Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiện trường này còn chưa phải là hình ảnh thảm thiết nhất cả đời này của năm

vị Chính Thần đã từng chứng kiến.

Nhưng mà thân phận và thực lực của người đã chết đi thật sự khiến cho bọn họ

khó có thể bình tĩnh được.

“Sao Diên Lục Chính Thần có thể bị giết chết được?”

“Đường đường Chính Thần, có được che chở của Thiên Đạo, ai có thể giết chết

hắn được chứ?”

Lời nói như vậy đã từng được vài vị Thiên Đế thốt lên khi Tu Đế bị giết trước

đó.

Cho dù có vết xe đổ lần trước đó, hiện giờ năm vị Chính Thần vẫn không thể tin

nổi.

Trong mắt bọn họ, Chính Thần và Thiên Đạo trói buộc lại với nhau, ở Nguyên

Tiên giới kia tương ứng với người trời chọn.

Đi ngang cũng không có vấn đề gì.

Kết quả xác chết của Diên Lục Chính Thần lại đang bày ra ở trước mặt bọn họ.

“Long tộc có thể làm được chuyện như vậy?”

“Ta tuyệt đối không tin!”

“Đúng, trước đó ở Uy Tướng chi nhãn, không phải người của ta chưa từng giao

chiến với Long tộc, chỉ bình thường như vậy mà thôi.”

“Chẳng lẽ thật sự do Khương Thành và Chiến Đế kia?”

“Hai người bọn họ mạnh như vậy?”

Bọn họ còn không biết Diên Lục là do một mình Thành ca chém giết đâu.

“Cho dù hai người này liên thủ có thể đánh bại được Chính Thần, vậy Thiên

Thần và Giới Thần khác của Trọng Liêm cung thì sao?”

“Kể cả nhân chứng sống cũng không còn, vậy quá bất thường…”

Cũng thấy bất thường như vậy còn có Chúa tể Thanh Sắc.

Khác với năm vị Chính Thần nghi thần nghi quỷ, hắn lại là người chứng kiến.

Khi đám người Khương Thành và Khúc Vọng đại chiến với Trọng Liêm cung,

hắn đã phân ra một phần hồn, lặng lẽ quan sát động tĩnh từ một nơi bí mật gần

đó.

Cũng đã tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình.

Nhưng mà nhìn thấy cũng vô ích.

Tâm tình của hắn hiện giờ không khác gì triệu Long tộc kia.

Hoàn toàn không rõ ràng rốt cuộc đã làm như thế nào.

Vì sao cảnh giới của đám người Khúc Vọng và Xung diễm không cao, lại có thể

áp chế đánh Thiên Thần.

Còn trận chiến giữa Khương Thành và Diên Lục Chính Thần càng như một màn

biểu diễn ma thuật đối với hắn.

Nguyên thuật hơn một ngàn trọng có thể ngăn chặn Thánh giới của lực Thiên

Đạo, tất cả đều vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn.

Cuối cùng Diên Lục đột nhiên ngã xuống càng khiến cho Thanh Sắc kêu thẳng

xem mà không hiểu gì.

Hắn không nhìn thấy trận giao chiến đã phát sinh trong hồn hải khi đó.

Đối với hắn, Diên Lục chết hoàn toàn là một chuyện lạ thường.

Lúc hắn mang theo tâm tình phức tạp quay trở lại suối nguồn, các Hư Đế và Hư

Vương dưới trướng còn chen chúc đến.

“Chúa tể, Long tộc bị giết rồi sao?”

“Nhất định đã bị diệt, không ngờ bọn họ không chống đỡ nổi dù chỉ một ngày.”

“Haizzz, quá thảm, Long tộc đã từng oai phong một thời đã tan thành mây khói

như vậy…”

Rất nhiều Hư Vương và Hư Tướng lộ vẻ tiếc hận, dù sao bọn họ và Long tộc

vốn không thù không oán, thậm chí còn từng là đồng đội.

Nhưng cũng có người cố ý lấy lòng Thanh Sắc.

“Hừ, ai bảo bọn họ không nghe lời chúa tể, bị diệt cũng xứng đáng!”

“Đều trách bọn họ ngu xuẩn, cứ nghe theo lờ mê hoặc của Khương Thành kia.”

“Giữa chúa tể và Khương Thành, kẻ ngốc cũng biết nên lựa chọn đi theo ai

chứ?”

Nghe những thảo luận buồn cười này của bọn họ, Thanh Sắc giống như nhìn

thấy mình không lâu trước đó.

“Long tộc không sao cả, bên xảy ra chuyện là Trọng Liêm cung.”

Cuối cùng hắn vẫn nói ra chân tướng, bởi vì chuyện lớn thế không thể giấu

giếm được.

Tất cả mọi người vừa mới bàn luận viển vông đồng thời ngớ ra.

“Trọng Liêm cung đã xảy ra chuyện?”

“Bọn họ xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ bị ngoại địch khác kéo chân sao?”

“Long tộc kia thật sự may mắn mà.”

Thấy bọn họ vẫn còn tự cho là đúng, Thanh Sắc đột nhiên thấy thật mệt mỏi.

“Trọng Liêm cung bị đám người Khương Thành tiêu diệt, bao gồm cả Diên Lục

Chính Thần, tám mươi ba vị Thiên Thần và ba mươi ngàn Giới Thần đỉnh

phong đều bị diệt sạch.”

“Tất cả tỉnh táo một chút đi.”

“Chúng ta đã xem thường bọn họ.”

“Cái gì?”

“Trọng Liêm cung bị bọn họ diệt sạch?”

Tất cả Hư Đế và Hư Vương Hư Tướng ở đây đồng loạt kinh hãi kêu lên.

Nếu như lời này không phải do chính miệng chúa tể nói ra, bọn họ sẽ chỉ coi nó

thành một câu chuyện cười.

“Chuyện này làm sao có thể?”

“Trong số bọn họ không có một Cổ Thánh, lấy cái gì tiêu diệt Trọng Liêm

cung?”

“Lại còn nhanh như thế…”

“Sự thật chính là vậy.”

Thanh Sắc khẽ đưa mắt liếc nhìn bọn họ: “Chẳng lẽ các ngươi hoài nghi ánh

mắt của ta không tốt sao?”

Bỏ lại câu nói này, hắn theo băng tinh sáu cánh ở dưới chỗ ngồi của mình cùng

biến mất trong hư không.

Sau khi hắn rời đi, toàn bộ Uy Tướng chi nhãn đã nổ tung.

Cho dù là người chờ đợi Long tộc xấu mặt, chờ chế giễu hay tiếc nuối thay

Long tộc, tất cả đều sợ ngây người.

“Long tộc lại có thể tiêu diệt Trọng Liêm cung?”

“Đây là chuyện toàn bộ Uy Tướng chi nhãn chúng ta hợp lực vẫn chưa thể làm

được, bọn họ làm được như thế nào vậy?”

“Tin tức không sai, Trọng Liêm cung thật sự bị tiêu diệt, hiện giờ bên kia như

rắn mất đầu, đang hỗn loạn lung tung.”

“Bây giờ là thời cơ tốt để chúng ta mở rộng ra!”

Đây lại là niềm vui ngoài ý muốn đối với các tộc quần lớn và tông môn của suối

nguồn thứ tư.

Kẻ địch vốn đau đầu nhất đã bị tiêu diệt hết như vậy.

Nhưng mà lúc này mặt của bọn họ đã bị đánh sưng lên, đâu rảnh rỗi đi hoan hô

chúc mừng.

Nhất là Long tổ.

Hắn đã hy vọng Long tộc bị giáo huấn một chút, để mọi người nhìn xem kết cục

Khương Thành dẫn đội, nhìn xem ai mới là người đứng đầu chân chính trong

Long tộc.

Nhưng lại không hy vọng Long tộc thật sự bị giết.

Nhưng bây giờ, có thể nói tâm tình của hắn vô cùng phức tạp.

Tiểu tử kia lại thật sự che chở được Long tộc.

Như vậy xem ra Long tộc hình như thật sự không cần Long tổ là hắn nữa.

Ảnh hưởng của một trận chiến Trọng Liêm cung này rất sâu xa.

Sâu xa đến về sau Thành ca không hề gặp phải trở ngại gì, suốt dọc đường sóng

êm gió lặng.

Chính Thần khác không biết chuyện đã xảy ra trong trận chiến kia, nhưng ít

nhất bọn họ nghe được tin tức rung động về Trọng Liêm cung bị tiêu diệt.

Khi vẫn chưa rõ ràng át chủ bài của Long tộc, bọn họ không dám mạo muội ra

tay.

Vì thế, chặn đường và truy binh gắt gao đã nói, chín chín tám mươi mốt nạn gì

đó từ đầu đến cuối không hề xuất hiện.

Tất cả năm sáu thần điện dọc đường đều giống như biến thành kẻ điếc và người

mù.

Giả bộ như không nhìn thấy đại quân Long tộc có số lượng đạt đến triệu, thanh

thế vô cùng to lớn, cứ để mặt bọn họ thông qua địa bàn của mình nghênh ngang

như vậy.

Thành ca vốn định tỏ vẻ mình không vừa lòng.

Ví dụ như những thần điện này làm ăn kiểu gì vậy, lại không đến chiêu đãi

chúng ta, là khinh thường ca đây sao.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn kiềm chế dục vọng làm màu của mình lại.

Bởi vì mục đích lần này của hắn cuối cùng vẫn là mau chóng chạy về Đông

Trúc đảo.

Thấy dọc theo đường đi không hề có kẻ địch đui mù nào nhảy ra, vì thế hắn dặn

dò đám người Kỷ Linh Hàm, Lam Đề và Thương Linh, Khúc Vọng.

“Thế cục bên Đông Trúc đảo nguy cấp, ta đi trước một bước.”

“Các ngươi dẫn theo đội ngũ, sau đó rồi hội họp với ta.”

“Khi ca không có mặt nhất định không được lỗ mãng, thám báo cần phái đi cứ

phái, để tránh trúng mai phục của kẻ địch…”

Mọi người nghe xong dở khóc dở cười.

Hóa ra ngươi cũng biết tầm quan trọng của tình báo à?

Lăng tò mò hỏi: “Ngươi trở về trước như thế nào?”

Thật ra tốc độ di chuyển của triệu Long tộc vẫn rất nhanh, dọc theo đường đi

lấy ra hết thiên phú huyết mạch và tốc độ, không gian căn nguyên.

Muốn bỏ rơi bọn họ lại thật xa cũng không hề dễ dàng gì.

Một giây sau, nàng đã cảm nhận được một luồng khí thức lực thần hồn đột

nhiên lan tràn ra tới trước.

Không gian không hề có bất cứ thay đổi gì, Khương Thành lại đã biến mất khỏi

trước mắt nàng

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK