Thánh.
Nhưng những người khác thì rõ ràng vô cùng.
Đạo Thánh!
Đó là một vị Đạo Thánh đấy!
Cứ ngã xuống một cách triệt để vậy sao?
Phải biết rằng những vị Thần Quân của Thiên Cung cũng là Đạo Thánh như vậy
đấy!
Nhưng kể từ ngày thành lập Thiên Cung cho đến nay,trải qua vô vàn trận chiến
đấu cũng không hề ngã xuống một vị nào.
Đạo Tuyệt Chi Địa và Tà Tiên giới từng có Đạo Thánh mất đi nhưng đó điều là
chuyện cực kì hiếm thấy.
Nếu cái chết của Nguyên Kha Đạo Thánh truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ tạo nên
sự mù mờ cực lớn.
Yên Dĩ ngây ra nhìn Khương Thành cười tươi với những người khác, cảm thấy
có chút gì đó không thực lắm.
Lúc trước ở tiền tuyến, nàng bị Khương Thành bắt vẫn không hề phục.
Lúc đó chỉ cảm thấy Đạo Tôn xuất hiện thì Khương Thành sẽ chết chắc.
Bây giờ những Đạo Tôn chết trong tay hắn cũng đủ để lập thành một cường đội
rồi.
Trên sổ thành tích của Khương Thành, còn có cả Đạo Thánh mà nàng cực kì
kính vọng.
Tuy chuỗi chiến tích này là do sự hạng chế quá đặc biệt của Bách Chiến lệnh,
vốn không phải toàn lực đấu cứng.
Nhưng những Đạo Tôn và Đạo Thánh bị giết đó đã không thể sống lại được
nữa.
Nhưng cho dù nhìn như thế nào, nàng cũng không thể nhìn ra trên người
Khương Thành có phong độ khí phách của bậc tiền bối, cũng không nhìn ra khí
chất đặc biệt mà những tuyệt thế thiên tài bình thường nên có.
Khi ở cùng với người này, khí chất duy nhất nàng có thể cảm nhận được là sự
khoe khoang.
“Khương chưởng môn, cái này, cái này ý thế nào?”
Trong tay Lâm Tịnh Đạo Tôn cầm một tấm khiêu chiến lệnh màu đỏ, chính là
Bách Chiến lệnh.
Mà lệnh bài này lại là Khương chưởng môn vừa đưa cho hắn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, những môn đồ của Ma Ngộ tông không cảm thấy vui
mừng, mà là sợ hãi.
Những ngày qua, Khương Thành cũng đã tặng, vứt, để lọt khỏi đủ loại phương
thức để đưa Bách Chiến lệnh này cho những mục tiêu khác nhau.
Sau đó những mục tiêu này đều toi đời.
Vì những thao tác liên hoàn đó của Thành ca, bây giờ cảm giác đầu tiên của bọn
họ khi nhìn thấy Bách Chiến lệnh đã không còn là bảo vật quý giá gì nữa rồi,
mà nó là tấm phù đoạt mệnh.
Bây giờ Khương Thành giao lệnh bài này cho Lâm Tịnh Đạo Tôn, chẳng lẽ lại
muốn làm trận nữa?
“Ta phải rời khỏi Đoạn Dương Đạo rồi.”
Khương Thành cố ý tỏ vẻ sầu muộn thở dài một hơi.
“Khoảng thời gian này ở lại chỗ ngươi, Bách Chiến lệnh này coi như là phí ở
được rồi.”
Chuyện này tất nhiên là đùa thôi.
Bây giờ những kẻ địch tiềm tàng đều bị diệt sạch sành sanh rồi, Đoạn Dương
Đạo này chưa chắc gì hắn sẽ trở lại.
Lệnh bài này giao cho Lâm Tịnh Đạo Tôn cũng coi như không rải thóc gà rừng.
“Chuyện chuyện chuyện này… Khương chưởng môn, ngươi đây…”
Lâm Tịnh Đạo Tôn rất muốn nói người giúp bọn ta giải quyết được Vô Định
cung, sao ta còn không biết ngại mà nhận món hời từ ngươi chứ.
Nhưng mà lời đến tận miệng rồi cũng không nói ra được.
Ý nghĩ của Bách Chiến lệnh đối với hắn quá lớn.
Có được lệnh này, chuyện Ma Ngộ tông trở thành tông môn đứng đầu Đoạn
Dương Đạo là chuyện trong tầm tay.
Trước đây hắn chưa từng mong ước quá cao sẽ có ngày hôm nay.
“Đại ân không lời nào tả nỗi…”
Không chỉ riêng hắn, tất cả những môn đồ của Ma Ngộ tông đều cúi mình thật
sâu.
Lúc này, sự tôn sùng của bọn họ dành cho Thành ca đã đạt đến cực điểm.
Thuận tiện cũng giúp ca này có thêm chút điểm tiên nguyên.
Khước từ lời đề nghị của Lâm Tịnh Đạo Tôn, Thành ca dự định sẽ trực tiếp
khởi hành đến đại hội giao lưu đan đạo.
Nhưng trước lúc xuất phát, Minh Già Đạo Tôn lại xoa xoa tay tiến lên.
“Khương chưởng môn, quán kia của ta cũng chẳng có việc gì, không biết có thể
theo ngươi tiến lên đó xem nào nhiệt không nhỉ?”
Thành ca cũng chẳng chê việc thêm một người, thế là đồng ý dứt khoát ngay.
Lâm Tịnh Đạo Tôn ở bên cạnh có chút ngưỡng mộ.
Hắn nào không biết theo cái đùi to Khương chưởng môn này rất có thể sẽ gặp
được cơ duyên nào đó.
Chỉ tiếc rằng bây giờ trong tay hắn nắm giữ Bách Chiến lệnh, tiếp theo sẽ là
khoảng thời gian rất quan trọng của Ma Ngộ tông, căn bản chẳng thể thoát thân.
“Ngươi cứ yên tâm ở đây mà chịu giày vò đi.”
Minh Già Đạo Tôn cười hi hi vỗ vai Lâm Tịnh Đạo Tôn.
Lúc nảy sau khi Lâm Tịnh có được Bách Chiến lệnh, hắn còn đắc ý trước mặt
người ta, bây giờ thì coi như hòa rồi.
Một đám bốn người rời khỏi Ma Ngộ tông, bay được một đoạn lại vừa khéo gặp
được Phạm Lôi Đạo Tôn phía xa xa.
Vị đường đường là Thủ Tọa Thiên Lôi Tư này, lúc này vẫn còn đang ở trong
trạng thái kinh hoàng.
Sợ Nguyên Kha Đạo Thánh đó sẽ đuổi theo giết mình.
Nhưng khi vừa mới trốn khỏi trận liền phát hiện phía sau chẳng có động tĩnh gì
cả lại không khỏi có chút nghi hoặc.
Lần nữa nhìn thấy Thành ca đang ngồi trên hành cung lộ thiên, cặp mắt hắn suýt
chút cũng lòi luôn ra ngoài rồi.
“Ngươi, sao ngươi vẫn còn sống?”
Hắn rõ ràng nhớ là Khương Thành đã chết trước mắt hắn cơ mà.
Không chờ Thành ca nói gì, Tam Nhãn Hổ đã vui tươi hớn hở nhảy ra trước.
“y dô, đây chẳng phải là Phạm Lôi lão đệ sao, sao ngươi lại chạy đến trước mặt
bọn ta rồi, tốc độ cũng nhanh thật nhỉ?”
Minh Già Đạo Tôn mới vừa gia nhập vào đội ngũ cũng cười hí hởn.
“Chạy trốn thì đương nhiên phải nhanh rồi, chúng ta sánh đâu kịp.”
Vẻ mặt của Phạm Lôi Đạo Tôn lập tức trở nên lúng túng.
“Ai, ai chạy trốn chứ?”
Cho dù hắn không phải là người của Khương Thành, nhưng tốt xấu gì cũng là
bạn cùng đường.
Hành vi khi nảy thuộc dạng chạy trước bán đứng bạn bè, chuyện này để đâu
cũng bị người ta xem là chuyện hèn hạ vô sỉ.
“Ta chỉ là đi thăm dò đường trước thôi, xem thử phía trước có nguy hiểm gì
không, các ngươi hiểu gì chứ?”
“Nói như vậy thì ngươi cũng có tâm lắm chứ nhỉ?”
“Đó là đương nhiên rồi, các ngươi tưởng ta khinh suất như các ngươi sao?”
“Nếu ngươi đã chuyên nghiệp như vậy, thế chặng đường phía sau phiền ngươi
tiếp tục giúp bọn ta đi dò đường được không?”
“Chuyện này…”
Phạm Lôi Đạo Tôn cũng không ngờ rằng, Tam Nhã Hổ vẫn ở đó chờ mình.
Công việc dò đường này, đương nhiên sẽ không thoải mái bằng việc nằm trên
hành cung rồi.
Nhưng mà lời cũng nói cả ra rồi, bây giờ hắn muốn đùn đẩy cũng không được,
chỉ có thể trừng mắt nhìn Tam Nhãn Hổ một cái, nhanh chóng đi về trước hết
đoàn người.
Khi bọn họ rời khỏi Đoạn Dương Đạo không lâu, chiến tích của Khương Thành
cũng dần dần truyền sang các đạo ở xung quanh.
Không ngoài dự liệu, chiến tích này đã làm cho những tiên nhân xung quanh bị
đả kích rất mạnh.
“Hơn bốn mươi Đạo Tôn lại cùng chết dưới tay một người?”
“Nguyên Kha Đạo Thánh cũng chết rồi?”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Khương Thành đó là thần thánh phương nào?”
“Bách Chiến lệnh của Đoạn Dương Đạo đó quỷ dị quá rồi, chiến tích kì lạ như
thế này chỉ có thể xảy ra ở bên đó thôi…”
“Co dù có thế nào, Đạo Thánh ngã xuống cũng không thể hiểu nổi.”
“Vậy nên tên Khương Thành đó từ đâu lòi ra vậy?”
Những lời nghị luận như vậy, ngày ngày ồn ào ầm ĩ cả lên.
Suy cho cùng thì thật sự quá chấn động rồi.
Đặc biệt là bên Huyết Sát Đạo kế đó.
Sau khi biết được chiến tích của Khương Thành, những ma tu đó ai ai cũng ngớ
cả ra không nói được gì, sau đó sau lưng lại toát lên cái lạnh lẽo vô cùng.
“Ôi trời ơi, Khương Thành đó chẳng lẽ là Khương Thành mà Hư Uyên Đạo Tôn
đã từng chiêu đãi ư?”
“Có lẽ là vậy đó. Trong tình báo còn nói bên cạnh có một Hổ yêu và Lang nữ,
hoàn toàn ăn khớp.”
“Chuyện này, chuyện này sao có thể chứ?”
“Phải đó, không phải hắn chỉ mới là Thiên Tôn cỏn con thôi mà?”
“Không gì là không thể cả, đừng quên rằng Hư Uyên Đạo Thánh đã tôn kính
hắn thế nào, lúc đó ta đã cảm thấy không bình thường, bây giờ cũng coi như
hiểu rồi.”
“Ta lúc trước cảm thấy Khương Thành này không đáng với đãi ngộ như vậy, chỉ
là Hư Uyên Đạo Thánh làm hơi thái quá.”
“Bây giờ xem ra, Hư Uyên Đạo Thánh là đang bảo vệ chúng ta…”
Lời này vừa nói ra, những ma tu đó đều cho là vậy.
Nghĩ xem nếu không có người quen như Hư Uyên Đạo Thánh, vậy khả năng
lớn là Huyết Sát Đạo cũng bị Khương Thành quét sạch một đám cao thủ rồi