Khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Cung Tình và Nguyên Quang Đạo
Thánh, cho dù là Thích Vương hay là Cổ Kỳ Đại Thánh thì đều bị sốc.
Mặc dù trước đó bọn họ đã nói lảm nhảm, nhưng bọn họ cũng không quên sự
tồn tại của Băng Cung.
Bởi vì điểm giao nhau này là điểm hẹn với Băng Cung.
“Cuối cùng thì các ngươi cũng xuất hiện rồi!”
“Môn phái lụi bại không biết giữ uy tín, rốt cuộc thì các ngươi muốn làm gì?”
Mặc dù bây giờ bọn họ dự định để tự mình giết Khương Thành, Yên Dĩ, không
cần phải thuê Băng Cung làm điều đó thay.
Nhưng trước đó Băng Cung đã nhận tiền đặt cọc nhưng không làm gì cả, cũng
là sự thật.
Mười lăm tên Đạo Thánh vẫn không bỏ vũ khí xuống, đồng loạt nhắm vào Băng
Cung phía bên này.
“Làm gì vậy?”
Nguyên Quang Đạo Thánh cười một cách lạnh lùng.
“Các ngươi muốn giết người của Băng Cung của bọn ta, rồi giờ còn trách bọn ta
không giữ chữ tín sao?”
“Các ngươi nói bọn ta muốn làm gì cơ?”
“Người của môn phái các ngươi?”
Cổ Kỳ Đại Thánh ngược lại “phản ứng” lại:
“Ngươi nói Yên Dĩ sao?”
“Không phải lúc đó bọn ta đã nói rồi sao, nếu như các ngươi không muốn thanh
lý môn hộ thì cứ giết Khương Thành là được rồi.”
“Hơn nữa, đối với một lang nữ nhỏ nhoi như vậy, các ngươi cần phải trả giá
nhiều đến vậy sao?”
Hắn liếc nhìn, Băng Cung có hơn trăm triệu người.
Trước mắt xuất hiện hơn ba trăm tên Đạo Tôn, Chí Tôn cũng có hơn bảy tám
nghìn, tất cả những cao thủ có cảm tình đều ra mặt hả?
“Yên Dĩ?”
Nguyên Quang cười khinh thường.
“Vì nàng cũng không đủ để bọn ta dốc hết toàn lực.”
“Vậy thì các ngươi vì ai chứ?”
Thích Vương cau mày: “Không lẽ Khương Thành cũng là môn đồ của Băng
Cung?”
“Môn đồ?”
Nguyên Quang và các trưởng lão phía sau đều cùng nhau cười to.
“Hắn không phải là một môn đồ bình thường.”
“Các ngươi không hỏi thăm một chút trước khi mua kẻ giết người sao?”
“Ngay cả thân phận của hắn mà còn không tìm hiểu rõ thì đã chạy vào chỗ của
bọn ta, đúng là đầu đất mà!”
Tất cả mười lăm tên Đạo Thánh đều sững sờ.
Không lẽ Khương Thành là một nhân vật quan trọng trong Băng Cung?
Trong mắt của Dực Vương hiện tại Khương Thành đang ở cảnh giới Đạo Tôn,
trong lòng hắn cũng thầm mắng tên tiểu tử kia lên cấp quá nhanh nhưng đồng
thời cũng bỗng nhiên tỉnh ngộ.
“Hắn là Đạo Tôn trưởng lão nội môn của các ngươi?”
Lư Vương cười lạnh lùng: “Cái tên tiểu tử đó chính là một tên sao chổi ôn thần,
đi tới đâu là gây tại họa tới đó.”
Các Thần Quân khác cũng thi nhau chăm ngòi li gián.
“Băng Cung các ngươi vẫn muốn ra mặt thay cho hắn sao?”
“Thực sự thông cảm cho các ngươi, vậy mà lại thực sự coi hắn như một bảo
vật.”
“Nếu như ta là các ngươi, thì sẽ phân rõ giới hạn với hắn ngay lập tức…”
“Ha!”
“Ha ha ha ha ha…”
Tất cả các trưởng lão của Băng Cung đều cười thành tiếng.
“Trưởng lão nội môn?”
Nụ cười trên mặt Nguyên Quang Đạo Thánh và các Đạo Tôn khác đều bị thu
lại.
Sau đó, dẫn đầu hàng nghìn Chí Tôn, cùng nhau khom lưng cúi đầu về phía
Thành Ca.
“Tham kiến Thái Thượng cung chủ!”
Thành Ca cười híp mắt giơ tay lên.
“Miễn lễ miễn lễ.”
Ầm!
Đầu của đám người Thích Vương Dực Vương cũng như Cổ Kỳ, Danh Tuyệt
dường như bị đập bằng một cái búa, gần như chết lặng ngay tại chỗ.
Bọn họ vừa gọi tên tiểu tử kia là gì cơ?
Thái Thượng cung chủ?
Không phải Băng Cung chỉ có một vị Thái Thượng cung chủ thôi sao?
“Ngươi chính là Vô Địch Đạo Thánh kia sao?”
Thích Vương trực tiếp nhảy dựng lên.
Khi hắn và Dực Vương nói chuyện về Vân Di Đạo cách đây không lâu, hắn
cũng đã nhiều lần đề cập đến vị Vô Địch Đạo Thánh bí ấn kia.
Theo quan điểm của hắn, người này có khả năng trở thành kẻ thù lớn trong
tương lai.
Thảo nào người này biết rất rõ về bọn họ?
“Tất nhiên.”
Thành Ca rất hài lòng với phản ứng bị làm cho kinh ngạc của bọn họ.
“Có phải là ngay lập tức cảm thấy cung kính nể phục không?”
Tất nhiên, các vị Thần Quân của Thiên Cung sẽ không kính nể hắn.
Nhưng bọn họ thực sự rất sốc.
Khương Thành là Thái Thượng cung chủ của Băng Cung, vì vậy hắn chính là
lão đại của Băng Cung rồi.
Bọn họ chạy đến lãnh thổ của đối phương, nhờ đối phương đi giết lão đại của
mình, đây là hành vi kiểu gì chứ?
Cái này mà là ở Thiên Cung, giống như ai đó yêu cầu mấy tên Thần Quân bọn
họ đi giết Thiên Đế vậy.
Không có gì lạ khi Băng Cung làm trái với quy ước.
“Làm thế có thể được chứ?”
“Làm thế nào mà ngươi có thể là Thái Thương cung chủ của bọn họ được?”
“Ngươi có cái tài đức gì chứ?”
Bọn họ căn bản là không muốn tin điều này.
Nhưng Băng Cung có nhiều người như vậy, không thể tham gia vào một trận
chiến lớn như vậy chỉ để đùa với bọn họ.
Đặc biệt là Nguyên Quang Đạo Thánh còn phải hành lễ với hắn.
Theo quan điểm của bọn họ, điều này thực sự quá vô lý.
Thích Vương nhịn không được mà đánh giá Nguyên Quang từ trên xuống dưới.
“Ngươi có bị trúng tà hay không, hay là bị hạ cổ rồi?”
“Đường đường là một Đạo Thánh mà lại khuất phục trước một tên Đạo Tôn?”
Đây mới thật sự là mất mặt của Đạo Thánh!
Mầy người Thần Quân của Thiên Cung bọn họ, mặc dù trước đó không dám
làm gì Khương Thành, chỉ có để cho hắn muốn làm gì thì làm.
Nhưng trong tận xương tủy thì không coi hắn là một tồn tại bình đẳng với bản
thân.
Càng không cần nói đến việc ở giai cấp cao hơn.
Có thể thực sự coi hắn là Ẩn Hoàng sao?
Trong mắt bọn họ, Khương Thành chẳng qua chỉ là một tên tiểu bối ỷ vào việc
đánh cược mà làm xằng làm bậy, không biết sống chết kiêu ngạo mà thôi.
Hôm nay cũng là ngày để hắn trải nghiệm được thực tế tàn khốc.
