rồi.
Nhưng ở kỷ nguyên thứ nhất, không chỉ có Đạo Thần cao giai, đằng sau đấy
còn có còn có cảnh giới được xưng là Thánh Chủ.
Sau khi đạt đến cấp bậc này, đạo tự thân đã thoát khỏi sự ỷ lại vào Thiên Đạo,
có uy năng thông thiên triệt địa.
Bốn tông môn chúa tể mạnh mẽ nhất của Tiên Tộc được xưng là tứ đại Thánh
Địa.
Tứ đại Thánh Địa này đều có một vị Thánh Chủ riêng.
Ba vị Đế Hoàng và ba vị Quốc Sư của Tiên Tộc bên này mặc dù không tu đạo,
nhưng thực lực Thiên giai thập nhị trọng của bọn họ cũng là cấp bậc Thánh
Chủ.
Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất Thiên Tộc vẫn luôn không bị đánh hạ.
Mặc dù ở những cảnh giới Đạo Tôn, Đạo Thánh, Đạo Thần này, số lượng cao
thủ ít hơn không bằng Tiên Tộc bên kia.
Nhưng ở giai đoạn Thánh Chủ mạnh nhất, Thiên Tộc nhiều hơn hai người.
Trước đó, Thánh Chủ chính là đỉnh cao của Thiên giới.
Nhưng những năm này, Tiên Tộc bên kia vậy mà lại xuất hiện một vị cường giả
tự xưng là Thánh Hoàng.
“Người này liên tiếp khiêu chiến bốn vị Thánh Chủ, đã thắng ba trận liên tiếp.”
“Thực lực của hắn rất có thể vượt lên trên Thánh Chủ.”
“Mấy Thánh Địa và những tông môn đỉnh cấp khác của Tiên Tộc đang bị hắn
dần dần chinh phục thu lại.”
“Gần đây bọn ta cũng phụng mệnh đến xuất chiến, dù sao thì yếu cũng không
địch lại mạnh.”
“Theo bọn ta thấy, sau khi hắn chinh phục Thánh Địa cuối cùng, chính là lúc
phát khởi tổng tiến công với Thiên Tộc.”
“Hiện tại ngươi đứng ở Thiên Tộc bên này, sớm muộn cũng sẽ đối mặt với sự
khiêu chiến của hắn.”
Sau khi những người quen này rời đi, Khương Thành cũng không khỏi rơi vào
suy tư.
Cường giả siêu cấp xuất hiện mấy mươi ngàn năm gần đây?
Lẽ nào là tuyển thủ từ kỷ nguyên thứ ba “xuyên không” đến?
Nhưng người hồn xuyên qua đây, thực lực sao có thể vượt qua ba Thánh Chủ?
Lẽ nào hắn cũng là bản thể xuyên không?
Nhưng mà kỷ nguyên thứ ba có cường giả bậc này sao?
Hay là nói, Thiên Tộc có cao thủ ẩn thế gần đây xuất sơn rồi?
“Toi rồi, khó trách rất nhiều tông môn của Tiên Tộc bên kia đều có sự phối hợp
và điều độ!”
Nguyệt Khinh trở nên hoảng hốt.
“Hoá ra thật sự có cường giả đang chỉnh lí lực lượng bên kia.”
“Như vậy phải làm sao?”
“Lực lượng chỉnh thể của Tiên Tộc vốn đã gấp mấy lần chúng ta, lúc trước khi
nội bộ bọn họ chém giết lẫn nhau, Thiên Tộc chúng ta còn phải chịu áp lực cực
lớn.”
“Hiện tại bọn họ đồng tâm hiệp lực, chúng ta tuyệt đối không thể chống chọi lại
được đâu!”
Thành ca thầm nghĩ theo tiến trình lịch sử, đúng thật là các ngươi không chống
chọi được Tiên Tộc, sau này Thiên Tộc đều đã biến mất ở trong trường hà thời
gian.
