tiêu diệt.
Nghe nói khi ấy Vô Định Cổ Thánh cũng đã ra mặt cầu xin thay, cố gắng giữ lại
một mạng cho Thánh Tôn.
Giữ lại kẻ có ích để đối đầu với đám Thiên Thần Chính Thần ngoài kia cũng là
điều tốt mà!
Song hắn vẫn không thể thay đổi sát ý của Lăng.
Cuối cùng thì Ma Đình Thánh Tôn vẫn hình thần câu diệt, thân tử đạo tiêu.
Thần Ma tông do một tay hắn sáng lập cũng bị xoá sổ.
Từ đó về sau, toàn Tiên Võ châu câm như hến, không có kẻ nào dám làm trái
lệnh của nữ bạo quân nọ.
Trong mắt Khương Thành, Lăng chỉ là một Cổ Linh Tinh có hơi nhiều toan
tính. Nhưng với những người khác, nàng chính là nữ hoàng nắm quyền sinh sát.
Sau khi Ma Đình Thánh Tôn chết, các Thánh Tôn khác ở Tiên Võ châu cũng bất
hạnh bị giận cá chém thớt theo, từ đó bị quản thúc nghiêm ngặt hơn trước.
Chẳng những không được qua các đại đi qua các đại lục khác mà còn không
được tự tiện ra tay. Trừ phi bị tấn công hoặc rời khỏi Tiên Võ châu, bằng không
họ sẽ không thể ra tay với Thánh Chủ và đám Tiên nhân ở dưới.
Bởi lệnh cấm này nên bảy vị Thánh Tôn luôn đi du lịch bên ngoài quanh năm,
thậm chí còn tạo lập thế lực mới ở đó.
Có người lại giống Nguyên Ly Thánh Tông, dứt khoát truyền chức chưởng môn
cho đệ tử, bế quan quanh năm, không màng thế sự.
Chỉ mong một ngày nào đó có thể hoá đạo vi nguyên, nhập hàng Cổ Thánh.
Chỉ có vậy mới có thể bằng vai phải vế với nữ bạo quân nọ, thoát khỏi sự kiểm
soát của nàng.
“Thật vậy, chúng ta không thể đến Thương Lan đại lục.”
“Xem ra phải bàn bạc chuyện này kĩ hơn.”
Mấy Thánh Chủ đỉnh phong cũng cảm thấy cái cổ của mình không cứng bằng
Ma Đình Thánh Tôn, đương nhiên không dám ngang ngược đi kiểm tra liệu đồ
đao của Lăng còn sắc bén như xưa không.
“Vạn Tượng Luân Chuyển là môn thần thông đủ để thay đổi bố cục của Nguyên
Tiên Giới, chúng ta đang ở thế bắt buộc, không thể mắc sai lầm!”
“Nhưng nếu điều động Thánh Chủ bình thường, e rằng không áp chế được
Khương Thành đâu.”
Nguyên Ly Thánh Tôn bình tĩnh đáp: “Nếu chúng ta không thể đến Thương Lan
đại lục, chi bằng hãy để Khương Thành chủ động qua đây.”
“Chủ động qua đây?”
Mắt của năm vị Thánh Chủ đỉnh phong sáng rực lên.
Sau đó vỗ tay cười lớn.
“Hay!”
“Hay lắm!”
“Một lời của lão tổ đã đánh thức mọi người khỏi cơn mê!”
Ở Thương Lan đại lục xa xôi, Thành ca không biết một cái bẫy lớn đang được
giăng sẵn trên đầu hắn.
Phi Thiên môn của hắn phát triển không ngừng. Sau đợt Vẫn giới tiên tàng lần
trước, Trường Dương, Trường Bách, Trường Tân, Trường Linh lần lượt đột phá
Thánh Chủ.
Bốn Thánh Chủ mới cùng xuất hiện trong một khoảng thời gian ngắn, đây là
một sự kiện trọng đại với bất kì môn phái nào.
Nhưng trước uy danh của Khương Thành, việc bọn họ đột phá không gây được
nhiều sự chú ý lắm.
Ngày nào cũng có người từ tứ phương đổ về để tìm nơi nương tựa.
Dù sao hiện giờ ở Thương Lan đại lục chỉ có một Phi Thiên môn mà thôi.
Song, môn đồ mới gia nhập chỉ có thể được phân vào phân đường thứ nhất hoặc
phân đường thứ hai.
Muốn làm đệ tử ngoại môn, không trông vào thiên phú mà chỉ xem cơ duyên.
Ví dụ như Thiên Hợp Thánh Chủ của Bạch Tiên tông muốn đánh vào lòng quân
địch, nhân thể học trộm Vạn Tượng Luân Chuyển nên mới lấy thân phận người
mới hòng trà trộn vào Phi Thiên môn.
Lúc đầu, hắn lấy tên giả là Chung Vũ, gia nhập phân đường thứ nhất.
Sau khi nhập môn và nghe ngóng khắp nơi, hắn cố ý chọn ngày Trường Linh
Thánh Chủ đi thị sát bên ngoài để biểu diễn một màn “đột phá” từ Đạo Thần sơ
giai lên Đạo Thần trung giai cực kì hoành tráng ngay trước mắt nàng.
Hắn đã thành công trong việc khơi gợi sự chú ý của Trường Linh, được nàng
triệu kiến.
Trong màn ứng đối sau đó, hắn đưa ra bí quyết tu luyện giúp người ta giác ngộ
mà không để lộ chút sơ hở nào, điều này làm Trường Linh Thánh Chủ cũng
phải kinh ngạc.
Cũng phải thôi, bản thân Thiên Hợp Thánh Chủ chính là một trong ba Thánh
Chủ thiên tài của Thương Lan đại lục mà.
