giới dừng bước.
Hai quân đối đầu, trận đại chiến châm ngòi là nổ.
Đám người Bạch La Chân và Kim Bột vội vàng chạy đến bên chỗ của Khương
Thành.
“Khương hiền giả!”
“Người này chính là Kế Diên, thủ lĩnh của Thiên Dung bộ.”
“Ta từng giao đấu với tên này, rất khó đối phó.”
“Mười người ở bên cạnh và sau lưng hắn đều là Huyền Thánh cửu trọng, tuyệt
đối không được lơ là.”
Trong lúc bọn họ đang phổ cập tình hình của kẻ địch, đám người Kế Diên ở đối
diện cũng đang quan sát Khương Thành.
Khương hiền giả?
Từ lúc nào mà Khí tộc lại có thêm một nhân vật đứng đầu thế này?
Hon nữa đến cả Ôn Trì mà bản thân kiêng kỵ nhất cũng cung kính ngoan ngoãn
đứng ở phía sau hắn, thân phận này cũng cao đấy chứ.
“Được rồi, ta biết rồi, các ngươi lui về sau hết đi.”
Nói xong, Khương Thành phất tay để đám đại điện chủ Bạch La Chân lùi về
phía chỗ khán giả.
Hành động này khiến cho các cao thủ của Thiên Dung bộ ở đối diện càng thêm
kinh ngạc và nghi ngờ.
Đây là có ý gì chứ?
Sắp sửa khai chiến rồi, đối mặt với mười một Huyền Thánh cửu trọng và hàng
nghìn Huyền Thánh bát trọng bọn ta, ngươi lại kêu đám người Bạch La Chân và
Ôn Trì lui về sau?
Muốn bị vây công hay gì?
Ôn Trì cũng không hiểu dụng ý của cái mệnh lệnh này.
Ở trong mắt của hắn, Khương Thành cũng chỉ là một Huyền Thánh bát trọng
thôi.
Mười một Huyền Thánh cửu trọng ở đối diện, tùy tìm bốc đại một tên cũng đủ
nghiền chết hắn rồi.
Đừng nói là thật sự cho rằng Đại Huyền giới cũng nể mặt hắn đấy nhé?
Sau đó, hắn nhìn thấy Khương Thành cho đối phương một cái đánh giá kém to
tướng.
“Sao các ngươi chỉ có chút xíu người tới thôi vậy?”
“Bọn ta cũng xuất ra một trăm triệu người rồi, tốt xấu gì ngươi cũng nên mang
theo ba mươi triệu mới ra dáng chứ?”
“Đã cố ý thả người quay về thông báo với ngươi rồi, kết quả ngươi chỉ mang tới
đội ngũ có năm triệu người, có phải hơi túng thiếu quá rồi không?”
Kế Diên hơi sững người.
Hắn muốn nói bản thân cũng đã tung hoành ở Đại Huyền giới hàng trăm tỉ năm
rồi, có trận thế nào chưa từng thấy qua kia chứ, nhưng chỉ duy nhất chưa từng
đụng phải tình cảnh giống như bây giờ.
Có phải ta nên nói một tiếng xin lỗi với ngươi hay không hả?
Một vài cao thủ của Thiên Dung bộ ở phía sau hắn đều bị chọc tức điên.
“Ngông cuồng cái gì chứ?”
“Các người có hàng trăm triệu người thì làm sao, chẳng phải chỉ toàn là gà yếu
thôi à!”
“Giết chết hắn!”
“Tiêu diệt bọn chúng!”
Nhưng Kế Diên lại không hề manh động.
Sự tự tin của Khương Thành quá kỳ quái, khiến hắn có hơi nghi ngờ và kinh
ngạc.
Lẽ nào người này là cái tên Huyền Thần của Tiểu Huyền giới ư?
Thực ra trong lòng hắn rất rõ ràng, cái Huyền Thần kia mới thật sự là Huyền
Thần?
Chỉ là hiện giờ Thiên Đạo bị Di ảnh hưởng, cái tên Huyền Thần kia cũng chỉ có
thể trốn sâu trong căn nguyên để kéo dài hơi tàn thôi.
