Linh Bạch Huyền rất vui vẻ chấp nhận cái tên mới này.
“Vậy thì A Linh, xin hỏi ngươi có năng lực gì lợi hại nào?”
Vốn dĩ Thành ca còn tưởng mình đào được một báu vật, bây giờ lại biến thành
một người, không đổi thành điểm công đức được nữa, điều này khiến hắn rất u
sầu.
A Linh tự hào nói: “Ta là thần của Bạch Huyền tộc, có thể hô hào ra lệnh cho tất
cả tộc nhân Bạch Huyền.”
Quả thật năng lực này rất ghê gớm.
Cho dù là mấy vị Đế Tôn của Kim Huyền tộc, thực lực mạnh đến như vậy, trải
qua mấy trăm triệu năm, nhưng cũng chỉ có thể mạnh mẽ áp chế Bạch Huyền
tộc chứ không thể khiến bọn họ tâm phục khẩu phục.
Huống chi còn không phải là toàn bộ.
Đáng tiếc là Thành ca không cần đến năng lực này.
Hắn liếc mắt nhìn em gái này từ trên xuống dưới, bĩu môi nói: “Chỉ có vậy
thôi?”
A Linh không thể nào chấp nhận nổi ánh mắt khinh thường này.
“Ta đi tới nơi nào là huyền khí của nơi ấy sinh sôi nảy nở, cho dù là một nơi
khô cằn trống rỗng cũng không ngoại lệ, cực kỳ thích hợp với mấy người tu
luyện của Bạch Huyền tộc.”
Đây là một năng lực càng đáng ngạc nhiên hơn.
Nếu như không có gì ngoài ý muốn, đến lúc em gái này vào tầng thứ bảy thì có
thể khôi phục lại tuần hoàn thiên đạo đã bị Ảnh tộc nuốt chửng, khiến nơi đó lại
tỏa ra sự sống một lần nữa.
E rằng tu sĩ có thực lực mạnh hơn đi chăng nữa thì cũng không thể làm được
chuyện thần kỳ đến như này.
Nhưng mà, dường như cái này chẳng có ý nghĩa gì với Thành ca hết.
“Ngươi cũng biết đó, ta là tà ma dị giới, việc không có huyền khí cũng chẳng
ảnh hưởng gì đến ta đâu.”
“Ngươi!”
Sự tự tin của A Linh bị đả kích nghiêm trọng.
Dưới tình thế cấp bách, nàng ậm ừ buột miệng nói ra: “Ngươi cũng có về dị giới
bên kia được đâu, có gì mà đắc ý chứ?
Hả?
Thành ca sửng sốt: “Sao ngươi biết ta không thể quay về được?”
“Đương nhiên là ta biết rồi, ta biết rõ chuyện gì đã xảy ra ở tầng thứ bảy mà.
Không có sự giúp đỡ của ta, ngươi sẽ mắc kẹt ở huyền giới suốt đời, cho dù
thực lực mạnh hơn đi chăng nữa cũng vô dụng.”
Nàng khoanh tay trước ngực, đắc ý nhếch khóe miệng: “Hừ hừ, cho nên chắc là
ngươi biết nên làm thế nào rồi phải không?”
Cái này thật sự chọt vào đúng nhu cầu lớn nhất của Thành ca.
Mặc dù mức độ rộng lớn của huyền giới không thua kém gì tiên giới, nhưng mà
hắn không thể ở lại đây cả đời được, tương lai sớm muộn gì cũng phải trở về
tiên giới.
“He he, A Linh, ngươi lợi hại ghê!”
Hắn xoa xoa tay rồi giơ ngón tay cái lên tỏ ý khen ngợi “tiểu nữ quỷ.”
“Chỉ cần tương lai ngươi giúp ta một tay, ta sẽ không bạc đãi ngươi đâu, chúng
ta là người một nhà mà đúng không?”
Nói xong, hắn còn vỗ mạnh vào bờ vai gầy yếu của cô nương này.
Trời ơi!
Hai người Thủy Linh điện chủ và Băng Linh điện chủ cùng song song ngất đi.
Đại điện chủ và Chiến Linh điện chủ cũng đầu váng mắt hoa, suýt chút nữa thì
bất tỉnh nhân sự ngay tại chỗ.
Khương hiền giả điên rồi sao.
Vậy mà hắn dám vỗ vào người Thần Bạch Huyền…
Đúng là không biết lớn nhỏ, phạm thượng nghiêm trọng!
Mọi người quỳ rạp run rẩy trên mặt đất, không dám ngước mắt lên nhìn nữa.
Nhưng mà mấy người trong cuộc như A Linh lại rất hưởng thụ điều này, đôi
mắt to tròn đen nháy cười cong cong thành hình trăng non.
“Hì hì, Thành ca, ngươi biết chỗ lợi hại của ta rồi đúng không!”
“Đúng vậy đúng vậy, ngươi là người lợi hại nhất mà ta từng thấy.” Tới lúc có
việc cần nhờ vả người ta thì Thành ca cũng chẳng ngại nịnh hót nàng mấy câu.
Dù sao cũng “mưa dầm thấm lâu” vô số lần rồi, hắn cũng khá điêu luyện.
“Không cần nói gì thêm nữa, tương lai ta chắc chắn sẽ giúp ngươi.” Người được
hệ thống tạo ra này vô cùng đáng tin cậy, A Linh đồng ý cực kỳ dứt khoát.
“Tốt lắm.”
Thành ca vui mừng khôn xiết, quả thật điều mà hắn lo lắng trước giờ chính là
không thể trở về được.
Cho dù có hệ thống hack đi chăng nữa thì cũng không hack ở mặt này được.
Không ngờ rằng vấn đề lớn nhất của bản thân ở huyền giới lại được giải quyết
nhanh gọn lẹ đến vậy.
Sau khi tâm trạng tốt hơn, hắn không khỏi hỏi nàng một câu: “Đúng rồi, mới
nãy ngươi định nhờ ta giúp ngươi cái gì?”
A Linh cười hì hì nói: “Thật ra nó chỉ là một chuyện rất nhỏ với ngươi mà thôi.”
Nghe thấy lời này, Thành ca càng yên tâm hơn.
Nhưng trong miệng vẫn không quên vờ vịt lấy lòng: “Chúng ta đã là người một
nhà rồi, ngươi coi thường anh đây đấy hả? Có làm cũng phải làm việc lớn chứ.”
Đôi mắt to tròn đen nháy của A Linh lại cong cong thành hình bán nguyệt:
“Ngươi giúp ta phát triển Bạch Huyền tộc, để cả tộc ta có mấy nghìn Đế Huyền
cảnh là được.”
“Đơn giản đơn giản…”
Nhưng Thành ca chợt nghĩ lại.
Mấy nghìn Đế Huyền cảnh? Ngươi bán buôn đấy hả?
Cái này ngươi cmn gọi là đơn giản ấy hả?
“Chuyện này của ngươi, hình như cũng không phải chuyện nhỏ đâu!” Hắn chậc
lưỡi, nhíu mày.
Hắn híp mắt đánh giá cô nhóc nhìn có vẻ ngây thơ nhưng thực ra ranh mãnh
này, cảm thấy hình như bản thân bị lừa rồi.
“Tại sao ta phải giúp Bạch Huyền tộc của ngươi phát triển chứ?”
Đây rõ ràng là một nhiệm vụ lâu dài, Thành ca không có nhiều kiên nhẫn đến
vậy đâu.
A Linh giải thích: “Ta là Linh Bạch Huyền, vận khí của ta liên quan đến cả
Bạch Huyền tộc, có vinh cùng hưởng có nạn cùng chịu. Bây giờ Bạch Huyền
tộc xuống dốc, ta cũng yếu đi rất nhiều.”
“Cho nên là…?”
“Cho nên chỉ cần Bạch Huyền tộc phát triển thì ta cũng trở nên mạnh mẽ hơn.”
“Ngươi cần trở nên mạnh mẽ làm gì?”
Thành ca sờ sờ cái đầu nhỏ của nàng, thấm thía giáo dục: “Mấy việc như mạnh
hơn này không thể cưỡng ép được đâu, cứ từ từ thôi, phải dựa vào việc bản thân
tự khổ tu, đừng có mà lúc nào cũng nghĩ cách đi đường vòng.”
A Linh ngẩng đầu nhàn nhạt liếc hắn một cái, thầm nói bản thân ngươi cũng có
chậm đâu.
Đêm hôm đó uống đan dược điên cuồng như thế, đừng tưởng ta không nhìn
thấy.
“Ta phải trở nên mạnh mẽ thì mới có đủ sức để đưa ngươi rời khỏi huyền giới
được.”
“Ý của ngươi là, bây giờ ngươi vẫn chưa thể đưa ta ra ngoài hả?”
A Linh gật gật đầu: “Đúng vậy, bây giờ ta yếu ớt lắm, không thể rời khỏi huyền
giới được, mà bản thân ta cũng chẳng vượt qua được tầng thứ bảy chứ đừng nói
đến chuyện mang theo một người.”
Hầy…
Thành ca nhức hết cả đầu.
Hắn không hề có tâm trạng phát triển một tộc gì đó.
“Không có cách gì đơn giản hơn sao?”
“Không phải mới nãy ngươi nói không được đi đường vòng sao?” A Linh hỏi
vặn lại.
Thành ca mặt không đỏ thở không gấp sửa miệng: “Tiết kiệm thời gian cũng là
một trách nhiệm với mạng sống của bản thân.”
“Cách khác thì vẫn có, nhưng mà hơi khó.”
“Cách gì cơ?”
“Để ta cắn nuốt ba hạt giống huyền lực khác là được.”
Giờ Thành ca mới nhớ ra, lúc nãy nàng đã nhắc tới lúc huyền giới sơ khai có
tổng tộc bốn hạt giống huyền lực được ra đời.
Nếu không có gì ngạc nhiên thì chắc là thứ tự hệt như bốn tộc là kim, ngân, hắc,
bạch.
“Chẳng có gì khó hết, ta đưa ngươi đến thần điện của ba tộc khác là được, sau
đó thì để ngươi cắn nuốt hạt giống huyền lực của bọn họ.”
Với Thành ca mà nói, cùng lắm chỉ là ba lần chết, đơn giản.
So với nhiệm vụ phát triển Bạch Huyền tộc lâu dài kia thì cách làm này nhẹ
nhàng hơn gấp mấy lần.
Nhưng mà A Linh lại lắc lắc đầu: “Hạt giống huyền lực của hai tộc Ngân Huyền
và Hắc Huyền đã bị người khác cắn nuốt mất rồi.”
Thành ca kinh ngạc nói: “Kẻ nào mà lợi hại vậy?”
“Ngươi đã từng nghe nói đến kẻ này rồi, chính là vị Đế Tôn kia của Kim Huyền
tộc.”
“À… hắn cũng có thể chạm trực tiếp vào hạt giống huyền lực ư?”
“Trước đó, hạt giống huyền lực của hai tộc kia chưa hề hiện thân, cho nên chưa
phát triển đến trình độ như ta.
Nói thật thì từ trước đến giờ, ngay cả người của Bạch Huyền tộc cũng không
biết cốt lõi của Linh Bạch Huyền là một hạt giống huyền lực.
Bọn họ chỉ biết rằng, thứ được đời đời lưu truyền từ thời viễn cổ, nhìn cái là
biết là thần vật, cho nên ngày ngày tôn thờ sau khi có được.
Mà hai tộc như Hắc Huyền và Ngân Huyền kia, trước đó không hề tế bái hạt
giống huyền lực gì hết, mà là tế bái một bảo vật thượng cổ khác làm thần của
bổn tộc.
Cùng vì vậy, ngay từ đầu, hai hạt giống huyền lực kia cũng không hề được cung
phụng, cho nên không có linh trí