Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước khi xuất chiến, Thành ca nói bản thân mình có diệu kế.

Rất nhiều người còn suy đoán rốt cuộc là diệu kế gì mà có thể chống lại được

thần điện mạnh mẽ cơ.

Bây giờ bọn họ cuối cùng mới nhận ra.

Hóa ra chỉ cần đích thân hắn ra tay xử lí Chính Thần là được rồi.

Giết một người không được, vậy thì giết bốn người, chuyện đơn giản biết mấy.

Rất nhiều chưởng môn và tộc trưởng trước kia không có lòng tin với Khương

Thành, lúc này cũng không dám nhìn hắn bằng ánh mắt dò xét nữa.

“Phục rồi, lão hủ hoàn toàn phục rồi.”

“Khương minh chủ ngươi mạnh như vậy nên nói sớm chứ, sớm nói thì bọn ta

còn lo lắng gì nữa nào?”

“Phải đó, thực lực này của ngươi đúng là tuyệt thế vô song mà.”

“Trước mặt ngươi, Lam Uyên Cổ Thánh đúng là một trò cười…”

Hiện giờ bọn họ đã hoàn toàn yên tâm, cũng không còn lo có cường địch đến

tập kích nữa.

Với sự hoàn toàn quy thuận của bọn họ, lượng lớn giá trị thống trị, huyền tinh

yêu thích của Thành ca tăng vùn vụt.

Cả tòa thành đều ngập tràn trong bầu không khí chúc mừng.

Khi Khương Thành hiện thân ở bên ngoài, tiếng hoan hô lại càng vang đến đỉnh

điểm.

Cũng không còn ai nói về lời đồn trước kia nữa.

Trong lòng bọn họ, Khương minh chủ chính là định hải thần châm của vùng đất

tứ châu này, là thần bảo hộ chống lại kẻ địch.

Do bốn đại thần điện đều bị tiêu diệt nên tứ châu không còn kẻ địch nữa, những

tiên nhân của Nam Hỏa thành cũng không cần theo nhau trốn đến Đông Trúc

đảo nữa rồi

Cuối cùng, Khương Thành mang theo binh lực khải hoàn trở về.

Cửu Đình cung ở lại bảo vệ bản doanh còn chưa biết bên ngoài đã xảy ra

chuyện gì.

Nhìn thấy mới qua có mấy ngày, đám đại quân này đã mở đường trở về, chỉ

xem bọn họ như chẳng làm được gì cả, chỉ dạo một vòng bên ngoài mà thôi.

Thế là đám trưởng lão Cửu Đình cung Việt Thiền và Lam Anh nôn nóng chế

giễu.

“Ôi, sao lại quay trở về rồi?”

“Không phải nói phải chủ động tiến công bốn thần điện lớn sao?”

“Mới qua có mấy ngày đã chuồn về rồi chăng?”

“Ha ha ha, sư muội, ngươi cũng không cần nói minh chủ của chúng ta như thế

mà, người ta có thể thuận lợi đưa người về lại được cũng xem như khó khăn

lắm rồi.”

“Hơn chục triệu người sừng sững ra đó mà không bị bốn Chính Thần phát hiện,

xem ta vị tân minh chủ này của chính ta rất có sở trường về việc ẩn nấp và bỏ

chạy đấy.”

Bọn họ cố ý nói hai chữ “minh chủ” này thật nặng ề, chế giễu không chút kiêng

dè.

Nếu như là trước đó, đám người Ấn Tuyết Nhi và Tần Sướng chắc chắn sẽ tức

điên lên.

Những chưởng môn các phái và tộc trưởng cũng sẽ thầm thở than, lo lắng mâu

thuẫn nội bộ sẽ bùng nổ.

Nhưng bọn họ giờ đây lại chỉ nhìn đám người lóc nhóc của Cửu Đình cung

bằng ánh mắt đồng tình ngớ ngẩn.

Thật đáng thương!

Đã đến lúc này rồi, bọn họ vẫn chưa biết được bản thân đã trêu chọc phải ai.

Thế mà đám người Lam Anh và Việt Thiền vẫn chưa ý thức được.

Nhìn thấy không ai đáp lại mình, chỉ xem như đám thất bại không còn mặt mũi

nào để nói, thế lại lại càng dữ hơn.

“Không phải chứ, minh chủ của chúng ta trước đây không phải khoác lác lắm

sao?”

“Cho dù không đánh bại được bất kì Chính Thần nào thì tốt xấu gì cũng có chút

chiến tích chứ?”

“Bây giờ đã hiểu được ý nghĩa của Cổ Thánh chưa?”

“Thật đáng tiếc, đáng tiếc là cah ta còn đang bế quan, không dễ dàng ra được.”

“Một ai đó muốn mời lão nhân gia hắn xuất sơn lần nữa thì không đơn giản chút

nào…”

Khương Thành đưa theo đám người về trung tâm đại điện cuối cùng cũng quay

đầu.

Hắn cười tươi như hoa nhìn Lam Anh một cái.

“Ta đã nói rồi, tu luyện là quan trọng nhất.”

“Bảo phụ thân ngươi cứ lo bế quan đi, đừng bao giờ phá quan mà ra nữa để

tránh bỏ lỡ việc tiến cảnh.”

Những người khác cũng vui vẻ cười phát ngôn.

“Đúng vậy, để Lam Uyên Cổ Thánh bế quan đi.”

“Bế tử quan ít thì cũng hơn trăm triệu năm, khoảng thời gian này bọn ta sẽ bảo

vệ tốt cho Đông Trúc đảo, ha ha.”

