Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hóa thân của Luyện Tâm đ*o?”

Mấy người của Linh Thanh Phù Tháp liếc nhìn nhau, rồi laij nhìn vẻ mặt

nghiêm túc của những trưởng lão bên các tông môn luyện đan.

“Ha!”

“Ha ha ha ha ha!”

Mấy người nãy cười to ngất ngưỡng.

“Lệ Dương, Thừa Sơn, các ngươi điên rồi hay là bọn ta bị ngốc rồi?”

“Lại còn chúa tể của Luyện Tâm đ*o, sao ta lại không biết có người có danh

hiệu thế nhỉ?”

“Các ngươi cũng đã trở thành tông đan sư bát phẩm rồi, lại còn phải hạ thấp tôn

nghiêm gọi tên tiểu tử này là Thần chủ à, ta thấy mấy cái mặt già của các ngươi

đều mất hết rồi.”

“Nổi danh ngang hàng như các ngươi thật đúng nhục nhã mà.”

Đám người Lệ Dương Đạo Tôn và Thừa Sơn Đạo Tôn lại không hề có chút

muộn phiền nào.

Ngược lại lại càng lộ ra vẻ mặt đồng tình.

“y, các ngươi lần này tự thu hẹp đường đi cho mình rồi.”

“Đừng có chấp mê bất ngộ.”

“Chọc giận Thần chủ sẽ chẳng có ích lợi gì cho các ngươi cả.”

“Tốt xấu gì thì cũng ở Luyện Tâm đ*o, Linh Khuyết, Thanh Chỉ, nghe ta

khuyên một câu…”

“Đủ rồi.”

Linh Khuyết Đạo Tôn hét lên cắt ngang hắn.

“Các ngươi diễn kịch thì cũng nên có điểm đầu.”

“Cố ý tìm một người ra đây làm gì mà Thần Chủ điều đình, muốn dọa bọn ta, để

bắt bọn ta phải yên lòng chăng?”

“Tưởng rằng bọn ta sẽ bị lười chắc?”

“Thừa Sơn, Lệ Dương, vỡ kịch này của các ngươi kém cỏi quá đi thôi.”

Hắn lại lần nữa vung phù lệnh trong tay.

“Các ngươi chờ đó mà khai chiến đi!”

“Chuyện này sẽ không còn đường lui nào nữa đâu.”

Nói xong hắn liền phất áo bào, định đưa người rời đi chuẩn bị khiểu chiến.

Nhưng Thành ca nào có thể để hắn rời đi được.

Vốn nghĩ bản thân nên đích thân ra tay, nhưng nghĩ lại thân phận Thần chủ của

mình, nếu phải tự tiện ra tay thì thật mất đi thân phận quá.

Thế là hắn hạ lệnh ngay tại chỗ.

“Tóm đầu hết tất cả bọn họ lại.”

Mặt mày Thừa Sơn, Lệ Dương và mấy người khác ngơ ngác, đối với mệnh lệnh

này có phần không phản ứng được.

Trước đây chẳng cần đến việc bọn họ phải ra tay, căn bản không có tố chất huấn

luyện giống như những tiên nhân có hình thức chiến đấu khác.

Hơn nữa, bọn họ cũng chưa từng nghĩ sẽ động thủ với Linh Thanh Phù Tháp ở

Phạm Họa Sơn.

Rất nhiều người thậm chí còn lòi ra suy nghĩ – Đây có phải là ý mạnh hiếp yếu

không?

Có phần không có đạo nghĩa rồi ha?

Cho dù tương lai phải khai chiến cũng phải chờ hai bên gọi đủ hết người, bày

hết chiến trận ra rồi lại lần nữa hô tuyên chiến…

Như vậy sao có thể thích hợp với quy tắc lễ nghĩa chứ?

Không những chỉ có bọn họ, bọn người Thiên Đan Tư như Thiên Lâm, Hà Bắc,

Thái Hành cũng đều ngớ ra.

