Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch La Chân lắc lắc đầu.

“Cho dù chỉ cử ra Huyền Thánh cửu trọng thì quân số của chúng ta vẫn ít hơn

bọn họ một nửa.”

“Bất lợi về quân số đã được định sẵn ngay từ đầu rồi.”

Lịch Đường thở dài.

“Cửa ải này chúng ta chỉ có thể nghĩ ra chiến thuật binh pháp để đánh bại đối

phương mà thôi.”

“Những thủ đoạn khác đều không có tác dụng gì cả.”

Mọi người nhìn mười bốn nghìn binh sĩ ở phía sau, chỉ có thể im lặng gật đầu.

Cửa này không có không gian để thao tác.

Cho dù thực lực của ngươi có mạnh, ngay cả dùng đến Vô Đạo kiếm thì ở cửa

này cũng không có tác dụng gì.

Thiệt hại thật sự chỉ có như vậy, mỗi người đều là Tôi Thể cảnh có sức công phá

yếu, hoàn toàn không tránh khỏi khả năng một chọi mấy như trong các trận

chiến thông thường.

Điều an ủi duy nhất chính là sĩ khí của của các binh sĩ phía sau và mức độ tổ

chức đã bị khóa chặt, hoàn toàn chấp hành nghiêm mệnh lệnh.

Nhưng sáu mươi nghìn binh sĩ của đối phương cũng có đặc tính giống như vậy.

“Đáng tiếc là chúng ta trước đây chưa từng nghiên cứu qua binh pháp.”

“Hơn nữa, trước đây chiến tranh của tu luyện giới và trần giới có khác biệt quá

lớn và cũng không phải giống nhau.”

Mọi người chỉ có thể đưa ánh mắt cầu cứu về phía Khương Thành vạn năng.

“Khương hiền giả, không biết ngươi có tinh thông lĩnh vực này không?”

Thành ca nội tâm muốn nói nếu như ta đánh nhau mà còn phải dùng đến binh

pháp thì còn mặt mũi nào để đối diện với hệ thống lão ca đây?

Người ta đã cho nhiều lực hack như vậy mà ngươi vẫn phải hì hục dùng mưu

kế, đây chẳng phải quá gà rồi sao?

Hắn châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu rồi phà ra một vòng khói, không

biết xấu hổ mà đáp lại: “Là một tiên nhân chuyên nghiệp, ta trước nay đều giành

chiến thắng dựa vào thực lực chứ không thèm dùng đến bất kỳ thủ đoạn nào

khác.”

“Không hổ danh là Khương hiền giả.”

Mọi người khen một câu cho có lệ.

Xem ra lần này không thể trông chờ gì ở hắn nữa rồi.

“Thực ra lần này….”

Khương Thành còn muốn nói thêm gì đó nhưng Ôn Trì lại tiếp lời của hắn.

“Hay là chúng ta có thể dùng mưu kế dụ địch.”

Nghe thấy hắn có kế sách, mọi người ngay lập tức lấy lại tinh thần.

“Lập kế bằng cách nào đây?”

Đám người Bạch La Chân và Ôn Trì đều ngạc nhiên vui mừng mà bắt đầu truy

hỏi, ngay cả Thu Vũ Tuyền cũng không nhịn được mà liếc nhìn.

“Cái gì mà mưu kế dụ địch?”

“Ôn Trì, ngươi lại còn biết dẫn binh đánh trận cơ à?”

Hiếm khi có thể trở thành tiêu điểm của mọi người, cảm xúc của Ôn Trì vui

buồn lẫn lộn, đúng là hiếm thấy.

Mặc dù hắn bây giờ can tâm tình nguyện làm cháu trai của người ta, nhưng với

tư cách là thần tử, tính hiếu thắng trong lòng hắn vẫn không hề mất đi.

Vẫn còn muốn đấu một trận với Khương Thành và Thu Vũ Tuyền.

“Trước đây ta đã từng xem sơ qua.”

“Công thành của trần giới có ba kế sách thượng, trung, hạ.”

Mọi người nghe thấy có ba kế sách thượng, trung, hạ càng cảm thấy cao cấp

hơn.

“Mau nói cho bọn ta biết là ba kế sách nào?”

Ôn Trì giống như một vị quân sư dày dặn kinh nghiệm chỉ thiếu một cây quạt

trong tay.

“Hạ sách chính là tấn công trực diện, đối phương sẽ chiếm được lợi ích của

thành trì còn chúng ta sẽ bị thương vong nặng nề.”

“Trừ phi quân số của chúng ta vượt xa đối phương, bằng không cũng chỉ mất

mạng một cách vô ích mà thôi.”

“Trung sách chính là bao vây chứ không tấn công, cắt nước cắt lương thực,

khiến đối phương suy kiệt mà chết. Nhưng ở trong này không bị hạn chế nguồn

cung cấp lương thực, hơn nữa thời hạn công thành chỉ có một tháng, vì vậy nó

cũng không dùng được.”

“Còn thượng sách chính là dẫn dụ đối phương ra và chiến đấu ở ngoài thành,

như vậy đối phương mới mất đi ưu thế phòng thủ thành trì.”

Mọi người gật đầu lia lịa.

“Có lý.”

“Vậy dẫn dụ bọn họ bằng cách nào đây?”

Ôn Trì quả thật là người trong nghề, vừa nghe thấy liền lập tức đáp lại: “Muốn

dụ được địch thì chỉ có thể tỏ ra yếu thế.”

“Chúng ta vốn dĩ đã yếu hơn bọn họ rồi, vì vậy điều này chắc là không khó.”

Thu Vũ Tuyền chau mày: “Cho dù dụ được đối phương ra ngoài, với quân số

này của chúng ta thì làm sao thắng được bọn họ chứ?”

“Đây cần phải dùng đến chiến thuật bao vây và mai phục, tạo ra ưu thế quân số

của chiến trường cục bộ.”

Ôn Trì quay đầu nhìn về sông núi sau lưng.

Rõ ràng thần niệm mạnh mẽ của bọn họ vẫn còn, nhưng lại không thể cảm nhận

được tình hình bên đó.

Bởi vì thần niệm đó không thuộc về thực lực thật sự của bọn họ, nên ở trong thế

giới này cũng không có tác dụng gì cả.

Do đó hắn tràn đầy tự tin đáp lại: “Địa hình ở đây rất phức tạp, có không gian

phát huy rất lớn.”

“Ta tự tin sẽ dắt mũi sáu mươi nghìn người của bọn họ và chia nhỏ từng chút

một.”

Mọi người nghe xong đều vui mừng hớn hở, đây đúng là “liễu ám hoa minh hựu

nhất thôn” mà.

“Quá tốt rồi!”

“Cứ làm như vậy đi!”

Nói xong, mọi người liền lập tức bắt đầu chuẩn bị.

Thành ca đứng bên cạnh không nói nên lời.

Con mẹ nó, sao lại gặp phải tên thuộc hại tài giỏi như vậy chứ?

Đúng là không thể lơ là.

Chỉ cần bất cẩn một cái là sẽ bị bọn họ giành mất ánh đèn sân khấu.

Thật ra cửa này hắn đã có cách rồi.

Chỉ là hiện tại mọi người đều vây lấy Ôn Trì, hắn cũng không thể không phối

hợp.

Rất nhanh, Ôn Trì đã ra lệnh cho hơn mười bốn nghìn thuộc hạ ngồi xuống đất,

cởi bỏ áo giáp, làm ra bộ dạng buông thả hời hợt.

Bốn mươi vị Huyền Thánh cửu trọng ở trên thành sau khi nhìn thấy cảnh này

đều bày ra vẻ mặt khó hiểu.

“Bọn họ muốn làm gì đây?”

“Sao còn không chịu tấn công chúng ta?”

“Đây là nghĩ bản thân chắc chắn thất bại, nên trực tiếp bỏ cuộc à?”

“Vậy chúng ta lập tức xông ra ngoài, tiêu diệt bọn họ!”

“Khoan!”

Dịch Hoài vội vàng giơ tay ngăn mọi người lại.

Hắn nhìn mười bốn nghìn người ở phía xa kia với ánh mắt dường như đã nhìn

thấu được mọi chuyện.

“Đây là mưu kế dụ địch, tưởng ta không nhìn ra sao?”

Đường Ngột không cho là đúng liền đáp lại: “Cho dù là mưu kế dụ địch thì đã

sao, sáu mươi nghìn người của chúng ta còn sợ đánh không lại hơn mười nghìn

người của bọn chúng sao?”

“Đúng đấy, nhanh chóng giết chết bọn họ, nhanh chóng kết thúc mọi chuyện.”

“Chúng ta có nhiều người như vậy cần gì phải rén.”

“Không!”

Dịch Hoài lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người một vòng.

“Đừng có tưởng đánh trận là một chuyện đơn giản, nếu như thật sự ra ngoài,

biến số là rất lớn.”

“Chúng ta chỉ cần kiên trì một tháng thì tự động sẽ chiến thắng, tội gì phải mạo

hiểm chứ!”

Nói xong, hắn còn cố ý ra hét lớn tiếng ra bên ngoài.

Khương Thành, Ôn Trì các ngươi đừng tốn công vô ích nữa.”

“Mưu kế đơn giản như vậy, ngươi tưởng ta nhìn không ra sao?”

“Đúng là suy nghĩ nông cạn!”

Đây…

Đám người Bạch La Chân và Kim Bột chỉ có thể quay đầu lại nhìn Ôn Trì.

Xem hắn còn có cách nào khác không.

Ôn Trì chỉ có thể hạ lệnh, chọn ra trăm binh sĩ lên phía trước chửi rủa khiêu

khích.

Chiêu này thật sự đã khiêu khích những cao thủ đối diện kia nổi trận lôi đình,

nhưng dưới sự đàn áp của Dịch Hoài, phía đối diện vẫn giữ vững sự kiềm chế

và không bị sập bẫy.

“Nhìn thấy chưa, bọn họ đã sốt ruột rồi kìa.”

“Nếu không thì sẽ không dùng đến thủ đoạn này.”

“Nếu các ngươi mà không nhịn được cơn thịnh nộ thì đã bị sập bẫy của hắn

rồi!”

Được hắn giải thích như vậy, tâm trạng của những cao thủ đối diện dần dần bình

phục trở lại.

Thậm chí còn bắt đầu phản kích chế giễu thủ đoạn này quá đơn giản, không có

giá trị gì.

Kế hoạch của Ôn Trì rất hoàn hảo, nhưng bước đầu dụ địch không thành đồng

nghĩa với việc sớm đã thất bại rồi.

“Làm sao đây?”

“Quân số ít ỏi này của chúng ta, cho dù có đào địa đạo xâm nhập vào bên trong

thành cũng đánh không lại bọn chúng.”

“Hỏa công, thủy công trong trường hợp này cũng đều không có điều kiện để

thực thi.”

“Quân số chênh lệch gấp bốn lần, cho dù giương đông kích tây cũng vô dụng.”

“Lẽ nào chỉ có thể tấn công sao?”

Nhất thời, mọi người đều chau mày ủ rũ.

Nhìn thấy bọn họ đều đã rơi vào bế tắc, Thành ca cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ

nhõm.

“Được rồi, bây giờ tất cả nghe theo ta.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK