người, sau khi giới thiệu xong Khương Thàng, lại thuận tay chỉ về phía Đông
Phàm Thánh Chủ.
“Còn có người này nữa, là Đông Phàm Thánh Chủ của Hám Thiên cung.”
Nói xong, hắn trực tiếp ngồi xuống ghế chủ tọa.
Mà lúc này, Thành ca nghe được truyền âm mang theo sốt ruột và phẫn nộ.
“Khương chưởng môn, người này quả nhiên có mang ý xấu! Chỉ trong phút
chốc hắn đã hố ngươi hai lần rồi!”
“Sao thế?”
Đông Phàm nhanh chóng nói: “Thứ nhất, hắn mời nhiều người đến tẩy trần cho
ngươi, thật ra là muốn đặt ngươi lên lửa để nướng!”
“Những cao thủ và nhân vật lớn ở Thiên Lư cungnày hoàn toàn không quen biết
ngươi, hơn nữa có rất nhiều người có cảnh giới cao hơn ngươi, bọn họ sẽ chỉ
cảm thấy ngươi không xứng với đãi ngộ như thế này.”
“Đặc biệt hắn còn nói, tất cả mọi người ở trước mặt ngươi đều không là cái gì
cả, đây rõ ràng là muốn khiến những người khác cảm thấy không phục, gây thù
hận cho ngươi.”
“Thứ hai, rõ ràng chúng ta có tới hai người, hắn lại chỉ long trọng giới thiệu một
mình ngươi.”
“Đây là cố ý lạnh nhạt ta, để ta cũng bất mãn với ngươi, như vậy hai người
chúng ta sẽ nảy sinh mâu thuẫn, có hiềm khích với nhau…”
Khương Thành âm thầm phỉ nhổ, cái đầu của ngươi cũng thông minh quá nhỉ, lẽ
nào cũng muốn làm quân sư của ta à?
Thật ra hắn cũng đoán được Nam Khâu không có ý tốt, chỉ là lười vạch trần ra
thôi.
Đặc biệt là những phân tích thẳng thắn của Đông Phàm, thật sự khiến hắn hơi
nhói lòng.
Ca làm sao mà không xứng?
Đám người này ở trước mặt nhân vật chính quả thực không đáng nhắc tới mà,
có vấn đề gì đâu?
Hắn cố ý gắt gỏng chửi lại: “Có phải ngươi đang đố kỵ thể diện của ca lớn hơn
ngươi không?”
Đông Phàm mệt mỏi vô cùng, chỉ đành vội vàng giải thích: “Ta không có mà…”
Mà lúc này, Nam Khâu lại xuất ra “chiêu thứ ba”.
Chỉ thấy hắn ra vẻ ngạc nhiên nhìn hai bên phía trái và phải.
Sau đó không vui sầm mặt xuống: “Chuyện gì thế này?”
“Ta đã sắp xếp vị trí cho Khương huynh và Đông Phàm đạo hữu, sao lại để cho
người khác ngồi mất rồi?”
Hắn vừa dứt lời, cả đại điện vốn đang náo nhiệt lập tức im bặt không một tiếng
động.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía hai vị trí ghế đầu ở
bên trái và phải.
Lúc này, biểu cảm của Hằng Vân Thiên Thần và Vũ Cực Thánh Chủ ngồi ở bên
trên nhoáng cái dại ra.
Có ý gì hả?
Bọn ta ngồi sai chỗ rồi á?
Nhưng cái vị trí này rõ ràng là thuộc hạ của thần quan các ngươi dẫn bọn ta đến
ngồi mà.
Chỉ thấy hai thần quan bình thường nhanh chóng bước lên phía trước, vội vàng
nhận tội.
“Là lỗi của bọn ta!”
“Là do bọn ta lơ là sơ suất, quên mất còn có khách có thân phận tôn quý hơn.”
“Mong đại thần quan thứ tội!”
