Lực sát thương của nguyên thuật tam bách trọng này có vẻ hơi vô lí.
Lúc trước một kích giết chết một Thánh Chủ đã là khoa trương lắm rồi, bây giờ
bản thân mất đi đạo hải mà ngược lại lại giết được mười mấy tên.
Nhưng mà hắn rất nhanh đã hiểu ra được.
“Phải rồi, hóa ra đây mới là Vô Đạo BUFF mà hệ thống nói.”
BUFF này vốn không phải khiến kẻ địch mất đi đạo, vậy nên thánh giới của kẻ
địch vẫn còn.
Cái gọi là Vô Đạo là chỉ bất cứ đạo nào cũng sẽ vô hiệu với bản thân mình trong
thời gian ba phút này.
Vì thế mà đạo hải của bản thân không mở ra được, bởi bì đạo quy tắc không có
sinh ra hiệu quả.
Nhưng cũng tương đương với điều đó, thánh giới của kẻ địch trước mình cũng
chẳng hề có chút ý nghĩa nào trước mặt bản thân cả.
Trước đây nguyên thuật của hắn công kích kẻ địch sẽ bị đạo của thánh giới hấp
thu hết toàn bộ công kích.
Bây giờ đạo của đối phương đã vô hiệu với bản thân, thánh giới có cũng như
không.
Sức công kích của nguyên thuật không bị thánh giới làm yếu đi hay hao phí, uy
lực được giải phóng ra hoàn toàn.
Những Thánh Chủ này dùng bản thể để nghênh đón nguyên thuật tam baschg
trọng không hề bị làm yếu đi, đương nhiên là yếu đuối cô cùng, nhất thời là đã
toi.
Sau khi hiểu rõ được tất cả, hắn hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
“Hệ thống lão đệ, xem ra cả đã hiểu lầm ngươi rồi.”
“Một cái BUFF cường thế như vậy sao ngươi không nó sớm, hại ca lại mắng
ngươi không không một trận.”
Hắn lập tức xông lên, điên cuồng ra tay với chín Thánh Chủ còn lại.
Thánh giới của những người này vẫn còn, nhưng lại không có hiệu quả với
Khương Thành, chẳng khác gì với việc không tồn tại cả.
Giống như hai bên đã không có sự gia trì của đạo, thì dùng thủ đoạn căn bản
thuần túy là thần hồn, tiên lực và căn nguyên mà thôi.
Đối mặt với nguyên thuật tam bách trọng, những thủ đoạn này của bọn họ căn
bản không đủ.
Lại có sáu Thánh Chủ khác bị nguyên thuật giết chết, ba Thánh Chủ cuối cùng
còn lại hốt hoảng chạy về những hướng khác nhau để thoát mạng.
Thành ca cũng lười dùng nguyên thuật rồi.
Hắn trực tiếp thúc động linh ý, xuống vào trong ý thức của đối phương.
Dưới tình huống bình thường, linh ý của hắn sẽ bị đạo của đối phương chặn lại.
Nhưng bây giờ phòng tuyến phòng ngự là đạo của đối phương lại như chẳng tồn
tại, linh ý trực tiếp giết vào trong ý thức của đối phương.
Ý thức của ba người bị tiêu diệt nay tại chỗ.
Sau khi thu thập xong tàn hồn của ba người, Thành ca cũng không quên mười
kẻ địch ban đầu bị đánh cho tàn.
“Dừng tay!”
Hư Dương Thánh Chủ không dễ dàng gì mới hồi lại được chút nguyên khí mới
vừa bò dậy đã đón lấy sự công kích rồi.
“Bọn ta nhận thua rồi…”
Khương Thành nào có nghe mấy lời nói dư thừa của hắn.
Sau mấy giây, hắn nhanh nhẹn gọn gàng dùng Tinh hồn từ độ kinh thu thập hết
mười tàn hồn này.
Trận chiến đấu cũng kết thúc tại đây.
Lần này bốn mươi bảy Thánh Chủ dâng đến tận cửa, tuy nói đạo giáp bát gỉ của
vài người bị đánh hỏng rồi, nhưng số lượng chiến lợi phẩm vẫn khiến người ta
vô cùng kinh ngạc.
Từ kiện binh khí bát giai và bí bảo, trong nhẫn trữ vật lại càng đầy ắp những
thiên tài địa bảo.
Nhưng mà Thành ca đang vui lại nghĩ đến một chuyện khác.
“Ta không có đạo, đạo của ngươi lại vô hiệu với ta. Hiệu quả Vô Đạo kiểu này
vô lí quá, bản thân thật ra cũng xem là một loại đạo nhỉ?”
Nếu như thật sự có đạo vô đạo thì trong lúc chiến đấu có thể tránh được ảnh
hưởng của đạo rồi.
Do đó sẽ tạ nên môi trường chiến đấu mà chỉ có hai bên tiến hành phương thức
so tài nguyên thủy nhất.
Nghĩ đến hiệu quả thần kì kích một phát toi một đống vừa rồi, Thành ca có phần
hối hận rồi.
“Đáng tiếc là ban đầu ta không nghĩ sẽ có loại đạo này, nếu không thì lúc thành
Đạo Thần đã lựa chọn nó rồi.”
Nhưng ngay sau đó hắn lại lắc đầu.
“Có được ắt có mất, nếu như chọn đạo vô đạo, vậy thì ta sẽ không có đạo quy
tắc rồi.”
Không có đạo quy tắc thì hắn sẽ không học được nguyên thuật của hệ thống.
Lực công kích sẽ bị giảm đi nhiều.
“Không biết… Thu Vũ Tuyền có tu luyện đạo vô đạo không nhỉ?”
Suy đoán này của Khương Thành cũng không phải không có lí.
Suy cho cùng thì Thu Vũ Tuyền khi ở giai đoạn Đạo Thánh đã không có pháp
tắc không gian như bình thường rồi.
Nếu như nàng trở thành Đạo Thần, vậy rất có khả năng cũng sẽ không có đạo
hải, rất phù hợp với đặc trưng của BUFF Vô Đạo vừa rồi.
Chuyện quan trọng nhất đó là… nàng có Vô Đạo kiếm cùng tên!
Lúc này, đám người Ngộ Sơn, Trường Dương và Diệu Du đã bay đến.
Trên mặt mỗi một người đều mang vẻ khó có thể tin được.
Bọn họ không phải chưa từng nghĩ đến khả năng Khương Thành sẽ giành được
chiến thắng, mà là không nghĩ được đến cách thức giành được chiến thắng cuối
cùng.
Lại một thao tác khiến người ta không hiểu nữa.
“Sư tôn thần uy cái thế quá!”
“Lại có thể một mình giết chết bốn mươi bảy Thánh Chủ, đúng là không gì sánh
bằng mà…”
“Khương chưởng môn, sao ngươi có thể làm được vậy?”
“Phải đó, cho dù có khai triển Vạn Tượng Luân Chuyển thì cũng phải dùng đạo
hải để va chạm với thánh giới chứ.”
“Lần này hình như ngươi không dùng đạo hải để có được thắng lợi, chuyện này
vô lí quá đi.”
Đối với vấn đề này, Đoan Phong và Thiên Hợp phía sau và Lăng đang chú ý ở
xa xa bên này cũng tò mò vô cùng.
Khương Thành đương nhiên sẽ không nói có hệ thống hack rồi.
Chỉ có thể lại lần nữa bịa chuyện.
“Thật ra ta có dùng Vạn Tượng Luân Chuyển.”
“Nhưng mà các ngươi không nhìn thấy thôi.”
“Các ngươi không thể nhìn thấy là do đạo hành của các ngươi còn chưa đủ.”
Thành ca sau khi thu thập xong chiến lợi phẩm châm một điếu thuốc lên, sau
khi rít một hơi mới ngửa mặt lên trời, thờ ơ nói: “Chỉ cần trong lòng có đạo thì
hình thái đạo hải bình thường có là gì đâu chứ, căn bản không hề quan trọng.”
Mọi người mang vẻ mặt mù mị.
Chuyện này nghe có vẻ huyền diệu, nhưng hình như lại chẳng nói được igf.
“Ta đã hiểu rồi.”
Cao đồ Ngộ Sơn của Thành ca đột nhiên vỗ tay thật mạnh, hét to lên.
“Ta đã hoàn toàn hiểu ra rồi.”
Thành ca không thể không thầm mắng chửi trong lòng, bản thân ta cũng không
hiểu mình đã nói những gì, ngươi lại có thể hiểu được, ngươi đúng thật là một
thiên tài.
“Trong lòng có đạo, bản thân sẽ chính là hóa thân của đạo.”
Ngộ Sơn khua tay múa chân: “Sư tôn, cái mà ngươi dùng nhất định là Vạn
Tượng Luân Chuyển trọng sau đúng không?”
Thành ca còn có thể nói gì được nữa.
Chỉ có thể gật đầu tán dương Ngộ Sơn.
“Vẫn là ngươi hiểu ta.”
Có được sự công nhận của hắn, Ngộ Sơn đắc ý vô cùng.
“Ha ha, ta biết ngay mà, sư tôn sớm đã bước vào một cảnh giới khác rồi.”
Những người khác tuy cũng không hiểu gì, nhưng mà cũng chấn động vô kể.
Thế là lại thêm một màn tâng bốc nhiệt tình kéo đến.
Nhưng mà lúc này, sau khi bốn mươi bảy Thánh Chủ chết đi, Vẫn giới tiên tàng
hoàn toàn mới cũng đã dần hình thành rồi.
Tinh vân lần này tươi đẹp hùng vĩ chưa từng có, đúng là khiến cả Thương Lan
đại lục đều biến đổi màu sắc.
Vô số tiên nhân ngước đầu lên nhìn như nhìn một thần tích trên trời cao.
Khoảng thời gian này bọn họ cũng dần từ việc kinh ngạc đến quen thuộc đến tê
dại rồi.
“Lại đến rồi…”
“Lần này lại là những Thánh Chủ nào bị giết vậy?”
“Chi ít cũng phải mấy chục nhỉ?”
“Không cần nói, lại là Khương Thành làm đấy.”
“Thánh Chủ của Thương Lan đại lục chúng ta còn bao nhiều, cảm thấy qua một
năm nữa, quái vật này sẽ tiêu diệt hoàn toàn luôn quá.”
Chư vị Đạo Thần của Phi Tiên môn lũ lượt tiến về động phủ, thành thục thẻ ý
niệm của bản thân ra đi đến hấp thu đạo vận.
Còn mấy sư đồ Ngộ Sơn lại nhìn trân trân Khương Thành.
Chờ khi hắn diệt trừ những “Thiên ma ngoại vực” như lần trước rồi sẽ mang
theo mình đi ké miếng đạo hạch.
Hai “gián điệp” Đoan Phong và Thiên Hợp cũng kích động xoa tay.
Hiện tại bọn họ đã bắt đầu cảm thấy sự xuất hiện của Khương Thành là một
chuyện tốt rồi.
Suy cho cùng thì trước khi tên này xuất hiện, Vẫn giới tiên tàng mấy trăm triệu
năm cũng chẳng xuất hiện được lần nào, một lần giỏi lắm là một Thánh Chủ
chết đi, nào có đã như giờ đâu chứ.
Nhưng mà bản thân Thành ca lần này lại không tích cực như mấy lần trước.