phải bước lên con đường tiến đến Vẫn giới tiên tàng.
Khi bảy người đến trước mặt đạo hạch, đám người Ngộ Sơn, Trường Dương và
Trường Linh đều lộ ra vẻ hết sức kinh ngạc.
“Đạo hạch này, lớn quá đi mất?”
Đạo hạch được tinh luyện từ mười sáu thánh giới dung hợp lại với nhau, đến cả
Lăng cũng không khỏi líu lưỡi.
Nếu như nói đạo hạch của vị Thánh Chủ ở U Mộc tộc vào lần đầu tiên nhìn
giống như một căn nhà thì đạo hạch lần này đã to như một ngọn núi nhỏ rồi.
Điều này khiến cho nàng âm thầm thở dài trong lòng.
Thời gian làm công miễn phí cho Khương Thành lại phải kéo dài nữa rồi.
Nếu không phải vì sự ảo diệu về cơ thể và muốn học trộm linh ý của Khương
Thành thì bây giờ nàng thật sự rất muốn quay trở về Hám Thiên cung, cả đời
cũng không bao giờ gặp lại cái tên này.
Rất nhanh bảy người đã giống như lần trước, chia thành bảy phương hướng.
Sau đó cùng nhau đưa hai bàn tay ấn lên đạo hạch.
Lăng cũng làm giống như hai lần trước, từ lúc bắt đầu đã thúc đẩy đạo thánh
giới ở bên trong đạo hạch dồn về phía của Khương Thành.
Ngay khi Thành ca đang vui vẻ hớn hở bắt đầu tiết mục tăng cấp nhanh chóng
thì Vẫn giới tiên tàng lại nghênh đón một nhóm khách không mời mà đến.
Đó là những cao thủ chạy đến từ Thanh Di đại lục.
Đám người này nhìn thấy tinh vận khủng bố như vậy cũng không kìm được mà
phải giật mình.
“Gần đây Thương Lan đại lục xảy ra chuyện gì thế?”
“Lẽ nào là ba tông môn và một liên minh ở bên này đã bùng nổ đại chiến diệt
phái à?”
“Chẳng lẽ bọn họ bị điên rồi sao.”
Sau khi tiến vào tinh vân, các Đạo Thần lũ lượt bay về phía đạo vận như bầu
trời sao.
Còn các Thánh Chủ thì tất nhiên không hề do dự bay về phía của đạo hạch.
Ngay lúc bọn họ sắp đến khu vực trung tâm, chưởng môn của môn phái đệ nhất
Thanh Di đại lục Dương Ly tông là Hư Dương Thánh Chủ đang dẫn đầu đột
nhiên dừng lại.
Bởi vì bọn họ đã nhìn thấy một vài “người quen”.
“Ối chao, đây không phải là Đoan Phong chưởng môn đó sao?”
“Đoan Giác, Đoan Dịch… ở đây hết à?”
Mặc dù không cùng một đại lục, nhưng dù sao cũng đều là các môn phái lớn
đỉnh cấp của Tiên Võ châu nên trước đây họ đã từng giao lưu với nhau.
Hơn nữa đến được cái cấp bậc Thánh Chủ này thì chắc chắn sẽ không phải là
người vô danh không ai biết đến.
Lúc trước Dương Ly tông và Kim Hàn tông từng xảy ra mâu thuẫn, quan hệ của
hai tông môn không được tốt cho lắm.
Trước khi đến đây, Hư Dương Thánh Chủ cũng đã từng nghĩ, nếu như Thánh
Chủ của Thương Lan đại lục ngăn cản hắn tiến vào khu vực đạo hạch thì sẽ
dùng thực lực của bản thân để giành một vị trí.
Nhưng kết quả không ngờ được là mười hai Thánh Chủ của Kim Hàn tông lại
đều ở bên ngoài.
“Kim Hàn tông các ngươi sao lại xuất hiện ở đây?”
Đoan Phong đang bận hấp thu đạo vận nhíu mày.
“Các ngươi tới để làm gì?”
Ngũ trưởng lão của Dương Ly tông là lạc Dương Thánh Chủ đắc ý cười nói:
“Ai bảo Vẫn giới tiên tàng ở bên này của các ngươi chói mắt quá làm gì?”
“Bọn ta mà không đến góp vui thì chẳng phải đã không nể mặt rồi sao?”
Đoan Dịch không có thiện cảm với đám người ngoại lai ở đại lục khác này,
nghe xong chỉ lạnh lùng nói: “Vẫn giới tiên tàng là thuộc về riêng các đại lục,
bọn ta chưa bao giờ đến chỗ các ngươi ké cơ duyên nhé.”
“Các ngươi vượt giới hạn rồi!”
Hư Dương Thánh Chủ lắc đầu: “Đoan Dịch trưởng lão nói như vậy là sai rồi, cơ
duyên chỉ có cường giả mới được chiếm!”
“Chẳng có ai không cho phép các ngươi đến ké Vẫn giới tiên tàng ở Thanh Di
đại lục cả, chỉ cần các ngươi làm được thôi.”
“So với việc này thì ta càng tò mò vì sao các ngươi lại không vào trong đó hấp
thu đạo hạch? Lẽ nào là đạo vận ở đây có gì đặc biệt sao?”
Hắn không nhắc tới chuyện này thì còn đỡ.
Vừa nhắc đã khiến cho mười hai Thánh Chủ của Kim Hàn tông ai nấy đều buồn
rầu không thôi.
Bà mẹ nó, tất nhiên là bọn ta muốn hấp thu đạo hạch lắm chứ.
Nhưng vấn đề là tên tiểu tử kia đang ở trong đó, bọn ta hấp thu không được có
hiểu không hả?
“Liên quan quái gì đến các ngươi?”
Đoan Giác Thánh Chủ mất kiên nhẫn chửi lại.
“Bọn ta thích vậy đó, ngươi quản được chắc?”
Hai lăm Thánh Chủ của Dương Ly tông bốn mắt nhìn nhau.
Dù bọn họ có ngu đến cỡ nào đi nữa cũng có thể phát hiện được chuyện này có
điều kỳ lạ.
Nhưng nếu trực tiếp hỏi thì Kim Hàn tông chắc chắn sẽ không trả lời.
Thế là Lạc Dương Thánh Chủ cố tình làm ra vẻ quái gở.
“Ồ ta hiểu rồi, các ngươi biết được Dương Ly tông đến nên mới cố ý nhường
đạo hạch lại cho bọn ta để đề cao tác phong của tông môn à?”
“Xem ra bọn ta nên cảm ơn Kim Hàn tông rồi!”
“Ha ha ha, nhìn xem cách làm của người ta vinh quang chưa kìa?”
“Đúng đúng đúng, Kim Hàn tông có tầm nhìn nhất!”
Một tràn chế giễu trào phúng chọc cho đám người Đoan Dịch và Đoan Giác tức
muốn xì khói.
“Các ngươi thì biết con khỉ gì…”
Khi bọn họ đang muốn mở miệng chửi lớn rồi nói ra chân tướng.
Lại bị Đoan Phong chưởng môn cắt lời.
“Các ngươi nói đúng lắm!”
Lão già này cười mỉm nói: “Kim Hàn tông bọn ta đúng là đang đề cao tác phong
khiêm nhường, dù sao khách từ xa tới sao có thể không tiếp đón chu đáo được?”
“Tất nhiên phải để dành thứ tốt nhất lại cho khác rồi, vậy nên đạo hạch nhường
cho các ngươi đấy.”
Hả, cái này?
Một đám cao tầng của Dương Ly tông trực tiếp bị làm cho ngu ngơ không biết
phải làm sao.
Lời nói của hắn đầy ẩn ý, nhưng lại không biết nên nói tiếp như thế nào.
Cuối cùng, Hư Dương Thánh Chủ chỉ có thể cười gượng một tiếng.
“Vậy xin đa tạ các vị đồng đạo của Kim Hàn tông rồi.”
Nói xong hắn phất tay, hai mươi lăm Thánh Chủ của Dương Ly tông đề tiếp tục
tiến về phía trung tâm.
Bọn họ vừa đi, đám người Đoan Dịch và Đoan Giác đã bắt đầu oán trách.
“Chưởng môn, vì sao ban nãy ngươi lại phải tỏ ra yếu kém chứ?”
“Đúng đó, vừa nãy đám khốn Dương Ly tông kia quá đáng hết sức, rõ ràng đã
vượt giới hạn lại còn kiêu căng như vậy!”
“Tuy bọn chúng đông người nhưng dù sao cũng đều là những kẻ ngoại lai,
chúng ta vẫn có thể hợp tác với Tử Tà tông và Bạch Tiên tông mà, không lo
không đuổi được chúng!”
Đoan Phong lại không nghĩ như thế: “Chúng ta hoàn toàn không cần phải đuổi
bọn chúng.”
“Vì sao chứ?”
“Lẽ nào các ngươi đã quên rồi hả, bên phía đạo hạch vẫn còn tên tiểu tử kia mà,
không cần chúng ta phải nhiều chuyện đâu?”
Đoan Phong cười khẩy: “Ta chỉ sợ bọn chúng không đến chỗ đạo hạch thôi, đến
rồi sẽ đụng phải thứ dữ.”
Mọi người ngẩn ra một lúc rồi lại đồng loạt bật cười lớn vì có người gặp họa.
“Ha ha ha, đúng là như vậy thật!”
“Ta lại quên mất Khương Thành ấy chứ.”
“Thật muốn qua đó nhìn xem chuyện mà tiếp theo bọn họ sẽ gặp phải, chắc
chắn sẽ rất đặc sắc.”
Bọn họ vốn cảm thấy rất khó chịu vì việc hấp thu đạo vận, nhưng lúc này tâm
trạng lại tốt hơn không ít.
“Lần đầu tiên ta cảm thấy Khương Thành tồn tại là có ích đấy.”
“Mong rằng tên tiểu tử đó công bằng một chút, đừng chỉ có đánh mỗi chúng ta
mà lại không đánh đám Dương Ly tông.”
“Yên tâm đi, tên tiểu tử đó cường hãn lắm, Dương Ly tông ngang ngược đã
quen, giờ mà đụng phải hắn thì xem như gặp trúng thiên địch rồi.”
“Đúng đúng đúng, lý nào chỉ có mỗi chúng ta bị đánh bay ra ngoài thôi chứ,
Dương Ly tông bọn họ cũng nên chịu đả kích này một lần…”
Còn ở một bên khác, sau khi Lịch Dương Thánh Chủ và Lạc Dương Thánh Chủ
của Dương Ly tông đã đi xa thì giọng điệu cũng không còn cợt nhã như trước
nữa, thay vào đó là sự thận trọng.
“Chưởng môn, bọn họ không bình thường.”
“Phản ứng của Kim Hàn tông quá kỳ lạ, lẽ nào bên phía đạo hạch có chứa bẫy
gì đó?”
Hư Dương Thánh Chủ trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng lắc đầu nói.
“Vẫn giới tiên tàng là cơ duyên độc nhất của Tiên Võ châu, từ đó đến giờ đều
không hề có nguy hiểm gì cả.”
“Theo như ta thấy, hẳn là Bạch Tiên tông, Tử Tà tông và liên minh Bách Tộc
bắt tay nhau chèn ép gạt Kim Hàn tông ra ngoài thôi.”
“Mà ba nhà này, mỗi nhà có mười mấy Thánh Chủ, chưa chắc đã có thể áp chế
được chúng ta.”
“Huống hồ người đến từ Thanh Di đại lục cũng không phải chỉ có mỗi chúng
ta.”
“Cơ duyên này chúng ta lấy chắc rồi!”
Các trưởng lão lao nhao gật đầu.
“Đúng vậy, chúng ta lấy chắc rồi!”
“Không chỉ phải chiếm cứ đạo hạch, chúng ta còn phải đuổi cả đám Thánh Chủ
của Thương Lan đại lục ra nữa!”
“Đúng, đuổi hết bọn họ ra, để bọn họ mở mang tầm mắt về thực lực của Thanh
Di đại lục!”