Thiên Hồng lĩnh cũng bị chấn kinh đến sững sờ tại chỗ.
Bọn họ mới thở hổn hển đuổi đến, vừa đến đây liền nhìn thấy ba tên cao thủ Đế
cảnh tứ trọng trung kỳ bị giết ngay tức khắc.
Đây quả là đánh một cách điên cuồng vào sức chịu đựng cực hạn của bọn họ.
Đế cảnh tứ trọng trung kỳ, đó đều là thực lực của cấp bậc lãnh chúa.
Lãnh chúa tiền nhiệm Cận Sùng chính là cảnh giới này.
Bốn người bọn họ liên thủ chưa chắc đã đánh thắng Cận Sùng.
Thế mà hiện tại, ba người với cảnh giới của cao thủ cấp bậc lãnh chúa này như
vậy mà không còn sống nữa.
Bốn người toàn thân run lên cầm cập, sợ hãi lên đến tận đầu.
Nhất là Nghiêm Tôn, lúc này cảm thấy vô cùng may mắn bởi hôm đó không
khai chiến, may mà thái độ của hắn thay đổi vừa nhanh vừa kiên quyết.
Nếu không, thi thể của hắn giờ đã lạnh thấu rồi.
“Thực lực của Khương lãnh chúa… thế mà lại mạnh như thế này…”
“Đó, người đó thật sự là hắn sao?”
Mạc Niên và Canh Hà xưa nay vẫn luôn giữ lập trường thờ ơ chứng kiến từng
đời lãnh chúa trên trên dưới dưới, lúc này ngay cả nói cũng không thể nói lưu
loát được.
Trước đó, bọn họ đối với Khương Thành thật ra vẫn còn một chỗ không hài
lòng lắm.
Đó chính là cảnh giới của hắn quá thấp.
Mới chỉ là Đế cảnh nhị trọng.
Cho dù hắn có thể kích phát ra ngũ sắc căn nguyên, nhưng nếu như không có sự
bảo hộ của bốn vị phó lãnh chúa và sự ủng hộ của những người khác, e là ngồi
cũng không được bao lâu.
Mà hiện tại, bọn hắn chỉ cảm thấy ý niệm này vô cùng buồn cười.
Cái người này mà còn cần bọn hắn bảo hộ ư?
Giết xong ba tên tứ trọng hậu kỳ, Khương Thành không vội vàng mà giết những
tứ trọng trung kỳ khác.
Không phải không muốn, mà là không cần thiết.
Đối với cao thủ ở cảnh giới này, tập kích thực ra không có ý nghĩa lớn lao gì cả.
Mà hiện tại, những kẻ địch khác đã ổn định thế trận cả rồi.
Thế là, hắn liền trực tiếp giết về phía Địch Ung, người mạnh nhất nơi này!
Hắn biết tên đối thủ này rất khó giết, nhưng mục tiêu của hắn cũng rất chuẩn
xác, sớm một chút chết đi sớm một chút mở hack hồi sinh thôi.
Để đạt được mục tiêu này, hắn hoàn toàn không đếm xỉa những người khác.
Ầm!
Địch Ung chỉ cảm thấy kẻ địch trước mắt giống như một viên thiên thạch rơi
xuống đập lên người mình.
Cho dù thực sự là thiên thạch thì đối với hắn cũng chỉ là đồ chơi nhỏ mà thôi, có
thể diệt ngay trong nháy mắt, một cọng lông của hắn cũng không thể nào tổn
thương được.
Thế nhưng Khương Thành lại không giống vậy, hắn dùng huyền văn lực mở
đường, huyền văn băng chống đỡ, trong chốc lát liền phá vỡ lớp bảo hộ lực
băng trùng trùng điệp điệp của Địch Ung.
Rắc rắc rắc!
Trừ tiếng nổ liên miên không ngớt, còn có thể nghe thấy tiếng rạn nứt trong trẻo
của băng phòng ngự.