Hơn nữa, chẳng phải cái tên Huyền Thần kia không có khả năng chiến đấu hay
sao?
“Ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào?”
“Ta là Khương Thành, Khương Tuấn Soái đó, Đại hiền giả của Huyền tộc, lẽ
nào trước đây ngươi chưa từng được nghe nói sao?”
Kế Diên rất thành thật lắc đầu: “Chưa từng nghe nói.”
Thành ca nhíu màu, thanh danh của bản thân chỉ giới hạn lưu truyền ở Tiểu
Huyền giới thôi á?
Thật chẳng ra làm sao mà.
“Năm đó lúc ta lên làm Đại hiền giả ở Huyền giới, vẫn còn chưa có phân chia
Đại Tiểu Huyền giới.”
Hắn ra vẻ vuốt vuốt chòm râu không hề tồn tại dưới cằm, cảm khái nói: “Chỉ là
sau đó ta xong việc lại dứt áo ra đi, quay về Nguyên Tiên giới…”
“Đợi đã!”
Kế Diên đột nhiên cắt ngang hắn.
“Ngươi đến từ Nguyên Tiên giới?”
“Đúng rồi.”
Ong ong!
Bên phía Thiên Dung bộ lập tức nhấc lên những lời bàn tán xôn xao ong ong.
“Đến từ Nguyên Tiên giới, thế chẳng phải là Thiên ma ngoại vực sao?”
“Cái đám Khí tộc kia lại cấu kết với Thiên ma ngoại vực?”
“Đúng rồi, những năm gần đây, không phải Thiên ma ngoại vực xuất hiện tới
mấy lần luôn sao?”
“Lẽ nào người này là một trong số đó?”
“Hoang đường, quá hoang đường rồi!”
Kế Diên cũng nhịn không nổi chỉ vào đám người Bạch La Chân và Ôn Trì đã lùi
về “chỗ khán giả” đứng xem kịch ở phía xa.
“Khí tộc các ngươi cấu kết với Thiên ma ngoại vực thì cũng thôi đi, lại còn tiến
cử hắn lên làm thủ lĩnh?”
“Ta biết vì sao các ngươi lại đột nhiên to gan như thế rồi, hóa ra là do bị tà ma
mê hoặc!”
Theo hắn nghĩ, bản thân chỉ trích một tràn như thế, đám người Bạch La Chân
không hổ thẹn xấu hổ thì ít nhất cũng phải thất thố hoảng loạn.
Và đại quân hàng trăm triệu người ở đối diện chắc chắn cũng sẽ tan rã lòng
quân,
Thậm chí nên quay ngược lại công kích tà ma dị giới mới đúng.
Dù là Nguyên Tiên giới hay Thứ Tiên giới, cấu kết với Thiên ma ngoại vực
cũng là tội lớn ở cấp bậc cấm kỵ.
Ai cũng không dám tùy tiện mắc phải.
Tuy nhiên, đám người Bạch La Chân ở đối diện lại đều dùng cái biểu cảm như
xem khỉ làm trò để mà nhìn hắn la hét.
Khương hiền giả là được Huyền Thần khâm điểm đó, làm gì đến lượt cái thứ
yêu ma quỷ quái như ngươi phản đối chứ?
Đám người Kế Diên chỉ trích một tràn, phát hiện đối phương hoàn toàn không
thèm để ý đến bản thân.
Cái đại quân hàng trăm triệu người kia cũng không xao động một chút nào, bọn
họ không khỏi cảm thán thế đạo hoang đường, lòng người đã đổi thay,
“Điên hết rồi!”
“Khí tộc các ngươi quả nhiên đều điên hết rồi!”
“Bắt buộc phải diệt gọn cả ổ, tránh gây họa cho cả Huyền giới…”
“Được rồi, được rồi.”
Thành ca hơi mất kiên nhẫn nói.
“Bây giờ tên tuổi cũng báo rồi, ngươi sau khi chết cũng được làm một con quỷ
rõ ràng, có thể khai chiến được rồi chứ?”
“Há lại như thế, đúng là ngông cuồng!”
