thấy khá bất ngờ.
Nhưng mà kết quả thế lại càng tốt.
Hắn quả thực muốn nhân lúc kẻ địch bên ngoài đánh đến để đạp đổ Phi Tiên
môn.
“Nếu mọi người đều không có ý kiến gì thì cứ theo kế hoạch này vậy.”
“Chờ chút!”
Cuối cùng Thành ca cũng giơ tay lên.
Cảnh tượng này không chỉ có người ở hiện trường nhìn thấy, mà ngay cả bên
ngoài cũng rõ.
Tất cả mọi người lập tức nhận ra sự “xung đột” giữa Phi Tiên môn và Tịnh Trúc
Tiên phủ sắp bắt đầu rồi.
“Gì thế, Phi Tiên môn của ngươi không muốn chấp nhận sao?” Mông Đoan Đạo
Thánh thờ ơ nói.
Khương Thành gật đầu.
“Không sai, ta cảm thấy cách sắp xếp này thật ngu xuẩn.”
Lời này vừa nói ra, đừng nói ở bên ngoài đã xì xầm mà đến cả những Đạo
Thánh bên trong cũng phải tặc lưỡi.
Lão huynh à, ngươi nói chuyện tốt xấu gì cũng phải uyển chuyển chút chứ.
Cho dù sớm đã chuẩn bị nhưng Mông Đoan vẫn bị chọc tức đến mức ngya tức
thì quên mất nên nói gì rồi.
Mông Việt ở một bên hét lên một tiếng: “To gan!”
“Thế này có gì là to gan đâu?”
Thành ca chìa tay ra với vẻ vô tội.
“Lẽ nào không thể chấp vấn kế hoạch của các ngươi à? Hay là Tịnh Trúc Tiên
phủ các ngươi là cấp trên của bọn ta?”
“Đương nhiên không phải.”
Mông Đoan Đạo Thánh không dám rước cái họa này.
Cho dù Tịnh Trúc Tiên phủ là chúa tể của Khiếu Mang vực, nhưng khi Tịnh
Trúc Đạo Thần còn chưa trở về thì các tông môn trên danh nghĩa vẫn phải bình
đẳng.
“Nếu ngươi đã không đồng ý với kế hoạch này thì chúng ta tiến hành tiến lệnh
đi, xem thử những người đồng ý đông hơn là là phản đối đông hơn.”
Hắn dứt khoát bổ nhát rìu đầu tiên.
Còn chưa đợi nghi thức tiến lệnh bắt đầu thì Khôi Tàng Đạo Thánh cách đó
không xa đã sốt ruột nói: “Ta tán thnahf kế hoạch này.”
Rồi thấy ánh mắt tàn độc của hắn nhìn về phía Phi Tiên môn bên này, ngập
trong ánh mắt ấy là niềm vui trên nỗi đau của người khác.
Hiển nhiên hắn vẫn còn nhớ lần Phi Tiên môn khong giúp mình lúc trước, hại
bản thân phải đến tiền tuyến Ma Hành Tinh Hà đóng quân.
Bây giờ hắn chỉ muốn hại chết Phi Tiên môn mà thôi.
“Ta cũng tán thành.” Thanh Tịch Đạo Thánh cũng được chọn là chủ tướng kia
cũng lập tức đưa đàm lệnh của bản thân ra.
Mông Việt Đạo Thánh cười như không cười nói: “Ta chắc chắn là đồng ý rồi.”
Thoáng chốc 37 Đạo Thánh ở hiện trường đã có sến 22 người bỏ phiếu tán
thành, sớm đã vượt quá một nửa rồi.
Còn lại mười lăm người, ngoại trừ năm Đạo Thánh của Phi Tiên môn và Mâu
Vũ ra thì mấy người kia còn do dự chưa quyết.
“Xem ra kế hoạch lần này đã có được đa số công nhận.”
Mông Đoan Đạo Thánh từ từ hạ chủ đàm lệnh của bản thân xuống, làm ra vẻ
đùa cợt cười Khương Thành.
“Phi Tiên môn của ngươi chỉ có thể phục tùng.”
“Nếu ta từ chối thì sao?”
Sắc mặt Mông Đoan Đạo Thánh chợt nghiêm lại: “Vậy ngươi chính là kẻ địch
của cả Khiếu Mang vực.”
“Nên sửa lại một chút.”
Khương chưởng môn cười hi hi lắc ngón tay.
“Ta là kẻ địch của Trúc Tiên cung, không phải kẻ địch của toàn bộ Khiếu Mang
vực.”
Mọi người đều ngơ ngác.
Hai cái có gì khác sao?
Mông Đoan Đạo Thánh lạnh lùng nói: “Trúc tiên cung bọn ta do tất cả các tông
môn trong Khiếu Mang vực hợp thành, đại diện cho ý chí của cả Khiếu Mang
vực.”
“Vậy sao?”
Khương chưởng môn hỏi ngược lại: “Chuyện quan trọng nhất của Khiếu Mang
vực lúc này là gì?”
Mông Đoan Đạo Thánh ngơ ra một phát, trả lời chắc như đinh đóng cột:
“Đương nhiên là đánh lui kẻ địch xâm phạm là Thiên cung, bảo vệ tiên nhân
của Khiếu Mang vực rồi.”
“Vậy Trúc Tiên cung của các ngươi có thể làm được không?”
Khương Thành hờ hững nói: “Nếu như sau cùng không làm được thì ngươi có
thể vì vô năng mà cút khỏi vị trí chủ đàm rồi đúng không?”
Đây mới là mục tiêu của hắn.
Vì Phi Tiên môn, lần này hắn chắc chắn phải đuổi Thiên cung đi.
Nhưng ra sức cũng không được ra sức không không.