Ngay sau đó, “thiên thạch” bắn phá vào bên trong lớp phòng ngự.
Vô số lớp băng bị nổ thành những mảnh vụn.
Trong lúc đó, thân ảnh của Khương Thành lúc ẩn lúc hiện, toát lên vẻ kiêu ngạo
chưa từng có.
“Cút!”
Địch Ung giận dữ phản kích, trên mũi kiếm của hắn mang theo sức mạnh huỷ
thiên diệt địa, biến hơi thở của cả vùng không gian này cô đọng lại thành băng
tuyết.
Dưới cấp Đế cảnh ngũ trọng đối mặt với một kích này tuyệt đối không có biện
pháp chính diện tiếp chiêu được.
Hắn muốn bức lui Khương Thành.
Thế nhưng Khương lãnh chúa căn bản không hề lùi lại, càng không hề né tránh.
Hắn không để ý lực phản kích lớn mạnh của Địch Ung.
Cũng không để ý đến Ngụy Sưởng ở một bên đã lên kế hoạch đột kích từ lâu.
Càng không để ý đến công kích tập thể của gần trăm tên cao thủ phía sau.
Mục tiêu của hắn chỉ có một, đó chính là Địch Ung!
“Không…”
Địch Ung không thể hiểu nỗi.
Biện pháp đồng quy vu tận này có ý nghĩa gì?
Hắn không hiểu, người này và hắn có thâm thù đại hận gì để đến nỗi hắn phải
liều mạng như thế này.
Dưới tình hình này, đối phương cho dù giết mình, thì hắn bên kia cũng chết
không thể nghi ngờ.
Đây là một tên điên?
Nếu như cho hắn một cơ hội lần nữa, hắn tuyệt dối sẽ nấp ở sau cùng nhất.
Chỉ là hiện tại tất cả đều đã muộn rồi.
Hai thanh kiếm dường như là cùng một lúc đâm thủng thân thể của đối phương.
Từ trên không trung phát ra tiếng nổ càng kịch liệt đến đinh tai nhức óc.
Máu tươi và tầng tầng lớp lớp băng bắn ra tung toé.
Ngay sau đó, sự công kích của Ngụy Sưởng và những người khác cũng đúng
lúc mà đến, lại lần nữa dấy lên một trận triều dâng huỷ diệt.
Núi băng đã sớm bị sụp đổ phía dưới thế mà bỗng chốc bị chặn lại bởi chấn
động khủng bố đó.
Kéo theo đó là sự sụp đổ càng điên cuồng hơn.
Chân giới Băng có căn nguyên toạ trấn, mức độ ổn định là cực kỳ cao.
Đế cảnh bình thường liều hết sức cũng rất khó làm thay đổi hình dạng vùng này.
Thế mà ngay lúc này, ngay cả chân núi phía đằng xa cũng đang chấn động kịch
liệt, vô số tu sĩ đều run lẩy bẩy, hệt như đại nạn sắp giáng đến.
Lực băng bị va chạm chấn động kịch liệt, thậm chí làm cho rất nhiều cao thủ tại
đây không thể không lùi về phía sau.
Thậm chí một số người do khoảng cách ở gần nên đã gặp phải dư âm thiệt hại
nặng nề.
Mãi cho đến khi dần dần lắng lại, tất cả mọi người cuối cùng mới thanh tỉnh.
“Chết rồi?”
Thậm chí bọn hắn đều không xác định chắc kết quả trận chiến.
“Có lẽ là… chết rồi.”
Hồi tưởng lại trận chiến ngắn ngủi mà lại kịch liệt vừa nãy, cho dù là tứ trọng
hậu kỳ như Ngụy Sưởng nghĩ lại còn rùng mình.
Nếu như ở thời khắc cuối cùng, Khương Thành lựa chọn mục tiêu không phải
Địch Ung, mà là mình.
Vậy thì kết quả sẽ như thế nào…
Hắn không thể không thừa nhận, nếu là như vậy thì hiện tại mình đến cái bã
cũng không còn rồi.
Cái tên lãnh chúa mới của Thiên Hồng lĩnh đó, lại có thực lực cùng đẳng cấp
với hắn.
Với lại, còn có tâm địa tàn ác hơn hắn.
Đây quả thực quá là đáng sợ.
Những người khác cũng mãi không nói nên lời.
Thời khắc này, sự xem thường lúc trước của bọn hắn đối với Khương Thành
biến mất không còn tồn tại.
Bọn hắn có thể sống sót, không phải vì bọn hắn mạnh.
Chỉ vì bọn hắn yếu, không đáng để Khương Thành xem bọn hắn là mục tiêu cần
diệt trừ đầu tiên, chỉ như vậy thôi.
“Ký hiệu lãnh chúa!”
Bỗng có người đột nhiên ra tay về phía một tên cao thủ tứ trọng sơ kỳ đang lặng
lẽ lùi lại ở cách đó không xa.
Bởi vì ở trên người này, hắn cảm nhận được khí tức của ký hiệu lãnh chúa.
Vừa rồi gần như tất cả mọi người đều cùng lúc kích sát Khương Thành.
Nếu thật sự muốn tính toán ra thì người đầu tiên giết chết Khương Thành là
Địch Ung.
Nhưng bản thân Địch Ung cũng chết rồi, cho nên ký hiệu đó thuộc về ai liền trở
nên khó bề phân biệt.
Tên cao thủ tứ trọng sơ kỳ kia, có được ký hiệu lãnh chúa một cách ngoài ý
muốn.
“Giao ra ký hiệu!”
“Giết!”
Ngụy Sưởng nghĩ đến mình suýt chút nữa đã chết một lần, làm sao có thể nhẫn
nhịn để ký hiệu rơi vào trong tay kẻ khác.
Hắn thậm chí còn không để cho tên tứ trọng sơ kỳ kia có một chút cơ hội cầu
xin nào, liền trực tiếp một kiếm chém xuống.
“Không…”
Tên tứ trọng sơ kỳ đó hối hận, thế nhưng muốn giao ra ký hiệu bảo toàn tính
mạng đã không còn kịp nữa.
Những người khác đã sớm đỏ mắt rồi.
Một vòng tranh đoạt và giết chóc lại nổi lên.
Quan sát trận hỗn loạn phía xa kia, tâm tình của bốn vị phó lãnh chúa vô cùng
phức tạp.
“Qua trận chiến này, từ giờ người ngoài từ nơi khác đến cũng không dám lại
xem thường Thiên Hồng lĩnh nữa.”
“Cho dù có đổi một lãnh chúa khác thì Thiên Hồng lĩnh cũng sẽ không bị thay
đổi quá nhiều.”
“Chỉ tiếc… Khương lãnh chúa ra đi quá là oanh liệt.”
“Đúng vậy, hắn dùng sự hy sinh bản thân mình để vãn hồi sự tôn nghiêm của
Thiên Hồng lĩnh, khiến những kẻ địch từ bên ngoài đến khiếp sợ, cũng cứu
được tất cả chúng ta.”
Bọn hắn còn cho rằng Thành ca là một mình hy sinh, rọi sáng ngàn tỷ người cơ.
Lại làm sao biết được, hiện tại Thành ca đã nghe được âm thanh nhắc nhở của
hệ thống.
“Ting! Ký chủ bị giết, đang tiến hành kiểm tra thực lực của địch, sắp xếp
phương án hồi sinh!”
Lần nữa nghe được âm thanh này, thực ra khương Thành thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì lúc trước hắn vẫn không thể khẳng định phương pháp đồng quy vu tận có
được tính là tự sát hay không.
“Ting! Ký chủ được quyền một lần sử dụng cân tiểu ly làm màu.”
“Ting! Ký chủ hồi sinh!”