Khương Thành.
Chỉ là vì để bớt đi vài chuyện mà thôi.
Dù sao thì trận với âm Lạc cung này chắc chắn sẽ dấy động, chi bằng nhân cơ
hội này truyền tin này ra ngoài.
Để những người mà Khương Thành can tìm chủ động tìm đến cửa bọn họ.
Như vậy thì Kỷ Linh Hàm và mấy môn đồ của Phi Tiên môn chỉ cần còn ở
Nguyên Tiên giới có lẽ sẽ hiện thân.
Chỉ là, hắn cuối cùng vẫn đánh giá thấp sức ảnh hưởng của trận chiến này.
Sau khi tin tức này được truyền ra ngoài, các châu các đại thần cung ở khắp
Nguyên Tiên giới đều vì thế mà chấn động.
Các Chính Thần và Thiên Thần còn tưởng Hồn Đế, Tu Đế muốn đến để xáo lại
thế lực.
Nếu không thì đến tiến công âm Lạc cung làm quái gì chứ?
Còn về tìm người, chắc chắn chỉ là một cái cớ để gây rối mà thôi.
Còn về các Chính Thần thì đều đã bắt đều bận rộn chiêng trống rùm beng.
Có người thì liên lạc với nhau, kết thành liên minh.
Còn có người thì lo gia tăng thực lực, chuẩn bị ứng phó với việc có thể nghênh
kích bất cứ lúc nào.
Còn đám Thánh Chủ, Đạo Thần, Đạo Thánh thì lại bàn luận xem Khương
Thành là ai.
“Nghe nói không những có Thiên Dẫn cung và Thiên Nghiễm cung thôi đâu,
đến cả Thiên Hạnh cung và Thiên Lưu cung gần đây cũng đi khắp nơi tìm
người.”
“Cũng là tìm bằng hữu của Khương Thành kia à?”
“Không sai!”
“Ôi vãi thế, Khương Thành này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Bốn Chính
Thần giúp hắn tìm người, thế này thì mặt mũi lớn nhường nào chứ?”
“Có phải đó là luyện khí sư Khương Thành mà ba ngàn năm trước từng xuất
hiện ở Thiên Lư cung không nhỉ?”
“Người đó không phải bảo là đã mất tích rồi hay sao?”
“Hơn nữa người đó đến từ Hám Thiên cung, là tu tiên lưu đấy, sao có thể có
giao tình với nhiều Chính Thần như vậy được.”
“Cho dù thế nào thì bằng hữu của Khương Thành chắc chắn là một thân phận
rất đáng tiền hiện giờ.”
“Lại chả phải à…”
Do có lời nói cuối cùng của Hồn Đế, quả thực đã có không ít người quen cũ của
Khương Thanh nghe tin thì tức tốc đến hai thần cung.
Nhưng cũng có không ít người xem thân phận này như một cái bùa hộ thân.
“Nghe nói có tông môn khi bị vây công diệt phái, một đệ tử nội môn đột nhiên
nhảy ra nói là bạn của Khương Thành.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó đối phương quả nhiên đã dừng việc tiến công lại, đưa người này ra
ngoài vô cùng cung kính, sau đó mới quay người chiến tiếp.”
“Khoa trương dữ vậy?”
“Bốn vị Chính Thần che chở mà, ai dám không nể mặt mấy phần chứ?”
“Có phải là giả mạo không thế?”
“Thà tin là có còn hơn tin là không mà, lỡ như thật sự giết phải người mà bốn vị
Chính Thần muốn tìm thì ai có thể đỡ cho nỗi chứ?”
Khi khắp nơi ở Nguyên Tiên giới xuất hiện đủ loại ồn ào, các thần quan dưới
trướng Hồn Đế và Tu Đế cũng đau đầu nhứt óc.
Mỗi ngày đều có “bạn của Khương Thành” đến nương nhờ nườm nượp.
Trong đó, đa phần đều là mạo nhận.
“Không thèm quan tâm nữa.”
“Toàn bộ đưa hết về Tiên Võ châu là được rồi.”
“Phải đó, để tự bản thân Khương Thành đau đầu đi, dù sao thì hawsnn bảo
chsung ta tìm người chứ đâu phải chúng ta phải phân thật giả gì đâu.”
Mà trong khoảng thời gian này, Thành ca cũng gặp không ít chuyện.
Sau khi chia tay với bảy Thiên Đế, hắn cùng với Lẫm Đế quay về Tiên Võ châu.
Tinh hệ lúc trước vây quanh bảy đại lục vì mất đi sự ràng buộc của Hám Thiên
phủ mà giờ đây đa phần đều tản ra.
Mà hai vị Thiên Đế là Lăng và Tiêu cũng mang theo người đích hệ của Hám
Thiên cung rời đi, mất tích khỏi tầm mắt người ngoài.
Nhưng Tiên Võ châu hiện giờ lại không hề trở nên tĩnh lặng, ngược lại còn ồn
ào hơn trước mấy chục lần.
Nguyên nhân rất đơn giản, ở đây xuất hiện đạo ấn.
Điều đó có nghĩa là có cơ hội trở thành Chính Thần tiếp theo.
Thời gian ba ngàn năm Khương Thành đến Huyền giới, Nguyên Tiên giới đẫ
xuất hiện mấy chục đạo ấn mới.
Có cái đã thúc sanh ra được Chính Thần mới.
Còn có cái vẫn đang ở trong trạng thái bị tranh đoạt ở chỗ cũ.
Đạo ấn ở Tiên Võ châu này chính là một trong số đó.
Ở gần Tiên Võ châu, Khương Thành có thể cảm nhận được lực Thiên Đạo nồng
đậm, giống như một biển Thiên Đạo khác đã dời tới đây vậy.
Còn Lẫm Đế thì đã dừng ngay lại.
“Ta không sang đó nữa.”
Thành ca có phần không hiểu: “Có ý gì đây?”
“Khu vực đạo ấn xuất hiện, những Chính Thần và Cổ Thánh khác không thể
nào lại gần.”
Khương Thành nghĩ thấy cũng phải.
Nếu như Chính Thần có thể can dự thì cứ lên dọn sạch hiện trường, đạo án nào
còn có phần của người khác nữa chứ.
Lẽ nào đây cũng là một trong những lí do Hám Thiên Cổ Thánh phải rời đi?
“Cho dù là tu thần hay tu tiên đều có thể tranh đạo ấn ư?”
“Có thể cả.”
Lẫm Đế nhìn Khương Thành một cái, hờ hững nói” “Ta biết ngươi có năng lực
khiêu chiến vượt cấp vô cùng dữ, nhưng mà ngươi đừng có tưởng bản thâm
mình có thể ổn định giành được đạo ấn.”
“Thứ mà đạo ấn thuộc về đa phần đều phải xem thiên mệnh.”
“Có lẽ người chiến thắng sau cùng là một Đạo Tôn, Đạo Thánh cũng không
chừng.”
Khương Thành biết nàng đã hiểu lầm mục đích của mình.
Lần này trở về Thiên Võ châu chỉ là vì để tìm đám người Ngộ Sơn và Trường
Dương, Trường Linh.
Tuy vẫn chưa từng thừa nhận thân phận đồ tử đồ tôn kia của bọn họ, nhưng tốt
xấu gì cũng xem như là người của mình, hơn nữa còn mang trên người tên tuổi
Phi Tiên môn, cũng không thể không quản được.
“Nếu như ta nói cho ngươi từng có một đạo ấn bày ra trước mặt ta nhưng ta đã
từ chối không chút do dự, ngươi có tin không?”
Với tâm tính của Lẫm Đế trước giờ luôn ở trên cao cũng nhịn không được mà
bĩu môi.
“Tự luyến cũng phải có giới hạn, trò đùa này chẳng vui chút nào cả.”
“Vậy ngươi cứ xem như ta đang đùa đi.’
Nói xong, Khương Thành quay đầu tiến vào địa giới Tiên Võ châu.
Hoặc có lẽ là do nguyên nhân mất đi Cổ Thánh, toàn bộ bảy lục địa kia hiện giờ
đều đã có hình dáng kì quái.
Có cái thì vuông vức, có cái lại có hình dáng của vì sao.
Khương Thành vừa bước vào phạm vi của bảy đại lục này thì cảnh tượng phía
trước mặt đã trở nên sặc sỡ muôn màu.
Khu vực đạo ấn xuất hiện, lực Thiên Đạo nồng đậm, sự tuần hoàn quy tắc cũng
hỗn loạn.
Hắn rõ ràng là tiến về hướng Tiên Cực đại lục, nhưng cuối cùng lại từng bước
vào trong Thương Lan đại lục.
Cảm nhận mức độ của lực Thiên Đạo nồng đậm xung quanh, hắn lựa chọn
phương hướng của Tiên Cực đại lục rồi bay thẳng về trước.
Nhưng bay cả ba phút vẫn cứ vòng vòng ở nguyên một chỗ.
“Thiên Đạo làm đảo loạn phương hướng đúng là khó hiểu.”
Hắn chỉ có thể thúc động đạo tâm, mở ra thánh giới của bản thân.
Cảnh tượng xung quanh ngay lập tức đã biến thành một dáng vẻ khác, giống
như bị một bức màn che quấy nhiễu vậy.
Mà lúc này, hắn mới phát hiện ra vị trí hiện tại của bản thân chính là địa phận cũ
của Phi Tiên môn ở Thương Lan đại lục.
Khẽ cảm nhận một chút, hắn trở nên kinh ngạc.
“Trong Phi Tiên môn này lại vẫn còn người à?”
Hắn mở thánh giới ra, bay vào trong.
Trận phá và cấm chế dọc đường đi nhiều hơn trước, nhưng mà đối với hắn mà
nói, đây cũng kiểu có như không.
Cứ bay đến chính điện, phía trước đột nhiên xuất hiện mười mấy bóng dáng.
“Ai đó?”
“Khương chưởng môn?”
“Ôi trời ơi, ngươi cuối cùng cũng trở về rồi.”
“Sư tôn!”
Xuất hiện trước mặt hắn không phải đám người Ngộ Sơn và Trường Dương thì
còn là ai nữa chứ?
Một khắc sau, mọi người đã ngồi quanh ở chính điện.
Trước khi Khương Thành rời đi, Phi Tiên môn như mặt trời ban trưa, sporlight
còn hơn cả Hám Thiên cung nữa, quy mô thậm chí đã đạt đến bảy tám triệu
người nữa.
Nhưng giờ đây xuất hiện trước mặt hắn chỏ còn lại hơn ngàn người.
Sư đồ Ngộ Sơn và Trường Dương thì vẫn ở đấy, sớm đã gia nhập vào hàng ngũ
mười mấy Đạo Thần cao giai như Diệu Du và Xung Vi cũng vẫn còn.
Điều khiến Khương Thành cang thấy ngoài ý muốn hơn là hai “nội gián” Đoan
Phong và Thiên Hợp cũng vẫn ở đây.
Hắn có chút muộn phiền, gián điệp sao lại không rời không bỏ thế này?