“Sao lại như thế được?”
Rất nhiều tiên nhân vốn đang tính tìm một động phủ, thả ý niệm ra tham gia vào
Vẫn giới tiên tàng đều sững sốt.
“Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Trong vòng một ngày lại có đến ba Thánh Chủ bị giết?”
“Lẽ nào là do Thánh Tôn nào đó ra tay?”
Toàn bộ Thương Lan đại lục rất nhanh đều đã loạn cào cào.
Đừng nói là những tiên nhân bình thường, dù là Thánh Chủ cũng bắt đầu lo lắng
hoảng sợ rồi.
Bởi vì loại chuyện này thật sự quá hiếm gặp nên có hơi khiến người kinh hãi.
Đó là ba Thánh Chủ vượt trên cả Thiên Đạo chứ không phải là ba Giới Thần
hay là ba Đạo Thần gì.
Bọn họ thậm chí bắt đầu lo lắng, liệu người tiếp theo có phải là bản thân mình
hay không?
Bên phía Phi Tiên môn, trăm bốn mươi ngàn môn đồ đều được tận mắt nhìn
thấy toàn bộ cả quá trình, họ biết được đã có chuyện gì xảy ra.
Nhưng vào lúc này lại không có một Đạo Thần nào nôn nóng tìm một động phủ
để thả ra ý niệm.
Ba đám tinh vân xuất hiện cùng một lúc, bọn họ chưa từng trải qua cảnh tượng
này bao giờ.
Vậy nên đều không biết bản thân nên phải làm gì.
Mà một mặt khác, bọn họ cũng bị sức chiến đấu cường hãn của Khương Thành
làm cho ngớ người.
Mặc dù nói nếu đổi lại là một Thánh Tôn thì vẫn có thể nhẹ nhàng chiến thắng
được, nhưng dù sao Khương Thành cũng chỉ là một Đạo Thần trung giai thôi.
Hắn như thế này xem như là vượt hẳn hai cảnh giới để giết địch rồi.
Thảo nào trước đó hắn không hề quan tâm việc bị mất môn đồ.
Có được cái thực lực cỡ này thì còn lo gì không ai đến đầu quân?
Những người lựa chọn bỏ đi cũng là chính họ bị thiệt!
“Nhìn thấy rồi chứ, biết ngay là sư tôn không cần ta nhiều chuyện mà.”
Ngộ Sơn là người đầu tiên nhảy ra phá vỡ sự yên tĩnh này.
“Cái gì mà Thánh Chủ chứ, ở trước mặt sư tôn cũng chỉ là thứ có tiếng mà
không có miếng thôi!”
Những người khác lúc này mới như bừng tỉnh.
Những trưởng lão mới gia nhập gần đây như Diệu Du và Xung Vi đều như
muốn quỳ lạy Khương Thành vậy.
“Ta đã sớm nghe qua uy danh của Khương chưởng môn, hôm nay mới chính
thức được trải nghiệm cái gì gọi là vị diện chi tử!”
“Còn không phải à, những tuyệt thế thiên tài từng rạng danh trong những năm
gần đây mà so sánh với hắn cũng đều không tính là gì.”
“Gia nhập Phi Tiên môn là việc không thể đúng đắn hơn nữa!”
“Ta cũng không khỏi khâm phục khí phách của bản thân mình…”
Trong lúc bọn họ còn đang tâng bốc thì ba đám tinh vân ở trên bầu trời cũng bắt
đầu biến đổi.
Đám tinh vân đại diện cho Côn Hồng Thánh Chủ đến được bầu trời sao sớm
nhất và dần cố định lại.
Không bao lâu sau thì tinh vân của hai Thánh Chủ Ma Diễm tông cũng đến vị
trí kia.
Sau đó, ba đám tinh vân lại bắt đầu va chạm với nhau.
Trong suốt quá trình này có không ít Đạo Thần nóng lòng xông vào bên trong.
Nhưng vận may của bọn họ tương đối tệ.
Sự va chạm của ba tinh vân kia đã gây nên rung chấn kịch liệt, ý niệm yếu ớt
của bọn họ hoàn toàn không thể nào duy trì nổi.
Giống như ba ngôi sao đụng vào nhau thì những người bình thường ở phía trên
đó làm sao có thể sống cho được.
Ý niệm của bọn họ bị rung chấn làm cho tán loạn, vẫn chưa kịp cảm ngộ đạo
vận thì đã bị buộc phải kết thúc sớm cơ duyên lần này.
Sau khi ba tinh vân va chạm kịch liệt thì chậm rãi dung hòa với nhau.
Cuối cùng, chúng hợp thành một tinh vân hoàn toàn mới và còn lớn gấp hơn hai
lần so với trước đó.
Ngay sau khi hình dáng của tinh vân kia được cố định, dù là Phi Tiên môn hay
là những tiên nhân khác bên ngoài đều kinh ngạc mơ màng hướng về phía đó.
Bởi vì đạo vận lần này còn mãnh liệt hơn trước rất nhiều.
Đến mức bọn họ còn chưa thả ý niệm ra đã cảm giác được đôi chút khí tức rồi.
“Ta đi trước đây!”
“Cùng đi, cùng đi!”
Dù cho cái chết của ba Thánh Chủ quá mức kỳ lạ thì những Thánh Chủ ở bên
ngoài vẫn không thể nào kìm chế được khát khao đối với đạo ở trong lòng.
Mọi người nháo nhào tìm kiếm một chỗ bí mật, bố trí kết giới rồi bắt đầu dùng
ý thức quán tưởng tinh vân.
Còn bên phía Phi Tiên môn, đám người Diệu Du và Xung Vi cũng là người từng
có kinh nghiệm, tất cả đều bay về tông môn bế quan.
Trong chớp mắt, số lượng người ở trước sơn môn giảm hơn một nửa.
Người còn ở lại cũng chỉ có nhóm sư đồ Ngộ Sơn và Trường Dương không biết
rõ chân tướng và cả Lăng rảnh rỗi ăn không ngồi rồi chỉ có hứng thú với mỗi
Khương Thành.
Đón lấy ánh mắt chờ đợi của bọn họ, Thành ca hơi ngượng ngùng sờ mũi của
mình.
“Cái kia, ta đi giúp các ngươi mở đường trước.”
“Sau khi xong sẽ gọi các ngươi sau.”
Đám người Ngộ Sơn, Trường Dương và Trường Linh gật đầu như gà mổ thóc.
“Đa tạ sư tôn!”
“Sư tổ nhất định phải cẩn thận!”
“Tất cả đều nhờ vào ngươi…”
Mãi cho đến khi Khương Thành ở tại chỗ phóng ra ý niệm, tiến vào bên trong
tinh vân rồi thì Lăng vẫn không thể hiểu được cuộc nói chuyện giữa bọn họ.
Mở đường gì chứ?
Vẫn giới tiên tàng không phải chỉ đơn thuần là cơ duyên thôi sao, cũng đâu có
nguy hiểm gì đâu chứ, sao lại cần có người khác giúp mở đường cho?
“Các ngươi không tính vào trong hả?”
“Muốn vào sân cũng phải xem thời cơ.”
Ngộ Sơn ở trước mặt Thành ca cứ như một tên ngốc, còn ở trước mặt Lăng thì
lại như một cao nhân, bày ra dáng vẻ bí hiểm khó dò.
“Xét nét thời cơ gì chứ? Chẳng lẽ không phải là vào càng sớm thì càng tốt sao?”
Lăng bắt đầu khó hiểu.
Lẽ nào cơ duyên mà bản thân bắt tay với Vô Định Cổ Thánh tạo ra lại còn có bí
quyết nào đó mà chính mình vẫn chưa phát hiện hay sao?