Kết quả là Khương Thành vẫn còn chưa nhận ra điều đó, thì ngược lại họ đã mở
rộng thế giới quan của mình rồi.
“Hừ, điều kỳ diệu về Khương Thái Thượng, làm sao đám ếch dưới đáy giếng
các ngươi có thể hiểu được.”
Nguyên Quang Đạo Thánh căn bản là không buồn giải thích với bọn họ.
“Cả hai bên các ngươi đều kêu gọi giết Khương Thái Thượng, thì tất cả các
người đều là kẻ thù của Băng Cung.”
Giọng nói của hắn vừa dứt, nhóm các Đạo Tôn và Chí Tôn sau lưng hắn đều
đồng loạt lấy đạo khí và bí bảo ra.
Chỉ trong nháy mắt, thiên địa phong vân thay đổi, sát khí xông thẳng lên trời.
Bảy Thần Quân của Thiên Cung và tám tên Đạo Thánh của Tà Tiên giới, tất cả
đều lấy pháp cảnh của mình ra, chuẩn bị cho trận chiến.
Vì Băng Cung đã dám đến đây khai chiến, điều đó có nghĩa là đã nắm chắc
phần thắng.
Không thể chịu được sự bất cẩn của họ.
Mười lăm tên Đạo Thánh ồ ạt xuất thần hồn ra thăm dò, tìm kiếm xung quanh.
Bởi vì bọn họ nghi ngờ Băng Cung còn cất giấu ít nhất mười Đạo Thánh, nếu
không bọn họ sẽ không tự tin như vậy.
Muốn chống lại Đạo Thánh, thì nhất định cũng phải có đủ Đạo Thánh, có nhiều
người thì cũng vô ích.
Cuộc tìm kiếm này, ngược lại lại khiến cho nhưng tiên nhân đến từ Nguyên Cực
Đạo phải bị dọa.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, hơn một chục thần hồn đáng sợ quét qua
bọn họ, khiến bọn họ tự hỏi liệu có phải ngày tận thế đã đến hay không.
Người đứng đầu của Nguyên Cực Đạo, Vân Thuyên Đạo Thánh lúc đó đã trực
tiếp bị một bị Đạo Thánh quét qua bằng Thần hồn, còn nghĩ đây là một sự khiêu
khích, ngay lập tức tức giận, lao ra khỏi động phủ.
Nhưng khi thần hồn thánh thứ hai, thứ ba, thứ tư lướt qua, hắn dừng lại.
Khi đạo hồn thứ năm quét qua hắn, hắn đã rất khéo léo để thu liễu khí tức sắc
bén toàn thân của mình lại.
Năm tên Đạo Thánh không phải là thứ mà hắn có thể chống lại.
Không lẽ Thiên Cung hay là Tà Tiên giới đang tấn công có quy mô đến Đạo
Tuyệt Chi Địa rồi?
Mà sau khi Thần hồn thánh thứ mười lăm quét qua hắn, hắn đã rời khỏi tông
môn của mình, chạy đến các vực giới khác mà không thèm quan tâm đến hình
tượng của mình.
Hắn ta chạy trốn, mà trong tâm trí vẫn đang mờ mịt.
Ta chỉ là chưởng môn của một môn phái vô hại thôi mà, tại sao ta phải cử nhiều
Đạo Thánh đến để dọa ta như vậy?
Mà tại hiện trường, mười lăm vị Đạo Thánh của Thiên Cung và Tà Tiên Giới
đều có chút kinh ngạc sau khi điều tra toàn bộ Nguyên Cực Đạo.
Ngoại trừ người vừa mới trốn thoát khỏi Nguyên Cực Đao rõ ràng không liên
quan đến chuyện này, thì bọn họ chưa từng cảm thấy bất kỳ vị Đạo Thánh nào
khác.
Nói cách khác, trước mắt thì vị Đạo Thánh duy nhất hiện có mặt tại Băng Cung
chính là Nguyên Quang.
Điểm nổi bật duy nhất của bọn họ chính là có rất nhiều người.
Đặc biệt nhiều