“Làm sao đây, làm sao đây?”
“Nhất định phải thông báo cho đám người phụ hoàng thôi.”
“Đúng rồi!”
Nàng đột nhiên tràn đầy mong đợi nhìn về phía Khương Thành.
“Ngươi có thể chiến thắng người kia không?”
“Nếu như giết chết hắn, có phải có thể đánh đứt tiến trình thống nhất của Tiên
Tộc rồi không?”
Khương Thành nhún vai: “Ta đương nhiên có thể, nhưng người ta lại không đến
chọc giận ta, ta chạy đi giết hắn thì không có đạo lí chút nào đúng không?”
Hắn không ngại qua đó chiếu cố Thánh Hoàng kia.
Nhưng tiền đề là… Phải thêm tiền.
Ngay khi Nguyệt Khinh truyền tin tức của Thánh Hoàng về Vương triều Nguyệt
Hoàn bên kia, mấy trận chiến ở tiền tuyến của Khương Thành cũng đã truyền
ra.
Sau khi biết được chiến tích của hắn, bất luận là Tiên Tộc hay là Thiên Tộc đều
nhấc lên chấn động kịch liệt.
Gần như trong một đêm, đối diện bốn chiến khu hắn quản lí, toàn bộ tông môn
Tiên Tộc đều biến mất sạch sẽ.
Lại cũng chẳng còn một ai dám dừng lại lâu.
Không chỉ là bốn chiến khu, Tiên Tộc đối diện mười tám chiến khu khác cũng
đều rút về sau mấy tỉ dặm.
Cũng chẳng còn dám duy trì tư thái tiến công, mà là toàn bộ phân tán co đầu rút
cổ.
Nguyên nhân không gì khác, chỉ sợ Khương Thành sẽ đi tiến công đánh bọn họ.
Sau khi biết được Vương triều Nguyệt Hoàn mời Khương Thành giúp đỡ, bất
luận là Vương triều Nhật Diệu hay là Vương triều Tinh U, phản ứng đầu tiên
của rất nhiều người đều là thật to gan, vậy mà dám hợp tác với Ma thai?
Đây là đang giao thiệp với ma quỷ đấy!
Nhưng sau khi biết được chiến tích của Thành ca, phần lớn người đều rơi vào
ngây ngốc.
Hai trận đại chiến, tiêu diệt hơn sáu mươi ngàn cao thủ tinh nhuệ của Tiên Tộc,
giết chết mười mấy Đạo Thần, trong đó còn bao gồm Đạo Thần cao giai.
Ba đại Vương triều cộng lại hơn mươi ngàn năm cũng không làm được chiến
tích như vậy.
Có thể tưởng tượng được sự chấn động trong lòng mọi người mạnh mẽ cỡ nào.
“Sao Ma thai lại mạnh như thế?”
“Vậy cũng đáng sợ quá đi.”
“Trời ạ, hiện tại ta thật sự tin rằng tương lai hắn có thể tiêu diệt Thiên Tộc
chúng ta đấy.”
“Tiêu diệt cái gì? Hiện tại người hắn tiêu diệt đều là kẻ địch Tiên Tộc!”
“Đúng thế, Đạo Thần hắn giết chết còn nhiều hơn Thần thai Thu Vũ Tuyền.”
“Nếu như đây là Ma thai, vậy ta tình nguyện có thêm mấy Ma thai nữa!”
“Hơn nữa nghe nói Quốc Sư của Nguyệt Hoàn tuyên bố rồi, Khương Thành
được hắn làm phép, đã cải tà quy chính, không phải là Ma thai nữa.”
“Thật vậy sao? Vậy thì tốt quá rồi!”
“Lần này Vương triều Nguyệt Hoàn nhặt được bảo vật rồi, có Khương Thành
trấn thủ, từ đó mà chẳng còn lo lắng gì!”
Cái tên Khương Thành lại lần nữa vang dội khắp toàn bộ Thiên Tộc.