Căn bản không tiêu hóa nỗi mệnh lệnh này.

Nhưng mà cuối cùng cũng có người rất nhanh đã phản ứng được.

Thái Hành Đạo Tôn của Thiên Đan Tư và Tam Nhãn Hổ lập tức cùng nhảy ra.

Một người nhằm vào Linh Khuyết, một người nhằm vào Thanh Chỉ.

Còn Lưu Duyên Thiên Tôn cũng chào một tiếng rồi nhảy ra.

“Các ngươi dám?”

“Thiên Đan Tư, các ngươi dám dính líu vào chuyện này?”

Linh Khuyết, Thanh Chỉ vừa kinh ngạc vừa xen phẫn nộ.

Vừa giơ tay chống đỡ vừa hét lớn.

Mấy người khác của Linh Thanh Phù Tháp cũng nhanh chóng bị bao vây.

Chiến lực của Linh Khuyết và Thanh Chỉ vốn cũng không được tính là quá cao,

hai người đều là đế phù sư bát phẩm, thêm vào vài phần trăm bên ngành khác,

cho tối đan thì chiến lực cũng chỉ hơn bảy ngàn.

Còn Thái Hành Đạo Tôn cũng lấn sang ba ngành khác y như vậy, chiến lực đã

đạt đến tám ngàn rồi, có thể hơn được Linh Khuyết một chút.

Nhưng Tam Nhãn Hổ lại bị cấn chút xíu.

Hắn có chiến lực 4800 do luyện đan thuật mang lại, vốn không là đối thủ của

Thanh Chỉ.

Còn về Lưu Duyên Thiên Tôn, chiến lực của hắn cũng đạt 4500, nhưng thế này

cũng chỉ đứng ngang hàng với mấy trưởng lão bên này.

Cuộc chiến này ngay từ đầu bên phía Linh Thanh Phù Tháp đã chiếm ưu thế

tuyệt đối.

Còn về mấy cao thủ của nhiều tông môn như vậy thì cũng vẫn chưa hề nhúc

nhích, chỉ nhìn Khương Thành với một vẻ sốt ruột.

Theo như bọn họ thấy, chỉ cần Thần chủ ra tay, nhẹ nhàng đã xử gọn, không cần

bản thân phải nhúng tay vào.

Vào giây phút mấu chốt, Khương Thành bay lên cao.

Vốn không phải gia nhập trận chiến.

Ca này nhìn mấy người ở hậu phương vẫn do dự chưa quyết, sau đó bùm lấy ra

hai lệnh bài cửu sắc vốn không hề mang chút hiệu quả chiến đấu nào.

“Thiên địa vô cực, Luyện tâm có đạo…”

Sau khi niệm hết một đoạn “chú ngữ” mà bản thân cũng không biết là gì, hắn lại

làm ra một hiệu quả đặc hiệu.

“Bổn Thần chủ hạ lệnh, phong Thái Hành Đạo Tôn làm sứ giả phù.”

Sau đó hắn đánh ra một lệnh bài trong số đó.

Giây phút lệnh bài đó chạm phải Thái Hành Đạo Tôn, đột nhiên nó hóa thnahf

một ánh sao chiếu rọi lên người Thái Hành.

Chuyện này đương nhiên vẫn là hiệu quả đặc biệt.

Nhưng “sứ giả phù” ấy lại là thật.

Khương Thành thật sự đã ràng buộc tinh hoa phù văn và Thái Hành Đạo Tôn lại

với nhau.

Vậy nên trong giây phút ấy, ngập tràn trong trí não Thái Hành Đạo Tôn đột

nhiên là một khối kiến thức vô lượng về phù văn.

Những tri thức đó từ linh giai đến tiên giai rồi là đế giai, gần như không đâu là

không có.

Hắn thậm chí còn không kịp tiê hóa và cảm ngộ, dẫn đến chiến lực suýt chút bị

xảy ra sai lầm.

