“Vũ Tuyền tiên tử, xin thứ cho ta mạo muội.”
Hắn chỉ tay về phía Khương Thành, cắn răng, khàn giọng nói: “Người này là
bạn… bạn đời của ngươi sao?”
Vừa dứt lời, những người khác lao nhao dựng lỗ tai lên nghe.
Ánh mắt lấp lánh nhìn Tuyền muội tử.
Đối với bọn họ, đây giống như là thời khắc vận mệnh phán quyết vậy.
Nếu như Khương Thành và Thu Vũ Tuyền vốn là một đôi, vậy bọn họ sẽ phải
thất tình tập thể rồi.
Hơn nữa sẽ chẳng bao giờ còn lập trường để mà chỉ trích Thành ca nữa.
May mắn là sau khi nghe hỏi về vấn đề này, Thu Vũ Tuyền quyết đoán lắc đầu.
“Không, dĩ nhiên không phải.”
Nàng rất muốn nói, ta hận tên đáng ghét này còn không kịp đó, ta với hắn
không đội trời chung.
Chỉ là có vài nội tình phức tạp, nàng không muốn nói với người khác mà thôi.
Chỉ năm chữ ngắn ngủi nhưng đối với đám tử đệ hoàng tộc này lại giống như
âm thanh mỹ miều trên trời vậy.
“Ha ha, thật tốt quá!”
“Ta biết ngay mà, người này sao lại xứng với Thu cô nương được chứ?”
Sau khi đã yên tâm, bọn họ lại bắt đầu tập trung hỏa lực tấn công Khương
Thành.
Bởi vì Thành ca cũng là khách, hiển nhiên không thể giống như vừa nãy chỉ vào
mặt hắn đòi đánh đòi giết được, thế nên bọn họ đành “uyển chuyển” hơn một
chút.
“Người nào đó đúng là một chút phép tắc cũng không có mà, rõ ràng không
phải là bạn đời lại còn động tay động chân.”
“Có muốn lôi kéo làm quen thì cũng phải được người ta đồng ý cái đã, người ta
vốn cũng đâu có thân với ngươi đâu?”
“Đúng đấy, đừng có tự mình đa tình được không hả?”
“Ta thấy là do hắn không tự biết lấy mình đấy, không thấy Thu cô nương đã
chán ghét đến vậy rồi sao, còn dựa gần như thế nữa.”
Không chỉ chịu sự quái gở kỳ quặc của đám tử đệ hoàng tộc này thôi, Khương
Thành đồng thời còn phải chịu đựng việc Thu Vũ Tuyền đắc ý truyền âm khoe
khoang.
“Những lời này là bọn hắn nói đấy, không phải do ta dạy đâu.”
“Ta đã nói rồi, nơi này là Thiên giới mà ngươi không thích ứng được, ở nơi này
ngươi sẽ bị quản khắp nơi, không thể nào càn rỡ giống như ở Nguyên Tiên giới
được đâu.”
“Ta thấy ngươi vẫn nên ngoan ngoãn cúi đầu với ta thì hơn. Nếu tâm trạng ta
tốt, biết đâu chừng còn có thể che chở ngươi…”
Nàng còn nhớ sứ mạng cả đời của mình đấy.
Không cần biết ra sao cũng phải đè đầu Khương Thành cho bằng được, phải đạp
cái tên đáng ghét này xuống dưới chân.
Còn cả những trận cá cược lúc trước nữa, đều phải lật ngược lại hết mới được,
bây giờ cứ nhân cơ hội ở Thiên giới lần này để mà rửa sạch nhục nhã, trở mình
làm chủ nhân thôi!
Nàng nghĩ thì đẹp đó, chỉ tiếc là Thành ca lại không quá phối hợp.
“Ban ngày ban mặt, đừng có chỉ biết nằm mơ không thôi.”
Sau đó hắn cười dài mà nhìn về phía đám hoàng thất “quái gở” trước mặt.
“Các ngươi không nhìn lầm, ta với nàng quả thật không phải là quan hệ đạo lữ.”
“Nhưng mà chuyện nàng là biểu muội của ta, lẽ nào ta phải đi rêu rao khắp nơi
hay sao?”
Cái gì?
Biểu muội?
Đám tử đệ hoàng tộc trước mặt ai nấy đều có vẻ mặt kinh ngạc.
Nếu như Khương Thành là biểu ca của Thu Vũ Tuyền, vậy sự ghen ghét đố kỵ
vừa rồi của bọn họ chẳng phải đã bị nhầm người rồi sao, vậy chẳng khác nào độ
hảo cảm thì không kiếm được, mà ngược lại còn đắc tội với người không nên
đắc tội nữa chứ.
Người ta là họ hàng đó, ngươi theo đuổi con gái người ta mà lại đi mắng hết
một lượt họ hàng của nàng, chuyện kiểu gì đấy hả?
“Cái này…”
“Ta không tin!”
“Thu cô nương, ngươi thật sự là biểu muội của hắn sao?”
Thu Vũ Tuyền suýt chút cũng muốn phỉ nhổ Thành ca nữa.
Nàng không nhịn được mà phải truyền âm lần nữa.
“Ngươi thật đúng là không biết xấu hổ, từ lúc nào mà ta trở thành biểu muội
ngươi rồi?”
“Ngươi nghĩ rằng cứ nói bừa như vậy thì ta sẽ để cho ngươi trót lọt được sao?”
Lần này, Khương Thành đã sớm có chuẩn bị.
“Không phối hợp?”
“Ái chà, vậy thì tiếc quá đi mất.”
“Xem ra ta không xứng với làm biểu ca của ngươi, mà chỉ xứng làm lão gia của
ngươi thôi.”
Nói xong, hắn liền cắt đứt truyền âm.
Thu Vũ Tuyền biến sắc.
Sao nàng có thể không nghe ra sự uy hiếp của Khương Thành được chứ.
Nếu như không thừa nhận là biểu muội của tên này, vậy thì thân phận tì nữ của
bản thân nàng sẽ lập tức bị bại lộ!
Với tác phong lúc trước của tên này, hắn tuyệt đối có thể làm ra được loại
chuyện này!
Đến lúc đó, Khương Thành dĩ nhiên sẽ bị mắng nhiếc vạch tội dữ dội, nhưng
chính nàng cũng sẽ mất hết mặt mũi.
Nhớ lại năm đó lúc ở Thiên cung, sau khi thân phận tì nữ bị ngoại giới biết
được, không biết đã dẫn tới bao nhiêu suy đoán và bàn tán nữa?
Thu Vũ Tuyền cũng không muốn lại trải qua thêm một lần ở Thiên giới nữa
đâu.
“Ta là biểu muội của hắn.”
Đón nhận những ánh mắt có nghi ngờ, có mong chờ của một đám tử đệ hoàng
tộc, nàng trả lời như chém đinh chặt sắt.
Hết cách rồi, chọn một trong hai cái biểu muội và tì nữ, nàng cảm thấy vẫn là
biểu muội có lời hơn một chút.
Tốt xấu gì cũng còn có thể gặp người khác, không phải sao?
“Cái gì? Ngươi thật sự là biểu muội của hắn à?”
Một đám tử đệ hoàng tộc cứ như cha mẹ đã chết vậy, giống như vừa thua một
trận chiến lớn không bằng.
Đặc biệt, lần này Khương Thành còn làm quá hơn nhiều, trực tiếp ôm lấy cái eo
thon của Tuyền muội tử, còn sẵn tiện quăng một ánh mắt khiêu khích về phía
bên này nữa.
Mọi người buồn bực tới cực điểm, có người thậm chí còn bật thốt lên: “Một
người hoàn mỹ không chút tì vết gì như ngươi, sao có thể có một biểu ca như
vậy…”
Thành ca không thích nghe lời này đâu đấy.
“Có ý gì hả? Biểu ca như ta thì thế nào hả?”
“Biểu ca biểu muội bọn ta thân như người một nhà đó, bộ đến phiên đám yêu
ma quỷ quái các ngươi chất vấn nghi ngờ hay sao?”
“Biểu muội à, ta thấy đám người này có địch ý lớn với chúng ta quá. Chúng ta
đi thôi, không ở chỗ này nữa.”
Thu Vũ Tuyền còn muốn phản kháng một chút.
“Ta còn phải ở nơi này học Linh kỹ nữa cơ.”
“Lời nói của biểu ca cũng không nghe rồi hả?”
Thành ca vừa trừng mắt, lập tức truyền âm uy hiếp.
“Lão gia mà ngươi cũng không phối hợp? Có phải muốn ép ta nổi đóa hay
không hả?”
“Ngươi đừng có mà được voi đòi tiên!” Thu Vũ Tuyền hơi không cam lòng.
“Vậy được, ta không bắt nạt ngươi, ta để cho mọi người nhìn xem thân phận
thật của chúng ta vậy.”
“Đừng, ta phối hợp với ngươi.”
Trong lòng của Thu Vũ Tuyền đầy tức giận, hận không thể cắn chết hắn.
“Ngươi đã muốn ta làm biểu muội, vậy thì cá cược tì nữ lúc trước phải xóa đi!”
Nàng cũng nhân cơ hội đưa ra điều kiện của mình.
“Ngươi mơ đẹp ghê, cùng lắm lúc ở Thiên giới thì làm biểu ca biểu muội.”
“Đồng ý!”
Sau khi hai người đàm phán ổn thỏa, Thu Vũ Tuyền thu hồi sự tức giận ở trong
mắt, trở nên dịu ngoan hơn rất nhiều.
“Biểu ca nói đúng, là muội muội không hiểu chuyện rồi.”
Ơ cái này?
Tâm trạng của đám tử đệ hoàng tộc ở đối diện vô cùng rối loạn.
Sao có thể như vậy?
Thu cô nương thực lực mạnh mẽ, tính tình lạnh nhạt, tại sao ở trước mặt người
này lại có thể ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy chứ?
Cho dù người này là biểu ca của nàng, cũng đâu đến nỗi như thế!
“Ngoan!”
Thành ca cười híp mắt vuốt đầu của nàng.
Lúc này hắn mới đắc ý mà hếch cằm, khoe khoang với mọi người.
“Ta là người nuôi nàng từ nhỏ đến lớn, ta nói gì thì nàng sẽ nghe nấy, có đúng
hay không?”
Thu Vũ Tuyền rất muốn cho hắn một bạt tai, ngươi lấy đâu ra sự tự tin để nói
mấy lời không biết xấu hổ như thế vậy hả?
“Ừ.”
“Nhớ năm đó, bên chỗ bọn ta có một vị diện chi tử thích biểu muội của ta, cả
hai người kết bạn cùng đi rèn luyện, đôi bên cũng có chút tình nghĩa.”
“Kết quả có một lần, tên vị diện chi tTử kia bất kính với ta, các ngươi đoán như
thế nào hả?”
Thành ca vỗ lồng ngực, nói lớn: “Ta chỉ nói một câu, ta thấy khó chịu với tên
này, vậy là từ đó biểu muội ta đã ân đoạn nghĩa tuyệt với hắn, không tiếp tục lui
tới nữa.”
“Có đúng hay không, biểu muội?” Hắn lại lần nữa cười híp mắt sờ sờ đầu chó
của Tuyền muội tử.
“Đúng.” Thu Vũ Tuyền cơ bản đã từ bỏ chống cự.
Nhưng mà, cảm giác của đám tử đệ hoàng tộc ở trước mặt thì lại không giống
như vậy.
Cái gì?
Chỉ là một câu của tên Khương biểu ca này thôi mà lại có hiệu quả lớn như vậy
sao?
Mắt thấy vị Khương biểu ca thật sự muốn mang Thu Vũ Tuyền rời đi, bọn họ
lập tức luống cuống.
“Biểu ca… À không, Khương huynh! Vừa nãy là do bọn ta đường đột rồi.”