Các cao thủ của Thiên Dung bộ lại bị chọc điên lần nữa.
Kế Diên lại càng thêm cẩn thận.
“Khai chiến?”
Rõ ràng cái tên Thiên ma ngoại vực này đã để phụ tá lùi về phía sau rồi, hắn
muốn khai chiến kiểu gì nữa?
Rốt cuộc cái tự tin kia của hắn từ đâu mà ra thế?
Vì cẩn thận, hắn cảm thấy trước tiên nên thăm dò một chút, nhìn thử xem năng
lực của người này rốt cuộc như thế nào.
Thế là hắn quay sang một đại hán trung niên ở bên cạnh mình, gật đầu với tên
đó.
“Tất Tuyền, ngươi đi thử hắn đi.”
Huyền Thánh cửu trọng có tên Tất Tuyền đã sớm không chờ nổi nữa.
Vừa nghe xong đã lập tức lấy ra huyền khí, cả người được bao trùm bởi ánh
sáng vàng, huyền văn hỏa thập bát trọng liên kết với căn nguyên, thiên hỏa đen
kịt ngập trời giống như một cái vực sâu không thấy đáy, trong chớp mắt cắn
nuốt trọn Khương Thành ở chính diện.
Đám người Bạch La Chân ở phía sau cũng căng thẳng theo.
Mặc dù bọn họ rất có lòng tin với Khương hiền giả, nhưng Huyền Thánh cửu
trọng chẳng có ai là đơn giản cả.
Nếu như nói Huyền Thánh bát trọng là con rối của Di, vậy thì cửu trọng được
xem như đã tự mò mẫm ra con đường của bản thân.
Nhìn thì có vẻ huyền văn mà họ khống chế đều là thập bát trọng, nhưng trình độ
cảm ngộ của cả hai lại khác xa nhau một trời một vực.
Nếu như dùng kỹ năng hệ thống để phán đoán thì đó như là sự khác biệt giữa
một phần trăm và chín mươi phần trăm vậy.
Mà quan trọng nhất là, huyền linh của Huyền Thánh cửu trọng đã đạt đến giới
hạn trên cả của vị diện.
Cũng giống như Thánh Tôn vậy, huyền linh của bọn họ phù hợp với bản thân,
cũng có chứa uy năng không thể ngờ được.
Thứ mà Huyền tộc chủ tu luyện là quy tắc.
Dựa vào sự gia trì của đạo huyền linh, huyền văn của bọn họ có thể kết nối với
căn nguyên, độ mạnh vượt xa Huyền Thánh bát trọng gấp mấy lần.
Và huyền khí thập lục giai mà hắn cầm trong tay cũng có cấp bậc tương tự như
với đế khí siêu phàm.
Đối với tấn công bằng huyền văn cũng có mức độ hiệu quả vô cùng lớn.
Nếu là ở Nguyên Tiên giới, sẽ không có bất cứ một Thánh Tôn và Thiên Thần
nào có thể khiến cho nguyên thuật bị tổn hại như thế.
Nói thật thì, nếu như là Khương Thành trong thời kỳ tác chiến thông đạo lúc
ban đầu thì chắc chắn chỉ một cú là đã rơi xuống thế yếu.
Nguyên thuật bảy mươi lăm trọng lúc trước chắc chắn không thể chống lại được
căn nguyên mạnh như thế.
Nhưng giờ đây, hắn đã có nguyên thuật tứ bách trọng, nên đó lại là một chuyện
khác rồi.
Bốn trăm viên căn nguyên thần hạch được thánh giới quy tắc và khí đạo của
Thái Ngư kiếm gia trì cùng một lúc, chúng hóa thành một con phượng hoàng
lửa đỏ rực toàn thân.
Con phượng hoàng lửa đó đón gió bay lên, trong chớp mắt đã xông ra khỏi vực
sâu của ngọn lửa đen kịt.
Phản chiếu cả một nửa vòm trời đều đỏ rực màu máu.
Hoéttt!
Theo cái tiếng lanh lảnh kia của phượng hoàng, một ngọn lửa rực rỡ được bắn
ra.