Nàng không dám tin, nguyện vọng cả đời nàng sẽ được thực hiện một cách dễ
dàng như vậy.
Điều này là quá phi lý.
Khương chưởng môn không biết nàng đang nghĩ gì.
Hắn chỉ thúc động ký hiệu Cảnh chủ đó ra một cái.
“Đây còn có thể là giả ”
“Bây giờ ngươi chính là Cảnh chủ rồi.”
Cung Tình nhìn vào ký hiệu đó, gần như bật khóc ngay tại chỗ.
Hai tay nàng run rẩy, ký hiệu đã gần trong gang tấc, bất cứ lúc nào đều có thể
chạm tới.
Một khi chạm tới, thì nó sẽ dung nhập vào cơ thể nàng, nàng sẽ biến thành Cảnh
chủ nơi đây.
Không những khôi phục được vị trí Cung Thị tộc, còn có thể được gia tăng hiệu
quả tu luyện của Băng nhãn.
Chỉ là cuối cùng, nàng khó khăn rút tay lại, hướng về phía Khương Chưởng
môn lắc đầu.
“Không, bây giờ ta không cần.”
“Hả? Vì sao?”
Thành ca có thể thấy được nàng khích động đến bao nhiêu, trong tình hình này
còn nhịn gì nữa?
Cung Tình bình tĩnh lại.
“Bây giờ ta không có căn cơ nhân mạch, thực lực cũng chỉ có Đế cảnh nhị
trọng, cho dù nhận ký hiệu này, ta cũng giữ không nổi.”
“Có thể cũng không dùng không nổi một ngày, thì ta đã chết ở trong trận chiến
tranh giành ký hiệu.”
“Huống hồ Cận Sùng lãnh chúa cũng không xem ta là Cảnh chủ, hắn chắc chắn
sẽ xử lí ta - tàn dư Lãnh chúa tiền nhiệm.”
Nữ nhân này quả thật là người khá sáng suốt.
Đối mặt với cám dỗ lớn, có thể bình tĩnh phân tích tình hình, đưa ra nhận định
hợp lý nhất.
Thành Ca tỏ vẻ não của ngươi thật sự rất tốt, Ca trước giờ chưa bao giờ nghĩ
nhiều như vậy, đến đâu đều như làn sóng thô bạo.
“Nếu nàng đã không cần, vậy các ngươi thì sao?”
“Các ngươi cần không?”
Hắn nhìn những người khác xung quanh.
Củ khoai nóng này, hắn đã muốn sớm ném nó đi.
Nếu không có sự phân tích của Cung Tình, sợ rằng những người khác đã sớm
vội vàng muốn rồi.
Nhưng bây giờ họ đang nghĩ, sau khi họ lấy được ký hiệu thì có thể giữ được
nổi không?
Thứ này nếu không có thực lực vượt qua Đế cảnh tam trọng trung kỳ, lấy được
trong tay thì cũng như lấy được giấy báo tử!
Thế là mọi người lắc đầu xua tay liên tục.
“Không cần không cần!”
“Bọn ta cũng không cần.”
“Đúng vậy đúng vậy, cao thủ ngươi tự cầm lấy đi chứ.”
“Đúng rồi, ngươi ở lại đây là được rồi, việc gì phải cho người khác?”
Điều này cũng kiến cho Thành ca không còn gì để nói.
Không phải nói đây là bảo vật sao, sao cho cũng không ai lấy vậy?
Hắn đang định ném ký hiệu đó quay về băng nhãn, thì truyền đến một tiếng hú
dài từ đằng xa.
“Ai đã giết đạo hữu Đồ Hưng của ta?”
“Kẻ xấu ban ngày ban mặt lại đến, dám tự ý làm hại Chủ Nhất cảnh!”
Nghe được hai tiếng hú dài này, mọi người đột nhiên giật mình.
Sắc mặt của Cung Tình biến đổi đáng kể.
“Hỏng rồi!”
“Sao vậy?”
“Là Cảnh chủ Vũ Thường và Cảnh chủ Phí Ngạo, bọn họ là bạn tốt của Đồ
Hưng, đều là trong mười chín vị Cảnh chủ, là tâm phúc của Cận Sùng lãnh
chúa!”
Cung Tình rất rõ mối quan hệ giữa những người này, có thể nói là rõ như lòng
bàn tay.
“Ngươi đã giết chết Đồ Hưng, bọn họ là người đầu tiên sẽ không buông tha cho
ngươi.”
Nàng trông có vẻ lo lắng, chỉ là lúc muốn rời đi thì đã quá muộn rồi.
Nhìn thấy ở trên cao, mười mấy vị cao thủ Đế cảnh tam trọng từ trên trời giáng
xuống.
Hai cao thủ Băng tộc dẫn đầu, chính là Vũ Thường và Phí Ngạo.
Cảnh giới của hai người này tương đương với Đồ Hưng, đều là Đế cảnh tam
trọng hậu kì, thực lực cũng không thể coi thường.
Lòng Cung Tình trĩu nặng xuống.
Khương Thành tốn bao nhiêu công sức đối phó với Đồ Hưng, bây giờ xuất hiện
hai vị Cảnh chủ, hắn nhất định sẽ bị đánh bại.
Mà khi hắn thua, hắn cũng nhất định sẽ bị giết.
Lúc này, những tu sĩ bản địa trước đó đã úng hộ Khương chương môn cũng tản
hết đi.
“Tham kiến hai vị Cảnh chủ!”
“Hai vị Cảnh chủ, cái chết của Cảnh chủ Đồ Hưng, không liên quan đến bọn
ta!”
“Đúng đúng đúng, bọn ta cũng không biết gì về chuyện này.”
Cho dù ai làm Cảnh chủ, đối với họ mà nói ý nghĩa đều như nhau.
Chỉ là thực lực càng hơn, hiệu quả càng tốt mà thôi.
Thay đổi Cảnh chủ, họ vẫn sống như vậy.
Đương nhiên bọn họ sẽ không lội trong vũng nước đục này.
“Hừm!”
Vũ Thường Cảnh chủ khinh thường lạnh lùng hừm một tiếng, thậm chí còn
không nhìn những người này.
“Các ngươi có thể thoát khỏi liên quan hay không, vậy phải đợi sau này rồi
nói!”
Khương Chưởng môn liếc mắt nhìn người bên cạnh, Cung Tình thậm chí không
vạch rõ ranh giới với hắn, thoát khỏi hiện trường, trái lại khiến hắn có chút bất
ngờ.
Vị Phí Ngạo Cảnh chủ đó đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, ý định giết người
không giấu giếm.
“Chính hai người các ngươi đã giết chết Đồ Đại ca của ta?”
Thành ca cười híp mắt gật đầu: “Vâng vâng, ta làm việc tốt vốn không định lưu
danh của mình, nhưng nếu các ngươi đã tìm đến rồi, ta cũng ngại khi không
thừa nhận.”
“Tên Đồ Hưng đó là do ta giết, ta giết mà vẫn không thoải mái, có chuyện gì
không?”
Nữa rồi nữa rồi, lại nữa rồi!
Thứ ngươi đang nói là tiếng người sao?
Cung Tình nghẹn ngào không nói nên lời.
Vị tiền bối này vì sao mỗi lần đều hướng tới cái chết?
Không thể nói đúng lời thoại một lần.
Điều này khiến vị Quân sư này như nàng rất mệt mỏi.
Sau khi nghe thấy kiểu phản ứng “không thể diễn tả được” này, toàn trường lại
một lần nữa náo loạn.
Hai tên Cảnh chủ ở phía đối diện trở nên vô cùng giận dữ một cách bất ngờ.
“Gan của ngươi thật lớn!”
“Nói, ai phái ngươi đến cướp Vị trí Cảnh chủ?”
“Là gian tế nơi nào?”
Thành ca nghe thấy liền cau mày.
“Cái gì cướp Vị trí Cảnh chủ?”
“Ngươi nói ta dường như rất hiếm khi trở thành Cảnh chủ.”
Không đợi hai người đó phản ứng lại, hắn đã tùy tay cầm ký hiệu Cảnh chủ ném
vào trong băng nhãn.
Sau đó vỗ tay.
“Bây giờ có thể bắt đầu chưa?”
Hai vị Cảnh chủ và một đám thống lĩnh Đế cảnh tam trọng xung quanh há
miệng, sững sờ.
Đây là thao tác gì?
Đó là Vị trí Cảnh chủ đấy!
Năm đó họ vì để làm được Cảnh chủ, không biết đã bỏ ra bao nhiêu công sức.
Kết quả người này vậy mà tùy tay cầm ký hiệu Cảnh chủ ném đi?
Điều này khiến mọi người nhất thời không kịp phản ứng.
Hậu phương một số thống lĩnh thậm chí còn lộ ra vẻ mặt tham lam, bọn họ nhìn
thấy cơ hội làm Cảnh chủ của họ.
“Ngươi có ý gì?”
Vũ Thường và Phí Ngạo ngạc nhiên nghi ngờ chưa chắc, bắt đầu nghi ngờ hành
vi bất thường này có âm mưu gì đó.
“Không có ý gì, các ngươi không phải đến giết ta sao, vậy thì mau bắt đầu đi.”
Thành ca nói xong, trước mặt bọn họ tế ra Chân khí của Đồ Hưng từng có.
Đây…
Tại sao sức mạnh của người này lại nhiều như vậy?
Hai người cũng chưa nhìn thấy cảnh trận chiến trước đó giữa Thành ca và Đồ
Hưng, thực sự không biết hắn rốt cuộc mạnh đến mức nào.
Dù sao người này có thể giết chết Đồ Hưng, thực lực nhất định sẽ không yếu
hơn bọn họ.
Trong một thời gian, bọn họ trái lại nhát như thỏ đế.
“Ngươi tàn sát Cảnh chủ, người thần đều phẫn nộ.”
“Cận Sùng lãnh chúa sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Ngày chết của ngươi sắp đến rồi!”
Thấy bọn họ chùn bước, Cung Tình ngượi lại “hiểu” ra.
Tuyệt vời!
Hóa ra vị tiền bối này đang phô trương thanh thế hả?
Cố ý bày ra thái độ kiêu căng ngạo mạn như vậy, ngượi lại có thể hù dọa kẻ
địch.
Thật là cao minh!
Bản thân mình ngay từ đầu đã không thể nhìn thấu ý định của hắn.
Nàng đã có một chút bội phục Khương Chưởng Môn.
Mãi đến khi nàng nghe thấy câu tiếp theo của Thành ca.
“Các ngươi đang sợ cái gì vậy, tự mình chạy đến đây rồi mà còn không dám
động thủ, chẳng lẽ còn muốn ta lại đó nữa sao?”
Thật là phiền phức!
Nói xong, tế lên Toái Ly kiếm của hắn rồi chửi rủa, giết thẳng đến.