Mặt của Nam Khâu âm trầm, lạnh lùng nói: “Cái lỗi như thế mà cũng mắc phải,
các ngươi còn làm được gì nữa hả?”
Hai người chỉ có thể dập đầu bốp bốp, cầu xin tha thứ.
Những người khác ở một bên cũng bị dọa cho không dám thở mạnh.
Nam Khâu hít sâu một hơi, xa xăm nhìn vào hai người kia: “Các ngươi nói xem,
bây giờ phải làm sao đây?”
Hai thần quan liếc nhìn nhau một cái, sau đó đồng loạt đến trước mặt Hằng Vân
và Vũ Cực.
“Hai vị trí này là dành cho hai vị khách quý Khương Thành và Đông Phàm, các
ngươi không ngồi được.”
“Ban nãy là do bọn ta nhầm lẫn, bây giờ có thể mời các ngươi di chuyển được
không?”
Chưa kịp đợi hai người kia trả lời, hai thần quan kia đồng loạt chắp tay.
“Mong hai vị hiểu cho!”
Mặt của Hằng Vân và Vũ Cực cũng sắp chuyển thành màu gan heo luôn rồi.
Từ trước đến nay chỉ nghe nói được người khác mời ngồi, chưa từng nghe nói
bị người khác kéo xuống.
Mọi cặp mắt đều đang chăm chú nhìn, bọn họ làm người kiểu gì nữa đây?
Thấp thoáng, bọn họ thậm chí còn nghe được tiếng cười khẽ truyền đến trong
phòng tiệc, nó mang theo sự chế giễu không thể nào che giấu được.
“Được lắm!”
Hằng Vân Thiên Thần nhìn sâu vào tên thần quan kia, cuối cùng chậm rãi đứng
dậy, nhường vị trí ghế ngồi.
Mà vị Vũ Cực Thánh Chủ kia thì vẫn ngồi mãi không đứng dậy.
Nhìn thấy nụ cười ngượng ngùng nhưng không thất lễ của tên thần quan ở trước
mặt, hai mắt của hắn chứa đầy lửa giận.
Là một Thánh Chủ đỉnh phong, hắn đã bao giờ phải chịu loại sỉ nhục này chứ?
Nếu như không phải có Nam Khâu đại thần quan ở đây, chỉ sợ hắn đã sớm
khiến nơi này bắn máu tung tóe rồi.
“Tên Khương Thành kia, chỉ là một Thánh Chủ bình thường thôi nhỉ?”
“Nếu như ta đã ngồi không được, vậy hắn dựa vào cái gì mà được ngồi chứ?”
Vị thần quan ở đối diện do dự một lát, sau đó thấp giọng nói: “Thân phận của
các ngươi không giống nhau.”
Tiếng cười trong sảnh tiệc không còn một chút kiêng kỵ gì.
Răng của Vũ Cực Thánh Cực cũng sắp bị nghiến nát.
“Hừ!”
Hắn suy nghĩ một chốc hậu quả của việc nổi giận, cuối cùng phất mạnh ống tay
áo rời khỏi chỗ ngồi.
Lúc này Nam Khâu mới đứng dậy, chắp tay hướng về phía Khương Thành.
“Khương huynh, thật sự xin lỗi, khiến ngươi chê cười rồi.”
“Nào nào nào, mời mời, mời ngồi!”
Hắn đích thân dẫn đường, Khương Thành cuối cùng cũng ngồi xuống.
Mà lúc này, yến tiệc cũng chính thức bắt đầu.
Thành ca vẫn còn chưa kịp thưởng thức quỳnh hương tiên hào thì lại nghe thấy
truyền âm mang đầy phiền muộn nặng nề của Đông Phàm.
“Khương chưởng môn, Nam Khâu này nham hiểm quá, hắn làm thế này là
muốn để hai người kia trở thành kẻ thù của ngươi đây mà!”
“Mặc dù đây là lỗi của Nam Khâu, khiến cho hai người kia mất mặt, nhưng bọn
họ chắc chắn không dám kiếm chuyện với Thiên Lư cung, cuối cùng sẽ chỉ phát
tiết bực tức lên người ngươi thôi.”
Khương Thành chẳng biết nói gì: “Ta cũng đâu có trêu chọc gì bọn họ, đâu có
đáng nhỉ?”
Đông Phàm lắc đầu: “Đúng là ngươi không có trêu chọc bọn họ, nhưng bây giờ
trong lòng họ tràn đầy phẫn uất, làm gì mà suy nghĩ nhiều được như thế?”
“Họ chỉ cảm thấy ngươi không xứng, thậm chí còn trách ngươi không giúp bọn
họ giải vây, không hề đứng ra nói – không cần đâu, cứ để bọn họ ngồi đi.”
Khương Thành phóng ánh mắt ra xa nhìn về phía hai người vừa mới ngồi xuống
lại.
Cái tên Hằng Vân Thiên Thần kia thì còn đỡ, chỉ là im lặng không nói tiếng
nào,
Nhưng cái tên Vũ Cực Thánh Chủ thì lại trừng mắt nhìn chằm chằm Thành ca.
Thành ca cười với hắn, cũng không thèm quan tâm.
Mà lúc này, Nam Khâu cũng bắt đầu chủ động chào hỏi hắn, nhiệt tình vô cùng.
Không những luôn kính rượu hắn, lại còn ngó lơ cái nâng ly của những người
khác.
Giống như ở đây chỉ có mỗi mình Khương Thành, những người khác đều không
hề tồn tại vậy,
“Khương huynh có thể đến đây, không chỉ là vinh hạnh của riêng Thiên Lư
cung bọn ta, đó cũng là vinh dự của tất cả mọi người đang ngồi ở đây.”
“Nào, nào, nào, uống cạn ly này!”
“Năm đó Khương huynh nghiềp áp vô số người ở Nguyên Tiên giới, hiện giờ
tuy chỉ là Thánh Chủ, nhưng các vị đang ngồi ở đây chắc hẳn cũng đều không
phải là đối thủ của ngươi nhỉ?”
“Đáng tiếc thật, không thể được chứng kiến thời khắc Khương huynh thi triển
thần uy, chứ không thì mọi người chắc chắn được lợi suốt đời rồi.”
Thành ca biết hắn đang cố kéo thù hận cho bản thân mình.
Bởi vì sắc mặt của rất nhiều người ở đây đã càng ngày càng khó coi rồi.
Nếu như người nói những lời này không phài là Nam Khâu thì có lẽ đã sớm bị
người khác tức giận mắng té tát rồi.
Tự ngươi thấy vinh hạnh thì thôi đi, ai mượn ngươi đại diện bọn ta hả?
Sao mà bọn ta lại không phải là đối thủ của một tên Thánh Chủ bình thường
chứ?
Thần sắc của Đông Phàm càng lúc càng lo lắng.
“Khương chưởng môn, hay là chúng ta quay trở về trang viên kia trước đi.”
“Đừng ở đây gây thêm rắc rối nữa, tránh lại xảy ra chuyện.”
Thành ca khẽ cười: “Người ta nghiêm túc như thế, sao ta có thể để hắn thất
vọng được chứ?”
Nam Khâu ở đối diện vẫn đang tiếp tục “xuất chiêu”.
“Không biết Khương huynh có thể lộ ngón nghề cho mọi người mở mang tầm
mắt với được không, để bọn ta học hỏi một chút?”
Mặc dù hắn đang nịnh hót tâng bốc, nhưng Khương Thành lại không hề cảm
thấy thoải mái.
Hắn bĩu môi với vẻ vô cùng khinh thường: “Có phải ngươi hồ đồ rồi không? Ca
đây tốt xấu gì cũng là tiên nhân cao cấp, đâu phải thứ khỉ mua vui, lộ cái gì mà
lộ?”