu phẩm?”
“Ờm…”
Mạc Trần lại lúng túng một lần nữa.
“Nếu dốc hết sức đối phó thì chắc có thể đánh với Kim Tiên lục phẩm.”
Hắn cũng đành chịu thôi, tuy rằng đã từng rất mạnh, nhưng bây giờ ngay cả tiên
thể cũng không có.
Trong tình hình này còn có thể đánh một trận cùng Kim Tiên lục phẩm cũng
xem như là hiếm có lắm rồi
Còn giết mấy người ư?
Chưởng môn giao nhiệm vụ cho bản thân hắn, vượt ngoài khả năng lắm rồi.
Quả nhiên, Thành ca có chút thất vọng.
Hắn lại hỏi Quy Tàng Kiếm Tiên và nhóm người Tỉ Trường, Hư Huyền, Kim
Long Vương.
“Các ngươi thì sao? Các ngươi có thể giết Kim Tiên không?”
Tỉ Trường lập tức vỗ ngực bảo đảm: “Không thành vấn đề, sáu Huyền Tiên của
Hoang vực bọn ta có thể đánh một trận với Kim Tiên được!”
Kim Long Vương cũng bày tỏ thái độ ở ngay tại chỗ: “Trước mắt Thiên Yêu
vực chúng ta có ba Huyền Tiên, cũng có thể đánh một trận với Kim Tiên, nhưng
giới hạn dưới Kim Tiền tứ phẩm, ngũ phẩm thôi.”
“Được, quả nhiên đều là thiên tài, đến tiên giới mà vẫn khí khái như thế!”
Khương chưởng môn cực kỳ vui mừng.
Tỉ Trường và những người khác cười toe toét vì vui mừng: “Ha ha ha, nhất định
thế rồi! Khi huynh đệ cần bọn ta, cứ việc mở lời!”
Ở Thiên Yêu vực bên kia, một Chiến Hầu Vương khác đã đạt đến cấp độ Huyền
Tiên cũng gào thét lên.
“Nếu không phải Kim Long đại ca áp chế liên tục, ta đã muốn gặp đám tiên
nhân này từ lâu rồi, đánh bọn họ ngã xuống hết.”
Nhưng người khác không hề tự tin như vậy.
Quy Tàng Kiếm Tiên đàng hoàng nói: “Có lẽ Kiếm vực bọn ta không để đấu lại
Kim Tiên được.”
Hư Huyền của Ma vực cũng có chút xấu hổ nói: “Toàn lực ứng phó, sống chết
đánh một trận, e rằng cùng lắm cũng chỉ đánh được Huyền Tiên cửu phẩm
thôi.”
“Hả?”
Không phải những người này đều là những người ưu tú nhất ở hạ giới sao?
Quy Tàng và Hư Huyền đều là Huyền Tiên thất phẩm rồi, vẫn không thể vượt
cấp đánh một trận với Kim Tiên nhất phẩm à?
Để đánh bại Huyền Tiên cửu phẩm còn phải dốc toàn lực, sống chết đánh một
trận, lại còn e rằng chỉ được như vậy?
Có nghĩa là cũng không hoàn toàn chắc chắn?
“Các ngươi không thể khiêu chiến vượt cấp sao? Tại sao Hoang vực và Thiên
Yêu vực thì được, nhưng các ngươi lại không được?”
Nghe thấy nghi vấn hiển nhiên của Khương chưởng môn, Hoang vực và Thiên
Yêu vực lại dương dương tự đắc, trong khi những người khác thì bất lực.
Lão đại, tình hình của các vực giới không giống nhau đâu.
Hơn nữa, khiêu chiến vượt cấp cũng có giới hạn.
Thái Thường Huyền Tiên thở dài: “Có lẽ Khương chưởng môn không biết, bọn
ta và Thiên Yêu vực, Hoang vực không giống nhau lắm.”
“Bọn họ không quá ỷ lại vào binh khí pháp bảo cho lắm. Mà những tu sĩ này
trong tộc bọn ta muốn phát huy được toàn bộ sức mạnh, binh khí chiếm một
phần rất lớn…”
“Kim Tiên của tiên giới, chắc chắn sẽ có tiên khí tam phẩm trở lên, pháp bảo tốt
hơn chúng ta rất nhiều.”
“Càng đừng nói đến việc họ còn có tiên phù, tiên trận, tiên bảo nữa.”
“Mấy năm nay bọn ta chỉ tập trung tu luyện đạo tâm, võ kỹ của tiên giai, chỉ tu
luyện mỗi phần thu hoạch được trước đó, hơn nữa không nghiên cứu kỹ.”
“Muốn thắng được một người vượt cả đại cảnh giới thì gần như không thể.”
Nghe thấy bọn họ nói như thế, Khương Thành mới hiểu ra.
Hắn tự mình mở một đống BUFF, tiên khí có thể nhận trực tiếp được từ phần
thưởng của hệ thống, kích hoạt võ kỹ là trực tiếp đạt mãn cấp, vì thế chưa bao
giờ có những phiền muộn đó.
Nhưng nhóm người trước mặt thì khác.
Tuy những người này đã thăng cấp Huyền Tiên, nhưng chưa từng cày cuốc ở
tiên giới bao giờ, thời gian lại quá ngắn, còn chưa kịp có thay đổi một cách thần
kỳ.
Dưới tình hình này, bọn họ vẫn có thể đánh bại các Huyền Tiên cùng cấp khác
là đã xem như là vô cùng nghịch thiên rồi.
Có thể vượt qua một đại cảnh giới ở đây, chỉ có nhóm không phải cao thủ nhân
loại như Hoang vực, Thiên Yêu vực, Vạn Cốt vực và Bách Luyện vực.
Hoặc là trời sinh bọn họ thân xác mạnh mẽ, hoặc là bản thân dứt khoát là hình
dáng của một món binh khí hay pháp bảo.
Nhóm không phải nhân loại này chiếm một phần ba số lượng toàn trận, nhưng
phần lớn vẫn là Thiên Tiên và Chân Tiên, đạt đến Huyền Tiên cũng chỉ có
Hoang vực và chín người của Thiên Yêu vực.
Muốn khiêu chiến top 10 tiên thành, đương nhiên không đủ.
Hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định lấy tiên khí mà mình nhận thưởng
được ra đưa cho bọn họ dùng trước một chút.
Chịu thôi, giành được vị trí đầu tiên, nâng cao vẻ làm màu quan trọng hơn bất
cứ thứ gì.
Huống chi binh khí rút thưởng từ hệ thống cũng không thể đổi thành điểm tích
phân được, giữ trong tay cũng chẳng có tác dụng gì.
Nghĩ tới đây, hắn nhấn vào “lấy ra”.
Trong phút chốc, hơn trăm món tiên khí bay ra trước mặt nhóm Quy Tàng Kiếm
Nhân.
Có đao có kiếm có giáo có tiên giáp, có từ nhất phẩm đến tam phẩm.
Vì mảnh vỡ quy tắc, Thành ca đã rút trên dưới cả nghìn lần ở bảng rút thưởng
cấp 6, 7 và 8.
Vì thế tiên khí ở đây cực kì đồng đều, mỗi cấp bậc đều hơn ba mươi món.
Thật ra không phải tất cả đống này đều là đồ hắn tích trữ từ việc rút thưởng
được.
Khiêu chiến nhiều lần như vậy, hắn thu được cũng không ít bảo bối.
Còn có mấy chục món tiên khí tứ giai và pháp bảo thượng phẩm, hắn còn định
để lại cho đệ tử của bổn môn đấy.
“Mấy người đạt được đến cấp Huyền Tiên, tự mình xem rồi phân chia đi, hợp
cái gì thì chọn cái đấy.”
Nghe thấy câu này, nhóm người Quy Tàng, Hư Huyền trợn tròn cả mắt.
“Thứ này, những thứ này đều cho bọn ta sao?” Bọn họ có chút không dám tin
vào những gì mà mình nghe được.
Thành ca cố ý làm vẻ mặt không quan tâm, khoát tay áo.
“Đúng vậy, cứ tùy ý mà lấy, dù sao cũng tăng thêm thực lực cho mọi người
chúng ta mà.”
Có câu nói này của hắn, mọi người ở đây xôn xao cả lên.
“Trời ơi, Khương chưởng môn cũng hào phóng quá nhỉ?”
“Đây đúng là tiên khí đấy!”
“Hơn nữa còn không phải là tiên khí nhất giai!”
“Khương chưởng môn đã giúp bọn ta quá nhiều quá nhiều rồi, bây giờ lại tặng
tiên khí, bây giờ khiến bọn ta xấu hổ biết bao…”
Trong miệng thì nói như vậy, còn tay thì rất thành thật.
Chỉ mấy giây, hơn trăm món tiên khí đã bị phân chia hết sạch.
Dù sao khi ở hạ giới, cùng lắm bọn họ chỉ dùng thánh khí, còn chưa từng được
tiếp xúc tiên khí bao giờ đâu.
Quen sống khổ rồi, những Thiên Tiên, Chân Tiên kia, ngưỡng mộ đến mức
nước miếng sắp chảy hết cả ra rồi