“Nếu Đế Tôn đã có sắp xếp, vậy chúng ta không cần lo lắng nữa.”
“Đúng vậy, chỉ cần là mục tiêu bị hắn nhắm trúng, sẽ chẳng thể sống sót.”
“Đúng vậy, Đế Tôn làm việc, lần nào cũng như được thần trợ giúp, chúng ta
hoàn toàn không thể đoán được.”
“Vậy lần này, tên tà ma kia chắc chắn xong đời rồi.”
“Thật sự là tò mò, Đế Tôn không đích thân ra tay, cũng có thể giết chết hắn, rốt
cuộc là dùng thủ đoạn gì?”
“Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai? Dù sao Đế Tôn thâm sâu khó lường, chẳng có việc gì
mà hắn không làm được.
Các cao thủ của ba tộc đều yên tâm.
Theo quan điểm của bọn họ, Đế Tôn nói, sau ba ngày nữa Lý Tuấn Lãng hẳn
phải chết, vậy thì chắc chắn hắn sẽ chết.
Chắc chắn sẽ không kéo dài tới ngày thứ tư, lại càng không thể may mắn mà
sống sót.
Chiến tích tung hoành mấy triệu năm của Đế Tôn, còn sờ sờ ra đó.
Đứa con trời chọn cộng thêm vận may ngập trời, lời hắn nói ra, từ trước tới nay
chưa bao giờ là không thực hiện được.
Mà bên kia, Thành ca cũng không biết làn sóng kẻ thù tiếp theo sẽ như thế nào.
Ca hoàn toàn không quan tâm tới điểm mạnh yếu của đối phương.
Hôm nay, trong lúc hắn đang luyện hóa huyền văn, thì đột nhiên phát hiện,
huyền khí xung quanh không còn sót lại chút nào.
Đồng thời, thế giới xung quanh hoàn toàn bị ngăn cách.
Rõ ràng, vẫn có thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng lại giống như cách nhau cả một
lạch trời.
Mặc dù, Thương Long Nữ Đế cách hắn chưa tới ba thước, cũng bị ngăn cách ở
một không gian khác.
“Huyền văn không gian thất trọng?”
Hắn ngừng thiền, đứng dậy, nhìn về một hướng nào đó trong khoảng không một
cách thích thú.
“Lần này không tấn công trực diện, mà đổi thành âm thầm ám sát?”
“Ngươi xong đời rồi.”
Trên khoảng không đó, dường như, có một bóng người được hình thành từ sự
sắp xếp của các hạt cát, từ từ ngưng tụ từ chân lên tới đầu.
Xuất hiện trước mặt Khương chưởng môn, là một người nam tử nhìn bề ngoài
còn rất trẻ.
Hắn mặc trường bào màu tím, thắt lưng vàng có hoa văn hình rồng màu nâu
được quấn quanh eo, mày kiếm phóng khoáng ẩn dưới tộc mai, đôi mắt sâu mà
thâm trầm vô cùng.
Dáng người cao lớn, gương mặt góc cạnh như phù điêu mang theo sự kiên nghị
và thân thể cường tráng. Đứng ở một nơi nào đó, cũng sẽ nhanh chóng trở thành
tâm điểm, chẳng nhường sự nổi bật cho ai.
Đương nhiên, ngoại trừ trước mặt Thành ca.
“Chung Thác!”
“Không hay rồi!”
“Là hắn, hắn đến đây!”
Bên ngoài truyền đến những tiếng kêu hoảng sợ và tiếng la thất thanh, ngay sau
đó, tất cả đám người Tân Linh và Thân Lương đều vội vội vàng vàng chạy lại
đây.
Nhưng có vẻ như “đã quá muộn”.
Nhìn thấy Khương hiền giả bị bốn vầng hào quang vàng, bạc, đen và trắng cô
lập trong một không gian nhỏ bé, trong lòng của tất cả mọi người đều lo lắng,
hồi hộp vô cùng.
Trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Uy danh của vị Đế Tôn này quá lớn, ít nhất là đối với người của Huyền tộc, hắn
là biểu tượng của sự bất khả chiến bại.
Sau khi xác định được thân phận của hắn, ngay cả ý nghĩ phản kháng, bọn họ
cũng không có.
“Ha ha ha ha….”
Phản ứng của mọi người, khiến Chung Thác không khỏi ngửa mặt cười một lúc,
hắn đã đạt được mục tiêu.
“Bạch Huyền tộc ngươi không xứng để ta dùng tới chân thân.”
“Đây chẳng qua chỉ là phân thân của ta mà thôi, chỉ dùng một phần trăm thực
lực của bản thể.”
“Song cũng dư sức, để giết các ngươi rồi.”
Nói xong, hắn nhìn Thành ca đang bị cô lập và giam cầm bên trong, trong mắt
hiện lên một tia khinh thường và giễu cợt.
“Nghe nói ngươi và tên Lý Tuấn Lãng kia ký khế ước chủ nô?”
“Hiện tại còn có thể triệu hoán hắn hay không?”
Đúng vậy, đây chính là kế sách của Chung Thác.
Khế ước cũng là một loại lực lượng, đòi hỏi sự gắn kết giữa hai người, mới có
thể sinh ra hiệu quả của việc triệu hoán.
Hiện tại, hắn rút huyền khí, ngăn cách không gian, ngăn sự dao động của thần
hồn. Trong trường hợp này, có làm gì đi chăng nữa thì khế ước triệu hoán cũng
sẽ không cảm nhận được mục tiêu.
Với tư cách là con trời, từ trước tới nay, Chung Thác làm việc luôn nhanh gọn,
hiệu quả cao, hoàn toàn sẽ không lãng phí sức lực vô ích.
Giống như đám người Kim Khải, Kim Ngạo trước đây, gióng trống khua chiêng
tới nơi này, sau đó bị Lý Tuấn Lãng tiêu diệt, đúng là tự chui đầu vào lưới.
Chung Thác cũng biết rất rõ, trừ khi dùng bản thể của chính mình, nếu không
chẳng ai có thể xử được Lý Tuấn Lãng.
Nhưng bản thể của hắn còn bận luyện hóa hạt giống huyền lực, không rảnh chút
nào.
Cho nên cuối cùng, hắn trực tiếp lựa chọn cách này.
Lý Tuấn Lãng ngươi lợi hại, ta không tìm được Lý Tuấn Lãng ngươi.
Ta trực tiếp “xử” chủ nhân Khương Thành của ngươi không phải là được rồi à?
Khương Thành mạnh cỡ nào?
Chỉ là Thiên Huyền bát trọng mà thôi, mặc dù phân thân của hắn chỉ có sức
chiến đấu của Đế Huyền bát trọng, nhưng dùng để nghiền diệt một tên Thiên
Huyền bát trọng vẫn là dễ dàng.
“Dựa theo đặc điểm của khế ước chủ nô, chỉ cần chủ nhân chết, nô bộc cũng sẽ
tự động bị xóa sổ.”
Hắn nhìn Khương hiền giả ở bên trong với chút giễu cợt.
“Ta hoàn toàn không cần gặp Lý Tuấn Lãng, cũng có thể dễ dàng giết chết hắn.”
“Về phần ngươi….”
“Thiên phú của ngươi có lẽ rất xuất chúng, nhưng hẳn là còn chênh lệch về bản
chất với ta, ngươi hoàn toàn không biết ta ở huyền giới có ý nghĩa gì.”
“Thế giới này, không cần một núi chứa hai hổ.”
Lời của hắn, khiến mọi người ở bên ngoài càng thêm tuyệt vọng.
Kẻ địch này chẳng những mạnh mẽ, mà còn thông minh tuyệt đỉnh, phong cách
làm việc cũng không bảo thủ chút nào.
Đường đường là Đế Tôn, tất cả mọi người đều cảm thấy, sớm hay muộn, cũng
sẽ xảy ra một trận long tranh hổ đấu giữa hắn và “tà ma dị giới” Lý Tuấn Lãng.
Chỉ có như vậy, mới phù hợp với thể diện, thân phận của Đế Tôn.
Nhưng mà hắn không làm như vậy.
Hắn lựa chọn dùng phương thức thiết thực nhất, ít tốn sức nhất.
“Chỉ cần có thể giết chết đối thủ, thủ đoạn gì cũng có thể dùng, còn hay ho hay
không lại là thứ yếu.”
“Hơn nữa, sau hôm nay, các ngươi cũng sẽ câm miệng mãi mãi, chẳng thể
truyền tin được nữa.”
Với tư cách là Vị Diện Chi Tử, từ trước đến nay hắn làm việc luôn cẩn thận, tới
cuối cùng, sẽ không lưu lại một người sống nào.
“Cho ngươi một lời khuyên cuối cùng.”
Hắn có chút thất vọng, nhìn Thành ca: “Thực lực của mình mới là đáng tin nhất,
chứ còn triệu hồi ra, vĩnh viễn cũng không thuộc về ngươi.”
“Nhưng mà, ngươi đã hết cơ hội để sửa rồi.”
“Ngươi lên lớp xong chưa?”
Thành ca im lặng nãy giờ, trên mặt cũng tràn đầy vẻ thất vọng, nhìn vị diện chi
tử này, thầm nghĩ.
“Ta còn cho rằng, lần này, cuối cùng ngươi cũng có thể tới đây.”
“Không ngờ rằng, đến đây chỉ là phân thân, đúng là không nể mặt ta gì cả.”
Không “xử” bản thể của Chung Thác, tầng thứ sáu sẽ không chịu mở ra.
Chỉ là phân thân, chắc cũng không có chiến lợi phẩm gì, thậm chí cũng chẳng
có cách nào để hắn nâng cao sức mạnh.
Đã thế Chung Thác còn tràn đầy tự tin, nắm chắc thắng lợi.
“Cho ngươi một lựa chọn khác.”
Đôi mắt của hắn rũ xuống, giống như bố thí.
“Ký kết khế ước chủ nô với ta, trở thành nô bộc của ta, vậy thì ngươi còn có thể
duy trì được mạng sống.”
Hắn đúng là nghĩ hay thật đấy.
Chỉ cần biến Khương Thành thành nô bộc, vậy tên Lý Tuấn Lãng kia sẽ tự động
kế thừa, cũng sẽ trở thành nô bộc của hắn.
Đến lúc đó, lực lượng dưới trướng của hắn, sẽ ngày càng mạnh.
Có lẽ một ngày kia, còn có thể chinh phục cả tiên giới.
Thành ca thở dài.
“Dáng vẻ tự tin của ngươi thật đáng yêu.”
“Ngươi chắc chắn ta không triệu hoán được Lý Tuấn Lãng tới đây như vậy
sao?”
Những lời này của hắn, khiến mặt Chung Thác biến sắc.
Nhưng mà, chẳng chờ hắn kịp phản ứng, đột nhiên tiên lực tràn nhập trong
không gian bị ngăn cách, lộ ra nhiều màu sắc có hiệu quả và tác dụng đặc biệt.
Thành ca âm thầm biến hóa, đồng thời cũng âm thầm dùng tiên bảo liên tục.
Khi mọi người chăm chú nhìn lại lần nữa, Lý Tuấn Lãng, người đang cầm trong
tay Hồng Tuyệt Tiên Kiếm, quanh thân là ma khí màu đen, đã xuất hiện trên sân
khấu