của bản thân cũng sẽ giảm xuống.
Khương Thành chỉ có thể tiếp tục chiến đấu, tiếp tục nghĩ cách.
Có lẽ do hắn đã giết chết liên tiếp mười lăm kẻ địch, nên mười mấy tên còn lại
ở phía đối diện bị hắn làm cho sợ hãi, tốc độ tấn công cũng dần dần chậm lại.
Điều này khiến áp lực của hắn tạm thời giảm đi rất nhiều.
Hắn tranh thủ nhìn Thu Vũ Tuyền ở phía bên kia.
Nhìn thấy bên đó cũng có thêm hai thi thể của kẻ địch.
Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là Tuyền muội không chịu áp lực, bị hơn
hai mươi kẻ địch bao vây, nàng ấy chỉ có thể chống chọi với chúng bằng kiếm
thuật.
Nhưng khi kiếm thuật của nàng đối mặt với căn nguyên có thể sánh với huyền
văn thập bát trọng kia thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì được cục diện
ngang tài ngang sức mà thôi.
Vì để tiết kiệm huyền tinh hồi sinh Đông Phàm, Thành ca chỉ có thể đặt hy
vọng vào nàng ấy.
“Mau sử dụng Vô Đạo kiếm, còn đứng ngây ra đó làm gì?”
Đột nhiên nghe thấy truyền âm này, Tuyền muội suýt chút nữa đã làm loạn kiếm
thuật rồi.
Ngay sau đó, nàng giận dữ đáp lại.
“Tại sao ta phải sử dụng nó chứ?”
Tại sao?
Bởi vì những Thiên Đạo chí bảo khác lúc này đều chịu sự khống chế của Thiên
Đạo, nên không có cách nào gia nhập vào trận chiến.
Thứ duy nhất có thể đặt niềm tin vào chính là Vô Đạo kiếm của nàng.
Chỉ cần múa kiếm hai lần, thế giới phía trước sẽ yên ắng trở lại.
“Ngươi có bị ngốc hay không vậy, rõ ràng những tên địch kia có thể giết chết
một cách dễ dàng, tại sao ngươi lại phải đánh hì hục khổ sở như vậy chứ?”
“Ta thích như thế đấy, ngươi quản được sao?”
Thu Vũ Tuyền không dùng đến Vô Đạo kiếm, ngoài việc sử dụng thanh kiếm
đó sẽ phải trả giá rất đắt ra, thì còn có một lý do quan trọng khác, đó là nàng
muốn thông qua trận chiến này học hỏi được nhiều thứ.
Phương thức chiến đấu của những kẻ địch phía đối diện có phần hơi hơi giống
với nàng.
Đều không có thánh giới và cũng không có nguyên thuật, rất đáng để học hỏi.
Tuy rằng bản chất vẫn có sự khác biệt, nhưng đối với một người cuồng tu luyện
như nàng làm sao có thể bỏ qua cơ hội cảm ngộ ấy chứ?
Một kiếm giết chết chúng thì lại đáng tiếc quá.
Khương Thành không biết nàng ấy đang nghĩ gì, chỉ cho rằng nàng đang cố tình
chống lại hắn.
Hắn chỉ có thể kiềm nén cơn phẫn nộ của mình, tiếp tục dùng những lời ngon
ngọt thuyết phục nàng.
“Đừng có quậy nữa mà, bây giờ không phải là lúc để cáu kỉnh đâu…”
“Ngươi sốt ruột rồi à? Không chịu nổi nữa sao?” Thu Vũ Tuyền trực tiếp ngắt
lời hắn.
“Ta mà lại không chịu nổi nữa sao?”
Truyền âm của Thành ca không thể kìm được cơn thịnh nộ nữa rồi.
“Ca đây đã giết chết mười lăm tên địch, còn tên gà mờ nhà ngươi chỉ mới giết
được có hai tên, xin hãy nhìn vào sự chênh lệch này đi nhé!”
“Ta chỉ muốn cho ngươi một cơ hội để lấy lại thể diện, vậy nên mới chủ động
nhường sân khấu biểu diễn này lại cho ngươi, ngươi đừng có mà không biết tốt
xấu!”
Tuy bị gọi là gà mờ, nhưng Tuyền muội một chút cũng không tức giận, mà
ngược lại còn cười khanh khách.
“Ta chính là kẻ không biết tốt xấu như vậy đấy, bây giờ ngươi mới biết à?”
“Nếu ngươi muốn ta sử dụng Vô Đạo kiếm, vậy thì hãy cầu xin ta đi, nếu mà
tâm trạng ta vui…”
Khương Thành kết thúc truyền âm một cách vô cùng dứt khoát, không muốn
cùng nàng tiếp tục trao đổi nữa.
‘Xem ra chỉ có thể đợi sau khi chết trận rồi mở hệ thống hack thôi.’
‘Nữ nhân chết tiệt này, đợi lão tử mở hệ thống hack sẽ cho ngươi biết tay!’
Chính vào lúc nội tâm hắn đang bị cuốn vào những luồng suy nghĩ này, thì thế
tiến công của kẻ địch lại bắt đầu trở nên ác liệt.
“Thiên ma ngoại vực không xong rồi!”
Lúc truyền âm, Khương Thành đã ngưng không sử dụng nguyên thuật trong một
khoảng thời gian, cuối cùng đối phương cũng nhìn ra được điểm yếu của hắn.
“Tà thuật căn nguyên của hắn không dùng được nữa rồi, mau giết chết hắn!”
“Nhân lúc hắn đang suy yếu, hãy lấy mạng hắn!”
Không còn lợi khí nguyên thuật này, Khương Thành khó mà bảo vệ được bản
thân.
Nếu không phải Thái Ngư kiếm gắng gượng ngăn chặn Thiên Đạo hộ thể của
đối phương, sau đó sử dụng quy tắc thánh giới làm suy yếu căn nguyên tấn công
của chúng, thì hắn hiện tại đã mất mạng rồi.
Vừa rồi bị truyền âm của hắn quấy rầy, Thu Vũ Tuyền có chút mất tập trung, âm
thầm quan sát tình hình phía bên hắn.
Thấy hắn ta gặp nguy hiểm, thế là nàng chủ động truyền âm qua đó.
“Chậc chậc, ngươi sắp không ổn rồi à.”
“Đừng gắng sức nữa, chi bằng cầu xin tỷ đây cứu ngươi, cầu xin ta khó đến như
vậy sao…”
Thành ca quyết định phong ấn hồn hải, chặn đường truyền âm của nàng.
Bằng không, hắn có thể sẽ không nhịn được mà bỏ mặc kẻ địch trước mặt, xông
qua đó đánh nữ nhân đáng ghét này trước.
Ngươi đợi đấy, đợi sau khi ta chết sẽ cho ngươi biết thế nào là lợi hại.
Trong lúc hắn đang nghĩ về điều đó, thì đột nhiên phát hiện ra bản thân đang ở
một mặt trận khác có chút thay đổi.
Mặt trận ấy chính là biển ý thức của kẻ địch.
Khi hắn dùng kiếm chiến đấu ở bên ngoài, thì công kích linh ý ở bên trong vẫn
chưa dừng lại.
Nó vẫn luôn duy trì công kích ý thức của đối phương.
Chỉ là mỗi lần đều bị lớp sương mù màu xám kia làm tiêu mòn, không có tiến
triển mà thôi.
Lúc này, hắn phát hiện lớp sương mù màu xám kia đột nhiên tiêu tan gần hết.
“Sao lại như vậy chứ?”
Khương Thành không kịp nghĩ nhiều, lập tức nắm lấy cơ hội này, linh ý lần nữa
hóa thành lợi kiếm lao tới.
Thanh kiếm sắc bén màu tím dễ dàng xé toạc lớp sương mù kia, ngang nhiên
đâm vào ý thức của đối phương.
Kẻ địch trước mắt có ý thức chỉ ở cấp Thiên giai tam trọng thì làm sao có thể
cản được đòn tấn công của hắn, còn chưa kịp phản kháng đã bị đánh không còn
một mảnh giáp.