Ngộ Sơn liếc xéo nàng một cái: “Tiểu nha đầu như ngươi thì làm sao biết được
sự đáng sợ của thiên ma ngoại vực chứ?”
“Thiên ma ngoại vực?”
Lăng vô cùng kinh ngạc nhưng Ngộ Sơn không thèm giải thích cho nàng mà đã
lại bắt đầu im lặng suy tư.
Ở một bên khác, Khương Thành đã thuận lợi tiến vào bên trong tinh vân.
So sáhg với tinh vân lần trước của vị Thánh Chủ U Mộc tộc sau khi bị giết kia
thì trong tinh vân lần này của ba Thánh Chủ sau khi bị giết rõ ràng có nhiều đạo
vận hơn hẳn.
Thành ca cũng ngựa quen đường cũ mà trực tiếp phi thẳng đến khu vực trung
tâm.
Rất nhanh đã giống với lần trước, xuyên qua lớp ngăn cách của kết giới, đến
trước mặt đạo hạch vô cùng to.
Đạo hạch lần này còn lớn hơn lần trước gấp ba lần.
Nó có nghĩa là đạo được cất chứa ở bên trong còn nhiều hơn lúc trước ba lần.
Bên trong đã có một vài Thánh Chủ đang cảm ngộ và hấp thu đạo hạch rồi.
Bọn họ vẫn dựa theo hình thức chia bánh của ba tông một minh trên Thương
Lan đại lục, họ chia đạo hạch này ra làm bốn phần rồi để bốn người dẫn đầu
đơn độc hấp thu.
Vừa nhìn thấy Khương Thành, mặt của đám người này đều xanh hẳn.
“Tên kia lại đến nữa rồi!”
“Cái tên đáng chết này, ngươi còn dám đến hả?”
“Khoảng thời gian này ngươi trốn đi đâu rồi, có bản lĩnh thì quyết đấu ở bên
ngoài với bọn ta đi!”
“Đáng ghét, ngươi từ đâu chui ra thế hả?”
Bốn Thánh Chủ đang hấp thu đạo hạch cũng không thể ngồi yên được nữa.
Đoan Phong Thánh Chủ nâng tay ngăn cản mười mấy Thánh Chủ của Kim Hàn
tông, giọng điệu thành khẩn chắp tay hướng về phía Khương Thành.
“Các hạ, gần đây ngươi ở bên ngoài trốn đông tránh tây, hẳn là rất khó khăn
nhỉ?”
“Không mấy chúng ta mỗi người nhường một bước.”
“Sau này bọn ta sẽ không truy sát ngươi nữa, đạo hạch cũng sẽ chia cho ngươi
một phần.”
“Nhưng ngươi bắt buộc phải an phận, không được phép ra tay với những người
khác.”
Với lời đề nghị này của hắn, Thiên Hợp Thánh Chủ, Tử Tà Thánh Chủ và cả
Tàng Ách Thánh Chủ đều tỏ ý muốn phản đối.
Bọn họ chỉ muốn tạm thời làm yên lòng Khương Thành, thuận lợi hấp thu hết
đạo hạch, nhanh chóng gia tăng thực lực của bản thân.
Còn về việc sau khi kết thúc cơ duyên lần này…
Làm sao họ có thể tha cho hắn được chứ?
Không phải là người của ba tông một minh thì sao lại có tư cách ngang hàng
cùng được chia phần cơ chứ?
Hơn nữa thù lần trước vẫn còn chưa báo kìa.
Nên truy sát như thế nào thì vẫn phải làm như thế ấy.
“Ta đâu có trốn đông tránh tây.”
Thành ca cảm thấy rất khó hiểu với lời đề nghị của bọn họ.
“Ca đây đi không đổi tên ngồi không đổi họ, Khương Thành của Phi Tiên môn
chính là ta.”
“Hoan nghênh các ngươi tìm đến báo thù mọi lúc.”