Khi tin tức truyền về Vương triều Tinh U, tâm trạng của vô số người đều trở
nên phức tạp.
Nghĩ đến năm xưa, Khương Thành thuộc về Vương triều Tinh U đầu tiên đấy.
Chỉ là sau này bởi vì một câu tiên đoán của Quốc Sư Tinh U mà đã bị bọn họ ép
đi rồi.
Hiện tại người ta đã là người của Vương triều Nguyệt Hoàn rồi…
Rầm!
Trong đại điện nguy nga lộng lẫy, tất cả ly chén đồng thời vỡ nát thành cặn bã.
Tất cả mười mấy vị Thân Vương và cao thủ cung đình có mặt đều câm như hến.
Đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Tinh Diệu Hoàng tức giận lớn như vậy,
tuy nhiên không có ai dám khuyên giải.
Bởi vì, trong lòng bọn họ cũng rất tức giận.
Trong vòng một ngày có hai tin xấu, một là Thu Vũ Tuyền mất tích, một là
Khương Thành đã gia nhập Vương triều Nguyệt Hoàn.
“Chết tiệt! Quốc Sư chết tiệt!”
Tinh Diệu Hoàng đen mặt, tiếng gào thét vang dội trong điện.
“Ta biết ngay mà, để Khương Thành đi là một sai lầm cực lớn! Bây giờ ứng
nghiệm rồi chứ?”
“Lời tiên đoán cái khỉ gì, bây giờ thì hay rồi, Khương Thành bị Vương triều
Nguyệt Hoàn kéo đi rồi!”
“Đáng hận đến cực điểm!”
Khi xưa hắn coi như là cực kì coi trọng tiền đồ của Khương Thành, bằng không
sẽ không bảo vệ như vậy.
Nhưng hắn lúc đó không xé rách mặt với Quốc Sư.
Ở trước mặt thái độ của toàn bộ tập đoàn nguyên sĩ cùng với nhiều con dân
Vương triều Tinh U như vậy, phân lượng của Khương Thành vẫn là nhẹ quá.
Không đáng vì một mình hắn mà đắc tội với hai bên kia.
Nhưng hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng, sau khi biến mất tám mươi ngàn
năm, cái tên Khương Thành này lại xâm nhập vào trong tai hắn lần nữa bằng
một loại cách thức cực kì chấn động như vậy.
“Hắn dùng sức lực một mình thay đổi chiến cục!”
“Bởi vì e ngại hắn, Tiên Tộc cũng không dám tiến công Vương triều Nguyệt
Hoàn nữa!”
“Đây là uy nhiếp cỡ nào?”
“Thu Vũ Tuyền không làm được, chúng ta cũng không làm được…”
Đám người Tông Phiêu Vương trong điện không khỏi lắc đầu thở dài.
Ai có thể ngờ được, Khương Thành vậy mà lại mạnh như vậy chứ?
Bọn họ chỉ có thể an ủi bản thân: “Mặc dù hắn ở Vương triều Nguyệt Hoàn,
nhưng cũng tính là người của trận doanh của Thiên Tộc chúng ta mà.”
Tinh Diệu Hoàng lạnh giọng bật cười: “Ngươi cảm thấy Nguyệt Ảnh Hoàng sẽ
để hắn đến giúp đỡ chúng ta sao?”
“Nghe nói Nguyệt Ảnh Hoàng còn sắc phong cho hắn làm Thiên Cơ tướng
quân, hắn có dụng ý gì, các ngươi lại không thấy rõ sao?”
Đám người đương nhiên có thể thấy rõ.
Đó là hi vọng giữ Khương Thành ở lại Vương triều Nguyệt Hoàn.
“Thứ duy nhất chúng ta đáng để chúc mừng chính là khi xưa kết thiện duyên
với hắn, ít nhất hắn không hận chúng ta.”
“Nhưng hắn không còn là người của Vương triều Tinh U chúng ta nữa.”