Mà hắn cũng không cần phải lĩnh ngộ hết tất cả nữa.

Bởi vì chiến lực của hắn lúc đó đã đột ngột tăng đột biến.

Thái Hành vốn là đế đan sư bát phẩm, bây giờ đột ngột lại trở thành đế phù sư

bát phẩm, chiến lực mang lại cho hắn đã đạt đến mức khó mà hình dung được.

Chuyện này giống như là truyền công cách không trong truyền thuyết vậy.

Chiến lực của hắn từ 8200 vọt thẳng một đường đến 9000, 10000, 11000,

12000…

Cuối cùng tạm thời dừng ở mốc 12536.

Lúc này, hắn có chiến lực cao hơn Linh Khuyết Đạo Tôn ở đối diện những hơn

năm ngàn.

Mà Thành ca cũng đối xử vô cùng công bằng.

“Thiên địa vô cực, Luyện tâm có đạo…”

Lại lần nữa niệm đoạn “chú ngữ”, hắn đưa tay lên phóng lệnh bào về phía Lưu

Duyên Thiên Tôn.

“Bổn Thần chủ hạ lệnh, phong Lưu Duyên Thiên Tôn làm sứ giả trận.”

Sau một loạt những hiệu ứng hoa hòe màu mè, Lưu Duyên Thiên Tôn cũng triệt

để cảm ngộ được như vậy, chiến lực của hắn trong chớp mắt đã tăng thêm 4400

rồi.

Một loạt thao tác này của Thành ca diễn ra trong tầm mắt của mọi người.

Nhưng mà mọi người vốn không hề lộ ra vẻ ngưỡng mộ.

Chủ yếu là nhìn có vẻ như đang giả thân lộng quỷ hơn, sao nhìn thế nào cũng

không giống thật ấy nhỉ.

Mà cái thứ gọi là chiến lực này cũng không hiển thị con số lên trên người.

Các trưởng lão của những tông môn tỏ ra nhìn không hiểu cảnh tượng này, chỉ

hơi bị kinh ngạc mà thôi, thậm chí còn cảm thấy mấy thao tác vừa rồi của Thần

chủ có hơn gượng.

Nhưng ngay chốc tiếp theo, bọn họ đã không thể tiếp tục giữ được bình tĩnh

nữa.

Bởi vì sự chiến đấu vốn đang nghiêng về một bên trong hiện trường, đột nhiên

lại trở thành… nghiêng về bên kia.

Thái Hành Đạo Tôn vốn khổ sở áp chế Linh Khuyết Đạo Tôn, thêm vào đó có

đến bốn trưởng lão đang giúp Linh Khuyết, tình huống của hắn vô cùng bấp

bênh.

Nhưng hắn lúc này lại có chiến lực đột nhiên tăng vọt, hoàn toàn giống như thay

da đổi thịt, biến thành một người khác.

Một chưởng đánh ra, Linh Khuyết Đạo Tôn vốn còn đang chủ động đánh hắn

thì đã bị đánh bật bay về phía sau.

Sau đó quét một cái, mấy trưởng lão có chiến lực không dưới bốn ngàn kia của

Linh Thanh Phù Tháp lại như con rùa chấn động kinh hoàng.

Sau đó cũng theo đó ngã xuống.

Tam Nhãn Hổ ở kế bên cũng đã không chịu nỗi Thanh Chỉ Đạo Tôn rồi.

Vừa định gọi Thành ca giúp đỡ thì thấy Thái Hành Đạo Tôn ở kế bên đột nhiên

đánh như lang như hổ.

“Yên tâm ta đến đây.”

Chiến lực của lão đầu này điên cuồng, bây giờ hận không thể đánh được mười

tên.

Thanh Chỉ Đạo Tôn không kịp phản ứng đã bị hắn tóm hai tay, ngã bịch xuống

đất

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK