“Tham kiến chúa tể Thanh Diệu!”
Ngoài những người ngoài như Khương Thành và Kỷ Linh Hàm ra thì những
người khác đều khom lưng cúi người hướng về chúa tể, bày tổ sự tôn sùng của
bản thân mình.
Nhưng sau khi Khương Thành xuyên qua vầng hào quang cửu sắc thần kỳ để
nhìn rõ bóng người ở bên trong, khóe miệng của hắn không khỏi co rút.
“Quằn nãy giờ, thì ra người làm chúa tể thứ hai là hắn hả?”
Hắn và chúa tể Thanh Diệu này không hề có giao tình gì, nhưng lại từng “có
duyên gặp một lần”.
Năm đó khi hắn còn ở Thiên giới, Thánh Hoàng từng liên tiếp khiêu chiến với
bốn Thánh Chủ của Tiên tộc thuộc tứ đại thánh địa.
Khương Thành đứng ngoài nhìn và có tham gia vào trận chiến giữa nàng với
Thiên Uyên Thánh Chủ của Thông Hư thánh địa.
Do là Thông Hư thánh địa đã ám toán tất cả mọi người có mặt vào lúc đó, nên
cuối cùng Khương Thành bắt tay với những Đạo Thần khác, tiêu diệt toàn bộ cả
thánh địa.
Thiên Uyên Thánh Chủ ngã xuống, những trưởng lão và cao tầng khác của
thánh địa cũng gần như toàn quân bị diệt, chỉ có cực ít người trốn thoát và may
mắn sống sót.
Cái tên chúa tể Thanh Diệu này là một trong những người may mắn còn sống
kia.
Lúc đó hắn là trưởng lão ngoại môn, phụ trách tiếp đón và hướng dẫn mấy Đạo
Thần kia vào sân.
Lúc Thành ca vào sân còn nói chuyện với hắn vài câu.
Nhưng có nằm mơ hắn cũng không ngờ, mai sau tên này lại trở thành một chúa
tể của suối nguồn.
“Thế này cũng hoang đường quá rồi đấy?”
Chúa tể của ba cái suối nguồn trước đó đều đến từ kỷ nguyên thứ nhất.
Suối nguồn đầu tiên là Thánh Hoàng, suối nguồn thứ ba là Nguyệt Ảnh Hoàng,
tốt xấu gì cũng đều từng là nhân vật đứng đầu ở Thiên giới.
Địa vị của tên ở suối nguồn thứ hai này so ra cũng thấp quá rồi đấy.
“Tên tiên tiếp đón này, lúc đó chỉ là Đạo Thần sơ giai thôi mà nhỉ?”
“Hắn có thể sống sót trong đại kiếp diệt thế ở kỷ nguyên thứ nhất đã xem như là
một kỳ tích rồi, giờ lại còn lăn lộn lên vị trí chúa tể luôn à?”
Khương Thành chỉ có thể quy kết những điều này là vì vận may thôi.
Người này có thể là người đầu tiên đến suối nguồn thứ hai, còn tình cờ nhận
được sự công nhận của pháp tắc nữa.
Lúc này, chúa tể Thanh Diệu không có quá chú ý đến hắn.
Dẫu sao trong tuyến lịch sử hắn đã trải qua, tuy Thông Hư thánh địa vẫn bị diệt
như cũ, hắn cũng may mắn sống sót được, nhưng lại không hề có sự xuất hiện
của người tên Khương Thành này.
Tầm nhìn của hắn, vẫn dừng lại trên người Lam Đề và Động Mông Thánh Tôn
nhiều hơn.
Hai người này dựa theo quy tắc cuộc thi thì sẽ sắp sửa trở thành tân Hư Đế.
Nhưng còn chưa đợi hắn lên tiếng nói gì đó, hai Hư Đế cấp bậc Cổ Thánh ở bên
cạnh đã đồng loạt đứng dậy.
Hai người này, một người tiến lên truyền âm giao lưu với hắn.
Còn một người khác, thì nhìn chằm chằm vào Khương Thành ở trong đám
người.
Trùng hợp vào lúc này, Khương Thành cũng đã chú ý đến bọn họ.
Thế là hắn chậm rãi nắm chuôi kiếm, bởi vì biết chắc rằng sẽ phải có một trận
đánh nhau thôi.
“Trục Vân Cổ Thánh.”
“Kiến Hư Cổ Thánh.”
Người đầu là Thái Thượng trưởng lão của Trục Vân tông, khoảng thời gian
trước từng có xảy ra xung đột với Thành ca, sau đó thì tên này chạy từ suối
nguồn thứ nhất đến đây.
Lúc đó Khương Thành còn thấy kỳ lạ, sao lại dễ dàng giải quyết một Cổ Thánh
như thế nhỉ.
Bây giờ cuối cùng cũng hiểu, hóa ra lần đó căn bản chưa giết chết tên này.
Và lần này sở dĩ bỗng tổ chức “cuộc thi xếp hạng”, nguyên nhân chính cũng là
vì Trục Vân đã gia nhập Vân Niết chi nhãn.
Bản thân chúa tể Thanh Diệu cũng là một Cổ Thánh, đối với việc có cao thủ cao
giai đến đầu quân, hiển nhiên vô cùng xem trọng.
Làm gì giống như Thánh Hoàng kia, cứ mang tâm thái có cũng được không có
cũng chả sao đối với Cổ Thánh.
Vì để chiếm một vị trí Hư Đế cho Trục Vân, Thanh Diệu mới cố ý cử hành “di
thiên hoán địa” sớm.
Còn về Kiến Hư Cổ Thánh, cũng là đến từ suối nguồn thứ nhất, là một trong
những người ở vị trí ghế phụ đầu tiên được Thánh Hoàng tìm.
Lần đó Thánh Hoàng nhường vị trí chúa tể lại cho Khương Thành, khiến cho vị
tộc trưởng Huyễn tộc này cực kỳ bất mãn, cuối cùng thậm chí còn nhân lúc
pháp tắc xâm nhập đầy then chốt chơi trò lâm trận bỏ chạy, bán đứng lòng tin
của Thánh Hoàng.
Nếu không phải cuối cùng Thành ca đảo ngược tình thế, đánh lui được pháp tắc
tuần hoàn thì hậu quả chẳng dám tưởng tượng.
“Thế hóa ra suối nguồn thứ hai này là cái trại tị nạn hả, lăn lộn hết nổi nữa thì
chạy hết tới đây à?”
“Khương Thành!”
Trục Vân Cổ Thánh đã rút đế kiếm của chính mình ra.
Hư Đế ở trong suối nguồn của mình, bình thường chỉ cần vung tay một cái, sẽ
dẫn theo pháp tắc có thể đàn áp người khác.
Bây giờ hắn rút luôn binh khí ra thì phải nói hận đến cực điểm rồi.
Chỉ thấy khóe miệng tên này chứa ý cười, nhưng nụ cười lại khiến người ta nổi
cả da gà.
“Vốn còn tưởng ngươi sẽ trốn mãi ở trong suối nguồn thứ nhất, thật không ngờ
ngươi đắc tội với ta rồi lại còn dám ra ngoài.”
“Hơn nữa, còn tình cờ đâm đến trước mặt ta nữa chứ!”
“Ngươi nói xem, ta nên xử lý ngươi như thế nào đây?”
Lúc này, Kiến Hư Cổ Thánh bên cạnh hắn cũng lên tiếng.
“Trục Vân đạo hữu, đầu của Khương Thành cho ta mượn nhé, sao hả?”
Trục Vân nhíu mày.
“Kiến Hư đạo hữu nói thế là có ý gì?”
Kiến Hư nhìn chằm chằm vào mắt của Khương Thành, giống như muốn dùng
ánh mắt cố định hắn tại chỗ, tránh cho hắn chạy thoát vậy.
“Ta với tên này cũng có thù oán, ta đợi hắn tự đưa tới cửa, nhưng đợi mãi từ
Khư địa đến bây giờ đấy!”
“Cái gì? Ngươi cũng có thù với hắn á?”
Vốn Trục Vân Cổ Thánh còn sát khí đằng đằng, lúc này biểu cảm lại hơi ngưng
trệ.
Nhưng ngay sau đó, hắn cười lớn một cách hả hê.
“Ha ha ha, xem ra tên tiểu tử này vinh hạnh thật, cùng lúc bị hai người chúng ta
ghim!”
Vừa dứt lời, hiện trường vốn trang nghiêm lập tức xôn xao hết cả lên.
“Khương Thành này lại đắc tội cùng lúc cả hai Hư Đế?”
“Mới nãy hắn vừa kêu gọi đã hơn trăm thế lực ứng tiếng, ta còn cảm thấy tên
này quen biết rộng thật, nào có ngờ, nào có ngờ chứ!”
“Bạn bè của hắn thì rất nhiều, nhưng kẻ địch có vẻ cũng không ít đâu.”
“So sánh với hai vị Cổ Thánh thì đám bạn bè kia của hắn quả thực mong manh
lắm luôn.”
Có người tràn đầy nghi hoặc: “Khương Thành chỉ là một Thánh Tôn thôi mà
nhỉ? Sao lại đắc tội với hai Cổ Thánh vậy?”
Nghĩ kỹ lại thì, chuyện này quả thực rất khó.
“Thánh Tôn đắc tội Cổ Thánh, đáng ra nên bị giết ngay tại chỗ chứ ta?”
“Hắn đắc tội tới hai người, lại vẫn có thể sống được đến bây giờ cũng lạ lùng
đấy.”
“Mặc kệ hắn đắc tội kiểu gì, bây giờ hắn cũng toang rồi.”
“Mới nãy nở mày nở mặt như thế, chớp mắt cái đã vạn kiếp bất phục, đúng là
sông có khúc, người có lúc mà!”
Theo bọn họ thấy, Khương Thành bị hai Hư Đế ghim trúng thì chắc chắn toang
mẹ rồi.
Nhưng ngoài dự đoán của bọn họ là đương sự chẳng những thờ ơ bình thản, mà
ngay cả hàng trăm chưởng môn và các tộc trưởng ở bên cạnh Khương Thành
kia cũng chẳng có tí gì là nóng ruột cả.
Thậm chí Mạc tiên nhân còn khá đồng tình liếc nhìn hai vị Hư Đế.
“Đáng thương lại đáng buồn, đã trốn đến suối nguồn thứ hai rồi vẫn không biết
sống chết, còn đi trêu chọc Khương chưởng môn.”
Đan Thái cố tình thở dài: “Điều này chứng tỏ bọn họ đã định sẵn sẽ có kiếp này,
muốn trốn cũng trốn không thoát.”
Kiến Hư và Trục Vân đều cảm thấy vô cùng khó chịu với sự tự tin khó hiểu đến
lạ của bọn họ.
“Lần này không còn Thánh Hoàng chống lưng cho ngươi nữa rồi, ta muốn xem
xem rốt cuộc ngươi lấy tự tin từ đâu ra!”
Nói xong, Kiến Hư và Trục Vân đã muốn ra tay.
“Chờ đã!”
Chúa tể Thanh Diệu mãi không lên tiếng nhấc tay.
Tuy giọng nói của hắn không quá nghiêm, cũng không thi triển thần uy gì,
nhưng hai vị Hư Đế lại lập tức thu lại sự hung ác.
“Chúa tể, tên này có thâm thù đại hận với bọn ta!”
“Nếu không giết Khương Thành, lòng ta khó mà yên được!”
“Ta với tên này không đội trời chung, vẫn mong chúa tể thành toàn!”
Chúa tể Thanh Diệu khẽ lắc đầu.
Hắn nhìn Lam Đề trước, sau đó lại nhìn hàng trăm tông môn và quần tộc bên
cạnh Khương Thành kia, cuối cùng tầm nhìn mới đặt lên người Khương Thành.