rõ thì bên trong đã có một vài bóng dáng kéo ra.
Vừa nhìn đã thấy Nhân tộc, Yêu tộc, Linh tộc, Quỷ tộc, đủ các loại tộc nào cũng
có.
Có một vài tộc đặc biệt hắn thậm chí lần đầu tiên gặp phải.
Đếm sơ qua đã trên năm ngàn người, rất nhanh đã đứng ha bên dưới trụ chính.
Sau đó chia thành bốn hàng, xếp ra phía ngoài.
Chuyện này khiến những chúa tể và Hư Đế ở hiện trường đều mơ hồ.
Quan sát kỹ, bọn họ phát hiện ra cảnh giới của hơn năm ngàn sinh linh này vốn
không cao, phổ biến nhất cũng chưa đến Thánh Chủ nữa.
Có vài người thầm thở phào nhẹ nhõng.
Hơn năm ngàn sinh linh này có lẽ là hộ vệ ở đây nhi?
Đến một Thánh Chủ còn không mời đến được, hơn nữa tộc quần còn đủ loại đủ
kiểu, chả đáng bỏ bèn gì.
Không cần nghĩ cũng biết nơi đây chẳng qua cũng chỉ có vậy.
Có vài Hư Đế nhịn không được mà cười giễu.
“Ta còn tưởng hòn đảo trôi nổi đột nhiên xuất hiện này mạnh lắm, hóa ra cũng
chỉ có vậy?”
“Vừa rồi còn dọa ta một trận, còn tưởng thật sự có sự tồn tại còn cao giai hơn cả
Cổ Thánh nữa chứ.”
“Xem ra là do chúng ta nghĩ nhiều rồi.”
“Ha ha…”
Tiếng cười cợt của bọn họ căn bản không hề che đậy.
Suy cho cùng thì trong mắt bọn họ, hơn năm ngàn Đạo Thần kia một mình bản
thân cũng có thể tiêu diệt được.
Không cần thiết phải cẩn thận dè dặt.
Chỉ là bọn họ vốn không chú ý đến ánh mắt mỉa mai từ năm ngàn sinh linh kia,
cứ như đang đồng tình với lũ ngốc.
Từ trên người những người đó, Thành ca rất dễ nhìn ra có một vài đặc trưng nổi
bật, đó chính là trực tiếp tu nguyên.
Ban đầu Lạc Tiên đảo tổng cộng có hơn mười ngàn sinh linh.
Sau đó đệ tử Phi Tiên môn và đại bộ phần trong đó nhân lúc suối nguồn dịch
chuyển đã rời khỏi, chỉ còn lại ba ngàn người cuối cùng.
Năm ngàn sinh linh này lẽ nào chính là đám đâuù tiên rời khỏi?”
Nếu như thật sự là vậy, vậy đây có lẽ chính là hơn năm ngàn cường giả có cấp
bậc Thánh Tôn rồi.
Cho dù có ở đâu cũng là lực lượng mạnh mẽ có thể phá vỡ mọi thế cân bằng.
Nhưng mà những người này sao lại tụ tập lại với nhau, hơn nữa lại lần nữa xuất
hiện ở Lạc Tiên đảo?
Hắn còn đang buồn bực đây này, phía sau lại xuất hiện một đống bóng dáng
nữa.
Chính là hơn ngàn đệ tử Phi Tiên môn gồm Kỷ Linh Hàm, Lâm Ninh và ba
ngàn cao thủ kia.
Ngoại trừ bọn họ ra, Đông Trúc đảo chỉ còn Lăng là xuất hiện ở đây, toàn bộ
những người khác đều không có tư cách lên đảo.
Khi nhìn thấy hơn ba ngàn cao thủ này, hơn năm ngàn sinh linh xếp hàng khi
này đã có động tĩnh.
“Khúc Vọng?”
“Sở Chân?”
“Ơ, các ngươi sao lại ở đây?”
“Ta còn đang muốn hỏi các ngươi đây này.”
Quả nhiên, năm ngàn sinh linh kia chính là thành viên của Lạc Tiên đảo khi
trước.
Hai bên đã sống cùng nhau rất nhiều năm, đều rất quen thuộc với nhau, gặp mặ
là rôm rả ngay.
Mà lúc này, trong thạch điện màu trắng lại có người từ từ bay ra.
Lần này chỉ có năm người, bốn người chia nhau đứng trái phải, ở giữa là một
nam tử trẻ tuổi có dung mạo tuấn tú.
Khi nhìn thấy nam nhân có ngoại hình có thể cạnh tranh với mình, Thành ca
cuối cùng cũng không nhịn được thốt ra tiếng kinh ngạc.
“Hóa ra là ngươi?”
Không sai, hắn quen biết nam tử thanh niên này, chính là Di nắm giữ Huyền
giới.
Còn bốn người bên cạnh hắn chính là bốn lão tổ Huyền tộc đã lâu không gặp -
Bạch Vô Khải, Ninh Chi Lâm, Kim Hao, Mục Vi.
Thể hệ tu luyện của Huyền tộc khác biệt rất lớn với Tiên tộc.
Những người ở cạnh bên bên ngoài cũng không thể cảm nhận được tầng lớp của
đạo tâm, nhưng Khương Thành đã tu luyện huyền văn, rất dễ dàng phát giác ra
đạo hạnh của bốn người này cao hơn Bạch La Chân nhiều.
Huyền Thánh cửu trọng tương đương với Thánh Tôn của Tiên tộc bên này.
Sau khi nhìn thấy hắn, bốn người cũng không hẹn mà cùng lộ ra nụ cười thân
thiết.
“Khương Thành, lâu ngày không gặp.”
“Nghe nói khoảng thời gian trước ngươi có đến chỗ bọn ta, đáng tiếc lúc đó ta
không có mặt, nếu không đã sớm gặp rồi.”
“Khương hiền giả, lần trước may mà có ngươi.”
Bọn họ vẫn rất cảm kích Khương Thành bởi vì Thành ca năm xưa đã cứu bọn
họ một lần.
Khoảng thời gian trước tứ đại Huyền tộc cũng nhờ có hắn dẫn dắt mà từ Tiểu
Huyền giới giết được ra ngoài.
Nhưng mà Thành ca lúc này lại không hề thỉnh công, hắn vẫn rất kinh ngạc.
“Sao các ngươi lại đi cùng với Di rồi?”
Đây là bốn lão tổ của Tiểu Huyền giới, còn Di trước đây lại theo ủng hộ Đại
Huyền giới.
Lập trường của hai bên có lẽ là đối lập nhỉ?
Nhắc đến điều này, bốn người có vẻ có ẩn tình, há hốc mồm khó trả lời.
Ngược lại, Di khẽ nhếch môi, lộ ra nụ cười hả hê.
“Thời cục luôn thay đổi, bây giờ bọn họ đi cùng ta lại càng phù hợp với lợi ích
của quần tộc hơn.”
Có thể được hắn đích thân giải thích, Thành ca xem như cũng được ưu ái đặc
biệt rồi.
Đến cả đám người Bạch Vô Khải cũng không thể không thầm cảm khái thân
phận của Khương hiền giả thật sự vô cùng đặc biệt.
Chỉ là những người khác vốn không hiểu được tất cả chuyện này.
Bọn họ căn bản không quen biết Di, cũng không biết đám người Bạch Vô Khải.
Trong mắt bọn họ, dao động tiên lực trên người bốn người Bạch Vô Khải không
hề yếu, nhưng toàn thân lại không phát giác được đạo vận gì cả.
Vừa nhìn là biết không phải cao thủ đỉnh cấp gì rồi.
Còn về Di, bọn họ cũng không nhìn ra được gì đặc biệt.
Thế là lòng xem thường lại nổi lên.
“Ngươi là ai?”
“Hòn đảo này là do ngươi tạo ra?”
“Sao ngươi lại chiếm cứ hòn đảo này được?”
“Hòn đảo này có gì đặc biệt còn không mau mang ra?”
Thành ca nhịn không được tiếc thương cho mấy người này, gan của mấy người
này cũng to quá ha, lại dám khiêu khích hắn?
Nhưng điều khiến hắn bất ngờ là Di vốn không phát cáu.
Hắn trực tiếp bỏ lơ lời chất vấn của đám người này như thể bọn họ không tồn tại
vậy.
“Pháp tắc thiên địa tuần hoàn chí cao mênh mông vô biên, không ai có thể trực
tiếp chạm đến nó, càng không thể nói đến việc kiểm soát.”
“Bởi vì sự chuyển hoá của Lạc Tiên đảo, rồi chảy sang sáu suối nguồn mới
thành sức mạnh mà các ngươi có thể sử dụng.”
Chỉ hai câu ngắn ngủi đã đủ khiến đám người dấy lên nỗi sợ hãi.
“Cái gì?”
“Lực pháp tắc của suối nguồn lại đến từ Lạc Tiên đảo sao?”
“Vậy cấp bậc của Lạc Tiên đảo này há chẳng phải còn cao hơn chúa tể của
chúng ta sao?”
“Chúa tể cũng chịu hạn chế của người khác sao?”
“Thật không thể ngờ, lai lịch của hòn đảo này là thế nào?”
Đừng nói đến bọn họ, đến cả Khương Thành cũng có phần tò mò rốt cuộc hòn
đảo này từ đâu đến.
Chỉ là Di vốn không đưa ra bất kì lời giải thích nào.
Hắn giống như nhận ra sự chấn động trong lòng mọi người, tiếp tục tự nói: “Sáu
suối nguồn của các ngươi vốn đâu chiến phần nấy, độc lập với nhau, cũng thiếu
thủ đoạn công kích.”
“Có sự tồn tại của Lạc Tiên đảo, sáu suối nguồn thay da đổi thịt, có được uy
năng lớn hơn.”
Mấy chúa tể suối nguồn ngơ ngác nhìn nhau, cảm thấy quá đột ngột.
Sáu người bọn họ ngoại trừ Thánh Hoàng lười lo chuyện bên ngoài ra, năm
chúa tể còn lại trước nay chưa bao giờ rỗi.
Khi ở Khư giới thì hay đề phòng người vào địa bàn gần đó, phá rối đối phương.
Sau khi đến Nguyên Tiên giới thì sáu suối nguồn đối mặt với sự công kích của
tu thần lưu.
Nhưng dù có vậy, bọn họ cũng chưa từng nghĩ sẽ liên thủ lại.
Bởi vì mối quan hệ trước giờ không hề hoà hợp, thậm chí còn xem nhau như đối
thủ cạnh tranh lớn nữa.