Ngay cả Trường Linh hiện đang là Thánh Chủ cao quý cũng chẳng phải đối thủ
của hắn.
Sau đó, hắn được Trường Linh đích thân thu làm đệ tử chân truyền một cách
thuận buồm xuôi gió, thành đồ tôn thứ nhất của Ngộ Sơn, xem như đã lọt vào
hàng ngũ nòng cốt của Phi Thiên môn.
Thăm dò các môn phái đối địch chính là một hoạt động thường quy.
Trong Phi Thiên môn có kha khá người có chung mục đích với Thiên Hợp
Thánh Chủ.
Không chỉ có bốn môn phái bản địa của Thương Lan đại lục phái nhiều gián
điệp, ngay cả các tông môn Thanh Di đại lục bên kia cũng phái đệ tử qua nằm
vùng.
Cơ mà bọn họ không “may mắn” được như Thiên Hợp Thánh Chủ, không được
thầy trò Ngộ Sơn xem trọng.
Khương Thành hoàn toàn không hay biết gì về những chuyện này.
Nhưng đồ đệ thứ năm của Ngộ Sơn là Đoan Phong Thánh Chủ lại thấy rõ mồn
một.
Ngay ngày đầu tiên Thiên Hợp Thánh Chủ bái Trường Linh làm thầy, hắn đã
nhìn thấu đáy lòng đối phương, dù sao tất thảy đều là đồng loại.
“Bị thâm nhập giống như cái sàng ấy.”
Đứng dưới góc độ chưởng môn, đây là lần thứ n hắn cho Phi Thiên môn một cái
đánh giá tệ.
“Ngàn dặm đê điều bị phá bởi tổ kiến. Thứ môn phái kỳ quặc kiểu này sao lại
có thể tồn tại một cách bình yên, đúng là ông trời ngủ gật mất rồi.”
Là một chưởng môn lão luyện, bản năng nghề nghiệp mạnh mẽ khiến hắn
không nhìn nổi nữa.
Chẳng lẽ các ngươi không biết mình đang ngồi bên miệng núi lửa ư?
Phi Thiên môn nên cải cách thôi!
Hơn nữa còn phải đổi mới dứt khoát hẳn hoi, môn phong ắt phải nghiêm chỉnh.
Nhưng nghĩ đến lập trường của bản thân, nhìn vào tình hình bình yên vô sự ở
Phi Thiên môn, hắn đành nuốt ngược những đề xuất này về một cách miễn
cưỡng, đến mức sắp chịu hết nổi rồi.
Ngày lại ngày trôi qua, cuối cùng hôm nay Phi Thiên môn cũng phải tiếp đón
khách không mời mà đến.
“Bọn ta đến từ Ngự La thánh địa ở Tiên Cực đại lục.”
“Vị này là Khánh Việt, Thánh tử thứ ba của thánh địa, mau gọi chưởng môn
Khương Thành của các ngươi ra nghênh đón!”
Nghe thấy lời thông báo từ đệ tử, đám trưởng lão Phi Thiên môn chẳng hiểu gì
cả.
“Ngự La thánh địa là môn phái nào?”
“Chưa từng nghe danh.”
Bởi giới hạn bởi sức mạnh và nhãn giới, Diệu Du, Xung Vi và các Đạo Thần
bản địa của Thương Lan đại lục không biết rõ về các thế lực phân bố ở Tiên
Cực đại lục.
Dù vậy, họ cũng không dám thất lễ.
“Đến từ Tiên Cực đại lục, chắc hẳn thực lực mạnh lắm nhỉ?”
“Đúng đấy, Tiên Cực đại lục là trung tâm của Tiên Võ châu, không được coi
thường.”
Mọi người lao nhao đi mời sư đồ Ngộ Sơn, sau đó báo cáo với Khương Thành.
Chỉ một chốc sau, Thành ca đã xuất hiện trên đại điện.
“Khách đến từ Tiên Cực đại lục ư?”
Hắn ngẫm nghĩ, thấy mình không dính dáng gì với bên ấy, chẳng lẽ chiến tích
của mình đã được lan truyền, thanh danh lan xa tới bên kia.
Vậy nên mới có người hâm mộ đến đây?
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi cảm thấy hơi đắc ý.
“Tuyên bọn họ vào đi!”
Ca ngồi nghiêm chỉnh trên bảo tọa của chưởng môn, tuỳ ý phất tay, cứ như
hoàng đế đang đón xứ phiên bang xa xôi về chầu.
Đoan Phong và Thiên hợp đang đứng sau lưng Ngộ Sơn giật mình thon thót.
Những khác không biết rõ về Ngự La thánh địa, còn hai người họ chính là
người lèo lái ba tông môn và liên minh, tất nhiên từng nghe danh.
Đó là một nơi đồ sộ có Thánh Tôn trấn thủ và cả mấy Thánh Chủ đỉnh phong
nữa đấy!
Cho dù tất cả môn phái ở Thương Lan đại lục liên kết hết với nhau thì cũng
chẳng đủ cho người ta xử một mẻ.
Ngươi ngồi kiểu này, e rằng không ổn lắm đâu?
Quả nhiên, nghe nói Khương Thành không ra nghênh tiếp, Thánh tử thứ ba của
Ngự La thánh đia đang chờ bên ngoài lập tức nổi cơn thịnh nộ.
“To gan thật đấy!”
“Chỉ là một môn phái rách nát ở một nơi hẻo lánh cũng dám lên mặt trước Ngự
La thánh địa của ta!”
“Xem chừng Phi Thiên môn này không muốn tồn tại tiếp đây mà?”
“Thánh tử chớ tức giận, đừng quên mục đích của chuyến đi này.”