Mất đi ý thức, ánh mắt của đối phương ngay lập tức tối sầm lại.
Cuộc công kích căn nguyên ở bên ngoài cũng dừng lại, giống như một cái xác
sống.
Thái Ngư kiếm lướt qua, Khương Thành cuối cùng đã lấy được đầu của tên địch
thứ mười sáu.
“Dễ dàng như vậy sao?”
Hắn tiếp tục tiến lên, xông vào biển ý thức của tên địch tiếp theo.
Phát hiện lớp sương mù màu xám bao phủ bề mặt ý thức của tên này càng mỏng
hơn.
Thế là hắn không khách khí, tiếp tục phát huy linh kỹ của mình, dễ dàng phá
hủy ý thức của người này.
Liên tiếp hai người bị giết chết một cách kỳ lạ, những kẻ địch ở phía đối diện
cuối cùng cũng phát hiện ra điều bất thường.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Hắn ta đã làm gì thế?”
“Không thể nào, đây là huyễn thuật sao?”
Nếu như Khương Thành dùng nguyên thuật giết chết hai người đó, bọn họ vẫn
có thể bình thản ung dung tiếp tục chiến đấu.
Nhưng bây giờ phương thức tấn công này của hắn hết sức kỳ lạ.
Họ hoàn toàn không thể lý giải được.
Thành ca không có thời gian mà quan tâm đến cú sốc của bọn họ.
Tận dụng cơ hội này, hắn không ngừng phát ra những đòn công kích vào ý thức
của đối phương.
Chỉ trong vòng mười giây ngắn ngủi, mười lăm kẻ địch còn lại ở phía đối diện
đều bị phá hủy ý thức, sau đó không ngoài dự tính đã bị hắn giết chết.
Toàn bộ quá trình này đơn giản đến mức khiến người ta sởn gai óc.
Đông Phàm Thánh Chủ ở phía sau như chết lặng.
Vừa rồi Khương Thành không sử dụng được nguyên thuật, hắn còn tưởng rằng
cái đùi này không còn khả năng che chở cho hắn nữa.
Bây giờ nhìn thấy tốc độ giết chết kẻ địch như thái rau gọt quả ấy, hắn suýt chút
nữa sốc đến độ rớt hàm.
“Ôi trời, sao ngươi có thể làm ra được chuyện này?”
Thành ca nhanh chóng thu thập trang bị và nhẫn trữ vật của đối phương, sau đó
mới quay người bỏ đi.
Nở một nụ cười đắc ý.
“Xin lỗi, vừa rồi khiến ngươi hoảng sợ rồi.”
“Ta chỉ là muốn cảm nhận đặc điểm của đối phương một chút thôi, bây giờ đã
cảm nhận xong, có thể dùng toàn lực rồi.”
Đông Phàm Thánh Chủ bày tỏ bản thân đã hoàn toàn bị chinh phục bởi vị vua
làm màu này rồi.
Thì ra vừa rồi hắn chỉ vì muốn nghiên cứu kẻ địch, nên mới cố tình bảo toàn
thực lực sao?
Đây là logic gì vậy, hắn không thể lý giải được, nhưng lại hết sức kinh hãi.
“Khương chưởng môn uy vũ thật đấy!”
“Cái này cũng quá mạnh rồi ú hú hú…”
Sự vui mừng khôn xiết khi được sống sót sau tai nạn, khiến hắn trực tiếp phát ra
tiếng hú hét kinh dị.
Các Thiên Thần trong hai vòng chiến đấu khác đều bị tiếng kêu của hắn làm
kinh động, vệt sáng còn lại vừa lướt qua, họ suýt chút nữa bị dọa sợ đến nhảy
bật lên.
Chúng ta ở bên này bị kẻ địch áp sát đến nổi thở không ra hơi, thoát ra cũng
không được.
Hắn ở bên đó đã giành được chiến thắng vang dội rồi sao?
Sao có thể như thế được?
Sở Đình không quan tâm nhiều đến thế, vội vàng hét lớn kêu cứu.
“Khương đạo hữu, xin hãy giúp bọn ta nữa!”