Trở thành tông môn chúa tể của Khiếu Mang vực là chuyện cần thiết.
Nếu Trúc Tiên cung không có hình thức thi đấu để chọn chức chủ đàm thì lợi
dụng cơ hội này là được rồi.
Sắc mặt Mông Đoan như nghẽn lại, hắn bị hỏi đến mơ hồ luôn rồi.
Ý gì đây?
Chủ đàm không phải là chuyên hạ lệnh chỉ huy người khác sao?
Lẽ nào còn có nghĩa vụ phải đánh lui địch?
Bên ngoài lại ồn ào lần nữa.
Lão huynh à, người có thể thẳng thắn chút nữa không?
Đám Đạo Thánh Mông Việt và Mông Ung của Tiên phủ tức giận chỉ vào
Khương Thành.
“Ngươi đúng là không biết lí lẽ.”
“Ngươi điên rồi sao, lại còn muốn dòm ngó vị trí chủ đàm.”
“Ngươi nói bọn ta làm không được vậy lẽ nào ngươi làm được chắc?”
“Nếu như ngươi làm không được thì mau ngoan ngoãn nghe theo kế hoạch đi,
nếu không thì đó chính là không mang đại cục…”
Khương Thành gật đầu.
“Ta có thể làm được đấy.”
Sự ồn ào của cả hiện trường đột nhiên trở nên yên ắng, bên trong điện cũng lặng
thinh.
Đám người Mông Đoan và Mông Việt thì nghi ngờ không biết có phải bản thân
nghe nhầm rồi không.
“Ngươi… vừa nãy ngươi mới nói gì?”
Nói thật thì chuyện Tịnh Trúc Tiên phủ chống lại được đại quân của Thiên
Cung không có phần nắm chắc nào cả.
Hơn nữa đừng nói là hai nhánh thiên quân cực mạnh kia có đội hình tám Thần
Quân khủng khiếp đó.
Cho dù ngươi có thể chặn đượ nhưng tương lai có Tâm Đế và Huyết Đế đến rồi
phải làm sao?
Tâm thái của tiên phủ và những Đạo Thánh trước mắt khác đầu chồng chất tâm
tư, vừa phải chống lui kẻ địch, lại phải kéo dài thời gian.
Chờ đến khi Tịnh Trúc Đạo Thần và những Đạo Thần khác trở về chủ trì đại
cục trong tương lai.
Thành ca cười hi hi nói: “Ta có thể làm được, vậy nên nếu ta làm được rồi thì ta
có thể làm chủ đàm rồi phải không?”
“Ngươi có thể làm được?”
Mông Đoan Đạo Thánh cười nhạo không chút che đậy: “Ngươi tưởng ngươi là
ai vậy?”
“Nói khoác không biết ngượng.”
“Đúng là mồm nói không sợ phong ba bão táp mà.”
Bọn người Thanh Tịch Đạo thánh và Thông Nguyên Đạo Thánh cũng ùa theo
chế giễu nhiệt tình.
“Không biết quái gì cả, ta thấy ngươi căn bản không biết Thiên Cung đáng sợ
như thế nào rồi.”
“Là không muốn nghe theo kế hoạch này sắp xếp nên cố ý nói vậy thôi.”
“Bọn ta sẽ không nghe theo sự chỉ huy mù lòa của ngươi đâu.”
“Đúng thế, ngươi tưởng tùy ý nói ra một câu là có thể cướp đi vị trí chủ soái
trong lần đại chiến này sao, đúng là mắt mù ăn nói lung tung.”
Thành ca lại lần nữa lắc ngón tay.
“Ta không định làm chức chủ soái, cũng không định chỉ huy dám gà yếu các
ngươi.”
“Có Phi Tiên môn bọn ta xuất chiến là đủ rồi, căn bản không cần tốn công mọi
người.”
“Hả? Ngươi nói cái gì?”
Bởi quá sức kinh ngạc mà Mông Đoan Đạo Thánh không thể trực tiếp bịp bợm
nữa, thậm chí cũng quên mất cái từ mô tả bản thân là “gà yếu” nữa.
“Ha ha ha ha…”
Những Đạo Thánh bên trận doanh Tiên phủ cũng bật cười thành tiếng, đến cả
Khôi Tàng Đạo Thánh bình thường im im cũng không nhịn được cười lạnh
không thôi.
Mọi người cứ như đã nghe được một câu chuyện cười vậy.
Đám tiên nhân bên ngoài thì dở khóc dở cười.
“Hắn có phải điên rồi không?”
“Ta còn tưởng hắn có kế hoạch gì hay lắm để đánh lui cường địch chứ, hóa ra là
tên điên.”
“Vì để không nghe hiệu lệnh của Trúc Tiên cung mà lại dám để một mình Phi
Tiên môn đi đối mặt với đại quân của Thiên Cung?”
“Không đáng đâu nhỉ, thế này không phải là tự hại chết phe mình sao?”
“Đúng là không biết lí lẽ.”
Nhưng mà những môn đồ của Phi Tiên môn lại không hề cảm thấy hoang
đường.
Thậm chí đến cả bọn người Mâu Vũ và Mạch Phong cũng không có lời phản
đối nào.
Nếu đã là quyết định của Khương chưởng môn thì chắc chắn hắn đã nắm chắc
rồi.
Vậy nên chứng tỏ Phi Tiên môn thật sự có thể chống lại được đại quân của
Thiên Cung.
Cho dù nhìn có vẻ không thể tin được, hoàn toàn không thể nghĩ ra làm sao có
thể làm được, nhưng cuối cùng chắc chắn sẽ thành công là được rồi.
Thật đáng tiếc, đám người Mông Đoan Đạo Thánh lại không tin Khương Thành
được như vậy