“Không sai không sai, bảo hắn cứ yên tâm mà bế quan, sẽ không có ai mời hắn

xuất sơn ra lại đâu.”

Nếu đổi thành trước kia, chuyện Cổ Thánh bế quan là chuyện vô cùng hệ trọng,

đủ để khiến tâm mỗi người dao động.

Còn giờ ấy à, ai mà bận tâm một Lam Uyên Cổ Thánh “nhỏ nhoi” ra sao chứ?

Có Khương minh chủ tọa trấn, hắn đã thành ra có cũng như không rồi biết

chưa?

Phản ứng này của bọn họ hiển nhiên không phải là mong chờ của Lam Anh rồi.

Trong suy nghĩ của nàng, mọi người giờ đây nên sốt ruột mới phải chứ?

Không phải nên cầu cậy mình sao?

“Các ngươi có ý gì?”

“Thật sự tưởng rằng vờ vịt như thế thì chuyện đổi minh chủ sẽ bỏ qua sao?”

“Nói cho các ngươi biết, chuyện này vẫn chưa xong đâu!”

“Nếu như không có lời giải thích thì tương lại Đông Trúc đảo bị tập kích đừng

mong phụ thân ta sẽ ra tay, cũng đừng mơ Cửu Đình cung bọn ta sẽ phối hợp.”

“Quên nói cho các ngươi biết, suối nguồn thứ sáu bên kia vẫn luôn lôi kéo phụ

thân ta, nói mấy lần muốn đón bọn ta qua đó, chỉ là bị bọn ta từ chối mà thôi.”

“Bây giờ xem ra, bọn ta phải nghĩ về những nơi khác rồi.”

Thành ca vốn còn lười để ý đến bọn họ, lúc này nghe thấy cũng hơi phiền.

Thật ra hắn chẳng có chút địch ý nào với trên dưới Cửu Đình cung cả.

Suy cho cùng thì trước khi hắn trở về, Lam Uyên Cổ Thánh và Cửu Đình cung

cũng có công lao, bỏ không ít công sức vì Đông Trúc đảo.

Phi Tiên môn vẫn luôn trụ đượcm bọn họ phải ghi nhận đại công.

Bởi vì những nguyên nhân này mà hắn vẫn luôn xem đám người này như ngời

của mình, thậm chí còn từng nghĩ muốn nâng đỡ đám người này theo cùng.

Lần trước tranh minh chủ, Cửu Đình cung không phối hợp xuất chinh hắn đã

không để trong lòng rồi.

Nếu không đổi thành người khác loi nhoi lóc nhóc kiểu đó ấy à, sớm đã bị hắn

cho một bạt tai rồi, nào có cơ hội đứng đó lảm nhảm?

Nhưng bây giờ nhìn thấy đủ loại uy hiếp, đủ loại cảnh cáo của đám người Lam

Anh, hứn cuối cùng vẫn cảm thấy thất vọng.

Đám người này quả thực không thể xem như một lòng với mình.

“Nế các ngươi đã có nơi khác để đi, vậy ta cũng không giữ lại làm gì nữa.”

Lam Anh không dám tin vào tai của mình nữa.

“Ngươi, ngươi nói gì?”

Sắc mặt Việt Thiên cũng trầm xuống: “Ngươi bảo bọn ta rời đi?”

“Đúng thế, không phải còn có suối nguồn thứ sáu lôi kéo các ngươi sao/”

Khương Thành nhún vai: “Dù sao thì ở đây các ngươi cũng không vui vẻ mấy,

ta cũng không muốn làm khó người khác.”

“Vậy nên các ngươi nếu đã muốn đi thì lúc nào cũng có thể cả.”

“Ngươi có biết bản thân mình đã nói gì không hả?”

Mọi người của Cửu Đình cung chỉ cảm thấy đây quả thực là một chuyện hoang

đường.

Đông Trúc đảo có bọn ta còn khó giữ được, không còn bọn ta nữa há chẳng phải

thành đậu phụ nát rồi sao?

Lam Anh cố ý nhắc đến suối nguồn thứ sáu chỉ là vì muốn nắm thóp Khương

Thành.

Cửu Đình cung tạm thời chưa muốn rời khỏi đây.

Suy cho cùng thì ở Đông Trúc đảo, bọn họ cũng là lão đại.

Còn đến suối nguồn thứ sau còn phải chịu sự tiết chế của chúa tể nữa.

Càng huống hồ gì suối nguồn thứ sáu hiện này đang đối mặt với sự vay công

của bảy tám Chính Thần, áp lực không hề nhỏ.

Ý vốn có của Lam Uyên Cổ Thánh chỉ là chờ Đông Trúc đảo không thủ nỗi nữa

thì sẽ ở một bên trợ giúp.

Bọn họ thậm chí còn tưởng bở đến cảnh tượng rằng sau khi mình rời đi, những

tông môn và tộc quần khác sẽ không nỡ, níu kéo bản thân lại.

Nhưng cho đến hiện giờ, bọn họ mới phát hiện ra mình đã nghĩ nhiều rồi.

Mọi người không những không níu kéo bọn họ, ngược lại còn phụ họa cùng

Khương Thành.

“Đúng thế, nếu Cửu Đình cung các ngươi muốn đi thì bất cứ lúc nào cũng có

thể rời đi được.”

“Nể tình trước đây còn kề vai sát cánh chiến đáu, bọn ta sẽ vui vẻ tiễn đưa các

ngươi.”

“Các ngươi trái thì chướng mắt, phải thì bất mãn Khương minh chủ, hà tất phải

để bản thân chịu uất ức?”

“Đi đến suối nguồn thứ sáu thì đi là được rồi, cần bọn ta hộ tống luôn không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK