xác.
Sau khi không ngừng lấy được các chiến lợi phẩm, tất cả những phi thăng giả ở
hạ giới này đều được thay trang bị.
Toàn thân Huyền Tiên đều là tiên khí tứ giai, còn Thiên Tiên thì bảo đảm không
có món nào thấp hơn tiên khí tam giai hết.
Còn tất cả Chân Tiên đều lấy được tiên khí nhị giai.
Hiện tại về phương diện trang bị này, bọn họ chẳng những không có nhược
điểm, trái lại còn có ưu thế.
Chẳng qua là những tiên khí mới này không được tinh luyện gì nên không phát
huy được hết uy lực mà thôi.
Tuy rằng Thành ca không có được cơ hội để làm màu, nhưng làm thủ lĩnh cũng
chiếm được món hời trước nay chưa từng có.
Một số lượng lớn tiên khí đã bị loại bỏ thuộc về hắn, sau đó hắn biến chúng trở
thành điểm tích phân.
Cuối cùng kiểm kê một chút, lại kiếm được ước chừng khoảng năm nghìn tỷ
điểm tích phân.
Lúc này mới bù đắp lại được một chút tâm hồn trống rỗng đầy tổn thương của
hắn.
Về phần những vật tư khác bên trong nhẫn không gian, hắn tạm thời không đổi
mà giữ lại.
Việc thăng cấp cảnh giới lúc này cũng không còn cần thiết nữa, rốt cuộc hắn
cũng có thời gian để thăng cấp cho hệ thống của bản thân một chút.
Hắn vẫn còn nhớ, kỹ năng ở cấp tiếp theo là thăng cấp phẩm chất của vật tĩnh.
Mở bảng hệ thống ra, hắn nhấn vào nút thăng cấp.
Kết quả hệ thống lại không hề phản ứng lại, cái nút cũng có màu xám.
“Hệ thống, chuyện quái gì thế này hả?”
“Sau khi thay đổi vị diện, hệ thống cần khởi động lại để thích ứng với vị diện
mới. Trước đó thì công năng thăng cấp hệ thống tạm thời đóng lại.”
“Đù má, còn có hạn chế này nữa hả?”
Trong mười năm nay, tất cả các kỹ năng khác trong hệ thống vẫn rất bình
thường, hắn còn cảm thấy không khởi động cập nhật cũng chẳng sao cả.
Thậm chí còn sắp quên mất một chuyện như vậy.
Hiện tại ngẫm lại, đợi đến khi vào trung tiên giới, hắn nên dành một khoảng
thời gian rảnh rỗi cập nhật một chút mới được.
Bên trong phủ thành chủ, mọi người đang thảo luận bước tiếp theo của kế
hoạch.
“Lá gan của mấy kẻ ở tiên giới này nhỏ ghê, ai nấy cũng không dám giao
chiến.”
“Biết rõ chắc chắn sẽ chết, đương nhiên bọn họ không dám.”
“Top bốn còn muốn đánh nữa không?”
Trước mắt, thành Định Thiên có 122 trận thắng, mà thành Phạm Hoàng đứng
thứ tư có 130 trận thắng.
Về phần thành trì đứng đầu - thành Ngũ Hải, có 157 trận thắng.
Nhìn qua thì thành Định Thiên hoàn toàn không có khả năng tích lũy được hơn
33 trận thắng, bởi vì phía sau chỉ còn lại vài đối thủ có thể khiêu chiến.
Nhưng thực tế thì, ban đầu khi các đại năng đặt ra các quy tắc của trận chiến phi
thăng cũng đã từng cân nhắc đến điều này.
Sau khi lọt vào top năm, kẻ sau với kẻ trước sẽ trao đổi thắng trận với đối
phương.
Chiến thắng thành Phạm Hoàng thì có thể trực tiếp có được số trận thắng của
đối phương, trở thành 130 trận thắng.
Cả một chặng đường khiêu chiến, khoảng cách với vị trí đầu cũng chỉ còn có
bốn trận chiến nữa.
“Cảm giác đánh nữa thì cũng không có giá trị gì, hơn nữa đánh tới vị trí thứ
nhất, liệu có khiến người khác chú ý đến chúng ta không?”
“Đúng vậy, vị trí thứ năm và thứ nhất, mức hộ quan tâm sau khi lên trung tiên
giới cũng khác nhau một trời một vực.”
“Suy nghĩ cẩn thận, dừng lại bây giờ là sự lựa chọn tốt nhất.”
“Quá mức nổi bật sẽ dẫn tới sự chú ý.”
Đám người Quy Tàng, Hư Huyền đã suy nghĩ rất nhiều.
Bọn họ lo lắng khi đến trung tiên giới sẽ bị đám Tiên Đế lòng dạ xấu xa để mắt
đến.
Cho dù trên mặt mỗi người bọn họ còn chưa viết dòng chữ ta là phi thăng giả ở
hạ giới lên, nhưng dù sao thì lai lịch của bọn họ cũng không rõ, trước đó cũng
chưa từng có trải nghiệm ở tiên giới.
Một nhóm người lớn như vậy, nếu thật sự lần lượt điều tra thì có khi lại điều tra
ra vấn đề ấy chứ.
Theo như bọn họ thấy, vị trí thứ năm đã rất ổn rồi.
Tiên khí và những thứ khác đều có được rồi, cũng đến lúc nên thu tay lại.
Nhưng mà Thành ca không nghĩ như vậy.
Hắn có hack hồi sinh, ai hắn cũng không sợ.
Nếu không lấy được vị trí đầu bảng thì phong cách làm màu sẽ không được viên
mãn, đây chính là tiếc nuối cả đời!
“Lo trước lo sau, sợ đông sợ tây, đây là là tác phong của thế hệ tu sĩ ta ư?”
“Rõ ràng là có thực lực để lấy được vị trí đầu bảng nhưng lại không dám đánh
tiếp, chuyện này là sao hả?”
Vừa dứt lời, Tỉ Trường lập tức nhảy ra, lớn tiếng nói: “Huynh đệ nói đúng
lắm!”
“Đám người Hoang vực bọn ta không bao giờ chịu thua kẻ khác!”
“Đúng vậy, việc nên làm thì phải làm.”
Đám yêu tộc Chiến Hầu Vương cũng la hét theo, chiến ý thấu trời.
“Vị trí thứ nhất phải là của chúng ta!”
Đám tiền bối Quy Tàng, Hư Huyền, Thái Thường liếc mắt nhìn nhau một cái,
hai bên đều có thể nhìn ra sự bất đắc dĩ trong mắt đối phương.
Bọn họ tương đối thận trọng, làm việc sẽ cân nhắc đến ảnh hưởng lâu dài.
Nếu như chỉ có đám người Tỉ Trường, Chiến Hầu Vương đề nghị thì bọn họ sẽ
coi đó như một cái rắm mà thôi, ngươi muốn đánh thì tự mình đi mà đánh.
Nhưng bây giờ là Thành ca lên tiếng.
“Nếu Khương chưởng môn vẫn chưa thỏa chí thì đám chúng ta sẽ liều mạng bồi
quân tử!”
“Ma vực bọn ta nguyện cùng với Khương chưởng môn cùng tiến cùng lui!”
“Thiên Thư vực bọn ta nghe theo sự điều khiển của Khương chưởng môn….”
Trong chớp mắt mọi người đều nhanh chóng thống nhất ý kiến tiếp tục đánh
tiếp.
Mạc Trần đứng ở bên cạnh Thành ca trong lòng vô cùng cảm khái.
Trong khoảng thời gian lặng lẽ này, chưởng môn gần như đã trở thành thủ lĩnh
chân chính của đám người này.
Một câu của hắn thậm chí có thể khiến cho bọn họ đưa ra quyết định một
chuyện mà căn bản họ không muốn làm.
Uy tín này hiện tại vẫn chưa có tác dụng gì.
Nhưng nếu qua hơn triệu năm, đám người này đều đã trở thành các lão lớn của
tiên giới, vậy thì lại khác rồi…
Bỗng nhiên hắn lắc đầu bật cười, có cần thiết phải chờ đến lúc đó không?
Dựa vào số mệnh khủng bố của vị chưởng môn này, hoàn toàng chẳng cần
người khác trợ giúp.
Lúc này Thành ca mới cảm thấy hài lòng thỏa dạ mở phi thăng bảng, không
chút do dự chọn thành Phạm Hoàng.
Theo như hắn thấy, top bốn tiên thành chắc chắn là không phục hắn.
Một khi bị khiêu chiến nhất định sẽ dùng toàn lực phản công.
Đến lúc đó bản thân dùng bạo kích gấp mười lần cấp độ Kim Tiên nhất phẩm
thì có thể làm màu trên sân khấu rồi.
Nhưng mà khiến hắn thất vọng chính là đối mặt với sự khiêu chiến của hắn,
thành Phạm Hoàng vô cùng dứt khoát lựa chọn bỏ quyền.
Cả hai vòng đều không phái người ra xuất chiến.
Thành Định Thiên lại thêm một lần không chiến mà thắng, số trận thắng biến
thành một trăm ba mươi, vị trí được nâng lên tới thứ tư.
Vốn dĩ bọn họ đang được muôn người chú ý tới, bây giờ hầu như cũng đã thu
hút ánh mắt của mọi người ở tiên giới.
Hiện tại mỗi người đều đang rất tò mò, tòa tiên thành trong mười năm gần đây
đột nhiên quật khởi liệu có thể thật sự lấy được vị trí đứng đầu hay không.
Một phút sau, thành Định Thiên thăng lên tới vị trí thứ ba.
Bởi vì thành Liệt Hoàng ở vị trí thứ ba trực tiếp bỏ quyền, chắp tay nhường
ngôi.
Nửa phút sau, thành Định Thiên thăng lên vị trí số hai.
Thành Bích Đào ở vị trí thứ hai cũng dứt khoát chọn lựa bỏ quyền hệt như vậy.
Thật ra đây là sự lựa chọn đương nhiên.
Dựa vào số trận thắng và xếp hạng của mấy tòa tiên thành này, trong vòng mấy
ngày cuối cùng căn bản sẽ không bị loại khỏi top mười.
Nếu như top mười cũng có thể phi thăng trung tiên giới hệt như nhau, vậy thì cớ
gì vẫn phải mạo hiểm liều chết vật lộn một trận để toàn quân bị diệt chứ?
Bỏ qua một hạng thì bỏ qua một hạng thôi, bọn họ có thể bỏ qua được.
Thành Định Thiên lúc này đã giành được 146 trận thắng, phía trước chỉ còn lại
một thành Ngũ Hải với 157 trận thắng.
Đánh tới bước này, bởi vì phía trước chỉ còn lại duy nhất một đối thủ, dựa theo
quy tắc không cần giới hạn trong vòng mười trận, có thể trực tiếp khiêu chiến.
Thành ca phát bực, hắn chỉ hy vọng thành Ngũ Hải cuối cùng này có thể hùng
mạnh một lần.
Đừng tiếp tục bỏ quyền, bạo kích gấp mười lần mà hắn cất kỹ lâu nay tới bây
giờ vẫn chưa có cơ hội được dùng đến đây.
Trận chiến tranh giành vị trí đứng đầu cũng không có gì khác so với buổi diễn
của hắn.
Thành chủ của thành Ngũ Hải ở phía đối diện cười chế giễu vài tiếng.
“Các ngươi leo lên cũng nhanh thật đấy.”
“Cẩn thận leo càng cao thì sẽ chết càng nhanh.”
“Có vài vị trí, nếu không có số mệnh kia thì ngươi không giữ nổi đâu.”
“Nếu không phải vì tránh cho huynh đệ bên cạnh bị thương vong, nhất định
phải khiến cho các ngươi máu chảy thành sông.”
Cái loại mồm mép ba hoa chích chòe này, lực sát thương bằng không với thành
Định Thiên.
Một đám hào hùng ở hạ giới này, có cảnh gì mà bọn họ vẫn từng thấy cơ chứ, ở
trong mắt bọn họ thì đây chẳng qua cũng chỉ là một vở hài kịch nhảy nhót mà
thôi.
“Vậy thì mau đến làm một trận đại chiến nào, đừng lề mề nữa!”
Trái lại, Thành ca lại cực kỳ kỳ vọng vào hắn.
Kết quả là, sau khi mấy kẻ này lần lượt nói mấy câu xong thì cũng co đầu rút cổ
lựa chọn bỏ quyền.
Cứ như vậy, thành Định Thiên lại không đánh mà thắng đạt được vị trí đứng
đầu của trận chiến phi thăng!