Bản năng có hơi sợ hãi.
Nhưng ngay sau đó lại phát hiện, sự công kích này của đối phương không có
chút uy hiếp nào, chỉ là cấp bậc nhà trẻ.
Nói đùa, Khương Thành đang trấn giữ ở đây đấy.
Hai mươi ngàn người của quân đoàn thứ tư bị kết giới vây lấy, hiện tại Tiên lực
không dùng được, thần hồn lại bị thánh hồn của hắn gắt gao áp chế lấy.
Căn nguyên không thể kết nối được, pháp cảnh cũng không gọi ra được.
Ở loại tình cảnh này, đường đường là Chí Tôn có lẽ ngay cả cặn bã yếu ớt Đế
cảnh ngũ trọng cũng không đánh lại.
Càng huống hồ những người của quân đoàn thứ tám này đều là Tôn Giả trở lên.
Oành! Oành! Oành!
Mấy người mới vừa vận lên Tiên lực, vẫn chưa ra tay đã chấn động đến mấy tên
tiểu đội trưởng kia ngã xuống mặt đất.
Nhất thời liền vô cùng kinh ngạc vui mừng.
“Xí! Yếu như vậy?”
“Vậy các ngươi còn ngạo mạn cái khỉ gì?”
Một tên Tôn Giả của quân đoàn thứ tám không nói lời gì đã từ một tên đội
trưởng cấp Chí Tôn đè ngã xuống đất, mạnh mẽ móc một kiện đạo khí lục giai
xuống.
“Để cho ta đi!”
“Ha ha, phẩm giai của cây thương này còn cao hơn cây trước của ta nữa đấy,
thu được hời rồi…”
Lúc này, những tướng sĩ của quân đoàn thứ tám ở chỗ cũ kia không nhịn được
nữa.
Vốn dĩ bọn họ lo lắng nhất là tương lai quân đoàn thứ tư sẽ báo thù.
Hiện tại ngẫm nghĩ, mặc kệ nó chứ!
Trước đó không đắc tội quân đoàn thứ tư, không phải cũng vẫn là đã bị bọn họ
cướp hay sao?
Nếu đã như thế, vậy còn không bằng cướp của bọn họ trước đã, xả ra cơn giận
này lại nói sau.
“Lên!”
Mấy tên thống lĩnh của quân đoàn thứ tám lắc tay hô to.
“Không có gì đáng sợ cả, tất cả lên hết cho ta!”
“Dù sao là quân đoàn thứ tư bọn họ mở đầu trước!”
Giọng nói của bọn họ còn chưa dứt đã bị chôn vùi trong đám người.
Những người khác làm gì còn cần bọn họ dẫn dắt, sớm đã như ong vỡ tổ xông
vào trong kết giới từ lâu.
Mỗi người đều đã khoá chặt mục tiêu của mình, đi lên cũng không quan tâm đối
phương trừng mắt với mình thế nào, không giận tự uy thế nào, đè xuống đất lại
nói sau.
Sau đó chính là lột đạo giáp đạo khí và bảo vật.
Quân đoàn thứ tư là chủ lực của tiền tuyến, một thân bố trí tự nhiên không kém.
Đặc biệt trong đám người này có không ít thống lĩnh và đội trưởng, trang bị
không hề kém hơn quân đoàn thứ tám trước kia.
Trong chốc lát ngắn ngủi, toàn bộ quân đoàn thứ tám đều đã rơi vào trong vui
mừng của việc thu hoạch.
Ai cũng tranh cướp như điên, giống như giết đỏ cả mắt.
Mà mọi người của quân đoàn thứ tư bị bọn họ cuớp bóc gầm thét vùng vẫy,
nhưng căn bản chẳng thấm vào đâu.
Hạng Lê và các Tiên Nhân của ba bốn quân đoàn vây xem khác ở bên ngoài, tức
đến khoa tay múa chân.
“Các ngươi điên rồi à?”
“Phát rồ cả rồi!”
“Đều là một thành viên của Thiên Lạc Quân, các ngươi đang làm cái gì vậy?”
“Đây là hữu quân của các ngươi, quân đoàn thứ tám các ngươi quả thực không
biết điểm dừng gì cả…”
“Khương Thành, ngươi còn không mau bảo bọn họ dừng tay!”
“Còn tiếp tục không dừng tay thì đừng trách bọn ta không khách khí đấy!”
Thành ca chỉ coi những uy hiếp và chỉ trích này của bọn họ như gió thổi ngoài
tai.
Kiếm của hắn vẫn còn đang ở bên cạnh cổ của Mạnh Lâm đấy, ai dám động một
chút?
Cho dù Hạng Lê lại mạnh đi chăng nữa, cũng chỉ dám ở một bên trơ mắt nhìn
trận cướp bóc hoang đường này.
Không ai có thể quấy rầy, càng không ai có thể ngăn cản trận cướp bóc xảy ra
giữa ban ngày ban mặt này.
Khương Thành còn đang hét lớn chỉ huy đấy.
Hắn phát hiện rất nhiều người đang cấu xé lẫn nhau.
Chuyện gì vậy, đều đã phong ấn lấy Tiên lực của đối phương rồi, lẽ nào không
nên là quân đoàn thứ tám đơn phương đánh no đòn phía đối diện sao?
Sao còn làm ra chuyện giằng co lôi kéo rồi?
Trên thực tế, quân đoàn thứ tám vẫn không dám làm quá mức.
Chỉ dám cướp đồ, không dám đánh người.
Điều này khiến Thành ca vô cũng không hài lòng.
“Các ngươi là người nhã nhặn như vậy sao?”
“Trước đó khi người khác đánh các ngươi, cũng không thấy lưu tình đúng
không?”
“Cái người kia, ngươi lôi kéo cái gì đấy, trực tiếp một một chiêu Hắc Hổ Đào
Tâm không phải là xong rồi sao?”
“Còn có những cái người kia nữa, cho hắn một cước là thành thật rồi!”
“Đúng vậy, một quyền đánh hôn mê, tiếp theo không phải là đơn giản rồi
sao…”
Dưới sự chỉ huy điều khiển của hắn, hành vi cướp đoạt của quân đoàn thứ tám
cuối cùng cũng đã thành công phát triển theo hướng thô bạo hoá, đổ máu hoá,
chuyên nghiệp hoá.
Hạng Lê ở bên cạnh cùng với Lâm Mạnh đang bị hắn khống chế nghe đến khoé
mắt co giật.
Ngươi còn tính là một chủ soái không?
Quả thực chính là đầu lĩnh cường đạo!
Thậm chí ngay cả đám người Lăng Hầu xem náo nhiệt ở chỗ không xa cũng đều
đang âm thầm nổi da gà.
Tên này đúng thật là một kẻ điên!
Ở trước mặt tất cả mọi người, loại chuyện để một quân đoàn dưới trướng cướp
bóc một quân đoàn khác này cũng làm ra được, quả thực là đã vượt qua cực hạn
nhận thức của hắn.
Hắn chưa từng nghĩ đến phía sau nên kết thúc như thế nào sao?
Có điều, rất nhiều người của ba quân đoàn năm, sáu, bảy dưới trướng hắn này
nhìn một màn kích thích xảy ra trong sân, ngược lại là bắt đầu âm thầm ngưỡng
mộ.
Đạo khí ngũ lục giai này chỉ cần cướp đến tay chính là của mình.
Loại chuyện tốt này không phải là tận mắt nhìn thấy, đánh chết bọn họ cũng sẽ
không tin.
Chuyện này cũng quá đã rồi đi?
Quân đoàn thứ tám quả thực là đã cảm thấy rất sảng khoái.
Không chỉ đã cướp được đồ về rồi, còn đánh những Tiên Nhân của quân đoàn
thứ tư ở trên mặt đất kia đến ngã đông ngã tây mặt mũi bầm dập.
Bất luận thống lĩnh hay là năm trăm người đội trưởng, lại hoặc là tiểu đội
trưởng chỉ thống lĩnh mười mấy người.
Toàn bộ đều được xem như nhau, nên đánh thì đánh.
Đánh đến trên mặt đất máu chảy thành sông, rất nhiều người căn bản cũng chỉ
còn lại một hơi thở.
Chẳng mấy chốc, trong kết giới đã có hơn sáu nghìn người bị lột sạch đạo giáp,
cướp sạch nhẫn không gian.
Đồng thời, những người này ai cũng bị thương.
Về phần hơn một vạn người còn lại, lại là hoảng hốt lo sợ trốn đến rìa kết giới.
Bọn họ lúc này không còn dáng vẻ khí thế độc ác và kiêu căng trước đó nữa.
Chỉ hi vọng trận cướp bóc điên cuồng này đừng tràn đến mình.
Quân đoàn thứ tám chỉ có hơn sáu nghìn người, hiện tại ai cũng đều đã cướp đủ
hết rồi, nên thu tay rồi nhỉ?
Sau đó bọn họ lại lần nữa nghe thấy Khương Thành hét lên.
“Sao lại dừng lại hết cả rồi?”
“Như vậy đã thoả mãn rồi?”
“Lẽ nào quân đoàn thứ tám ta xem trọng nhất, chỉ có chút khẩu vị như vậy
sao?”
“Lề lối đâu?”
Vốn dĩ quân đoàn thứ tám đã định thu tay rồi.
Có vài người quả thực còn muốn cướp nhiều hơn chút, nhưng lại lo lắng không
hợp quy củ.
Quá mức tham lam, lỡ như dẫn đến Khương chủ soái không hài lòng thì sao?
Kết quả, Khương chủ soái ngược lại đã nghi ngờ bọn họ quá bảo thủ.
Vậy còn có gì để do dự nữa chứ?
Ngẫm nghĩ cũng phải.
Trước đó quân đoàn thứ tư bọn họ đã cướp của hơn sáu nghìn người bọn ta,
hiện tại lẽ nào bọn ta phải y hệt cũng cướp lại hơn sáu nghìn người giống vậy?
Tại sao bọn ta không thể cướp hơn bảy nghìn người?
Thậm chí hơn chục ngàn người?
Các ngươi làm được, bọn ta lại không làm được sao?
Mọi người vốn dĩ đã dừng tay lại lần nữa gào thét nhào lên.
“Ha ha ha, giết nào!”
“Khương chủ soái có lệnh, sao chúng ta dám không nghe theo?”
“Có oan báo oan, có thù báo thù!”
Hơn chục ngàn người của quân đoàn thứ tư nghe thấy lời này, giống như sấm
sét giữa trời quang, suýt nữa ngất đi ngay tại chỗ.
Mỗi người các ngươi đều đã thu lại tổn thất, sao còn cướp nữa?
Còn có thể nói chút lí được không?
Bọn họ rất nhanh đã bị nhánh “quân đoàn bảo hộ” giết đỏ mắt là quân đoàn thứ
tám này nhìn chằm chằm, nhanh chóng chôn vùi ở trong biển loạn quyền và đạp
mạnh.
Mạnh Lâm ở bên trong hận muốn phát điên.
Mấy tên thống lĩnh cùng bị khống chế cũng nổi giận đùng đùng.
Về phần phụ tá và các thống lĩnh khác của quân đoàn thứ ba lặng lẽ nhìn ở bên
ngoài, lại là từng người nắm chặt hai nắm đấm, cắn răng đến vang lên kèn kẹt.
Nhưng mà, vẫn không ai có thể ngăn cản được như cũ.