Vốn bọn họ vẫn giữ phong thái vây đánh Phi Tiên môn, đợi Khương Thành trở
về tự chui đầu vào lưới.
Có 105 vị Tiên Vương ở đây, ngoài ra còn có mấy vạn Tiên Tôn, vô cùng thận
trọng vững vàng!
Chỉ cần hắn quay về là lập tức xông lên phân chia ba mươi vạn Tiên Duyên lệnh
là xong.
Bây giờ dựa theo từng tin tức vang dội được truyền về, hình như kế hoạch hoàn
hảo há miệng chờ sung của bọn họ chưa ổn lắm!
Sức chiến đấu của Thành ca quá mạnh, vượt khỏi giới hạn chịu đựng trung tiên
giới rồi.
“Võ La Tiên Vương, hân hạnh được gặp hân hạnh được gặp, ngươi đi đâu đây?”
“Thì ra là Nhận Ám Ma Vương, sao nào, ngươi không muốn đại chiến một trận
với Phi Tiên môn à?
Lần này có hơn trăm tông môn đến, trong đó, đứng đầu là Tru Tà cung và Thái
âm cung của bọn họ.
Hai phái này đều được truyền thừa từ thời đại Thái Cổ, xét tỉ mỉ thì cũng chỉ
đứng sau mỗi Vô Cực Động Thiên thôi.
Mấy tông môn lớn trung thiên giới, lập trường Tiên Ma còn vạch ra rất rõ ràng.
Tất cả tông môn đến đây là đầu đều do hai phái này dẫn đầu.
Nếu không có bọn họ thống nhất tổ chức, thật sự mấy ngày này cũng không trật
tự được như thế, nói không chừng có mấy tông môn tự ý hành động từ lâu rồi.
“Sao đạo huynh biết rồi còn hỏi?”
Nhận Ám Ma Vương nhìn một đám Tiên Vương phe Tru Tà cung bên kia, nhàn
nhạt nói: “Không phải các ngươi cũng nghe tin tức truyền về từ bên ngoài lâu
rồi à.”
Vẻ mặt Võ La Tiên Vương nghiêm túc gật gật đầu: “Đúng vậy, với thực lực của
người này, e rằng chúng ta không chống lại được đâu.”
Hai người không ngu, bây giờ đều muốn quay về nhà.
Ở lại đây, lỡ như Khương Thành quay lại thì toang.
Cũng là vì áp lực Thành ca mang lại quá lớn, khiến cho hai giới Tiên Ma khó có
thể thống nhất ý kiến một lần.
Mà một khi bọn họ đi, đương nhiên những tông môn khác cũng từ từ hưởng
ứng, sẽ không ở lại nữa.
Lúc này bên ngoài vô cùng náo nhiệt, tưng bừng.
Cùng lúc này, một tiếng cười khàn kéo dài như kim loại sắt mài truyền đến.
“Các vị muốn đi đâu vậy?”
Mười hai người Tiêu Hỗn, Sát Lợi và Tịch Vân đều đi ra.
Nhìn đám người bên ngoài muốn bỏ đi, bọ họ cũng không ngồi im được nữa.
Phải ở lại chứ!
Cứ đi như thế thì coi như quãng thời gian bao vây không xảy ra à?
Võ La Tiên Vương và Nhận Ám Ma Vương quay đầu nhìn một cái rồi tiếp tục
thu xếp hành trang, kiểm tra người ngựa làm như không nghe thấy.
“Sao vậy, đến đây nhiều ngày như thế rồi, không muốn vào ngồi chút sao?”
Tịch Vân Tiên Vương vung tiên kiếm, bay ra bên ngoài cười lạnh lùng: “Các
ngươi ngựa xe mệt nhọc, bọn ta còn chưa mời được khách phương xa dùng bữa
cơm nữa!”
Sát Lợi Ma Vương cũng đứng một bên nói: “Đúng rồi, quả thật mấy người các
ngươi rất thú vị.”
“Chịu gió bụi dặm đường đến đây ăn gió nằm sương mấy ngày, điều này khiến
bọn ta áy náy vô cùng.”
Lời hắn vừa dứt, tam đại Thi vương và mấy người còn lại cũng chặn bên ngoài.
“Các ngươi muốn làm gì?”
Đường đi bị chặn, Nhận Ám Ma Vương muốn giả bộ không thấy cũng khó.
“Tránh ra!”
“Tránh ra?”
Vẻ mặt Vô Quyết Tiên Vương lạnh lẽo, uy áp tiên quốc ùn ùn kéo đến.
“Các ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, coi địa bàn của Khương chưởng
môn là nơi nào vậy?”
Vốn dĩ hai đám người Tru Tà cung và Thái âm cung không để ý mười hai người
này, nhưng thấy quy mô của tiên quốc, đột nhiên sắc mặt hơi thay đổi.
“Đây là tiên quốc cấp độ Vũ Hóa!”
Võ La Tiên Vương cũng không dám coi thường, vì bản thân hắn chỉ ở cấp độ
Xuất Trần.
Cũng không còn cách nào, dù hắn đã vào ngộ đạo Tiên Thụ không dưới một lần,
nhưng chưa qua cảnh thứ tám.
Trước đó, xa nhất cũng chỉ dừng ở cảnh thứ sáu.
Việc thăng cấp cảnh thứ sáu và cảnh thứ tám khác nhau một trời một vực.
Vả lại Vô Khuyết bắt đầu từ cấp độ Xuất Trần, thiên phú quá cao.
Nếu đánh một mình, có khi Võ La Tiên Vương được người đời tín nhiệm không
phải đối thủ của hắn.
Ngay sau đó Tiêu Hỗn Tịch Vân cũng triển khai ma quốc và tiên quốc hệt như
vậy.
“Lại là cấp bậc Vũ Hóa!”
“Sao có thể như vậy được?”
Đám người Nhận Ám Ma Vương ai nấy cũng ngạc nhiên hô lên.
Người ta nói điều kiện tiên quyết để thăng cấp Tiên Đế chính là giai đoạn tiên
quốc của Tiên Vương thăng cấp đến cấp độ vũ hóa.
Dù đây chỉ là một trong những điều kiện, nhưng đủ chứng minh nó khó nhằn cỡ
nào.
Nhưng Tiên Vương cấp độ này ở trung tiên giới vô cùng ít, mỗi người đều là
nhân vật bộc lộ sức chiến đấu kinh khủng.
Thấy bọn họ lộ ra phản ứng ngạc nhiên, trong lòng Tiêu Hỗn, Tịch Vân, Vô
Quyết vô cùng dễ chịu.
Cũng nhờ lần trước trong Tiên Thụ có Khương chưởng môn thăng cấp cho, mới
có cơ hội làm màu lần này.
“Muốn đi cũng được, nhưng khoảng thời gian mang đến phiền phức cho Phi
Tiên môn, cũng phải giao lại gì đó chứ?”
“Các ngươi muốn giao lại cái gì?”
“Nói hay lắm, để tiên khí của các ngươi lại.”
Cuối cùng bọn người Tiêu Hỗn có sao học vậy, dù sao trước đó không lâu
Thành ca đã làm mẫu rồi.
Nhận Ám Ma Vương cười lạnh lùng: “Chỉ dựa vào các ngươi ư?”
“Thật sự nghĩ rằng bọn ta không dám ra tay sao?”
Đám người Võ La Tiên Vương cũng dần bình tĩnh lại.
Tiên quốc cấp độ Vũ Hóa rất dũng mãnh, nhưng cùng lắm cũng chỉ đánh được
hai ba người cấp độ Xuất Trần thôi, vốn không thể đảo ngược cục diện được.
Bên này bọn họ có 105 vị Tiên Vương.
Khương Thành thì bọn họ không dám xơi, chứ mười hai người, bọn họ sợ cái
quái gì.
“Muốn ra tay à? Vậy thử xem nào!”
Đám người Tiêu Hỗn Vô Khuyết lúc ở hạ giới cũng không phải dạng dễ đối phó
gì, trước mặt Khương chưởng môn mới giảm bớt sự khôn ngoan.
“Thực lực mới thăng cấp, ngứa tay muốn đại sát một trận lâu lắm rồi.”
Võ La Tiên Vương và Nhận Ám Ma Vương phẫn nộ.
“Nếu các ngươi đã khăng khăng muốn ngăn cản…”
“Vậy đừng trách bọn ta san bằng Phi Tiên môn!”
Hai vị đứng đầu hạn lệnh một tiếng, hơn một trăm Tiên Vương đều mở tiên
quốc ra.
Một trận đại chiến sắp bùng nổ.
Đột nhiên lúc này tiếng Thành ca từ xa truyền đến.
“Ấy chà, sao đông vui vậy?”
Nói xong câu này, hắn thần bí xuất hiện trong trận.
“Khương chưởng môn!”
Đám người Minh Trì, Lưu Duyên vô cùng vui mừng ngạc nhiên.
Nếu thật sự muốn đánh, đám người Tiêu Hỗn Vô Khuyết bình tĩnh không sợ.
Nhưng hai người bọn họ lại không được, lần này vào Ngộ Đạo Tiên Thụ, tiên
quốc chỉ có thể miễn cưỡng thăng cấp đến cấp độ siêu phàm.
Mà sức chiến đấu còn thua mấy nguyên chủ Tiên Vương đồng giai trong tiên
giới.
“Cuối cùng ngươi cũng trở về rồi!”
“Ha ha ha, có kịch hay xem rồi…”
“Tổ sư gia, bọn họ chắn bên ngoài mấy tháng rồi!”
Đám Nguyên Chân, Nguyên Thịnh cũng vội chạy ra cáo trạng.
Thành ca ra mặt, mọi người sức mạnh tràn đầy.
Nhất là mấy lão già Nguyên Triết, Nguyên Hạc càng khóc trời giậm đất.
“Tổ sư gia, ngươi phải làm chủ cho bọn ta.”
“Suốt thời gian này chúng ta hoảng hốt lo sợ, bị bọn họ ức hiếp thảm lắm…”
Võ La Tiên Vương và Nhận Ám Ma Vương phía đối diện thầm oán trong lòng,
bọn ta ức hiếp các người lúc nào?
Rõ ràng suốt thời gian này vẫn luôn bao vây bên ngoài, chưa từng vào Phi Tiên
môn, được chưa?
Thành ca nhíu nhíu mày, phát hiện chuyện này không đơn giản.
“Có chuyện này à?”
Hắn vẫn chưa biết việc Phi Tiên môn bị bao vây rồi.
Lúc này hắn bận ở bên ngoài làm màu, hết màu để làm rồi mới nhớ mình còn có
đại bản doanh.
Hắn xấu xa nhìn hơn trăm vị Tiên Vương phía đối diện: “Các ngươi là người
vây đánh Phi Tiên môn của ta à?”
Võ La và Nhận Ám đâu dám thờ ơ câu chất vấn của hắn.
Hai người vội nói: “Khương sư tổ hiểu lầm rồi!”
“Chúng ta và Phi Tiên môn nước sông không phạm nước giếng, hoàn toàn chưa
làm gì vượt ranh giới cả!”