Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vị trí mà Khương Thành ở là Phi Tiên môn ở núi Huyễn Tắc ở Khiếu Mang vực

trước kia.

Bởi vì nắm đó khi tham gia tranh đoạt Thần vị đã xuất phát từ nơi này.

Khi đi, hơn ngàn đệ tử đều sôi sục.

Mà khi về lại chỉ còn một mình hắn.

Cảnh tượng phía trước không thể nói là lạnh lẽo, vì suy cho cùng thì khắp núi

đều có thể thấy được linh dược.

Chỉ là quá hiu quạnh mà thôi.

Phi Tiên môn và Thiên Khu các ồn ào huyên náo lúc trước giờ đây đã trở thành

một khu rừng thâm không hơi người.

Bởi vì thế sự xoay vần, Nguyên Tiên giới hiện nay đã không còn dáng vẻ lúc

trước nữa, cỏ cây dưới đất sớm đã đổi thay không biết bao nhiêu lần.

Khí phái của tông môn không còn tồn tại, sự phồn hoa náo nhiệt hoàn toàn đã

không còn nữa.

Hắn dùng thần niệm không ngừng quét xung quang và xuống dưới đất, nhưng

đến cả viên ngói khi xưa cũng không thể tìm được.

“Đây là qua bao lâu rồi?”

Hắn đột nhiên nhớ đến “đứa con gái ngoan” A Hoàng, liền mở ra kỹ năng nhìn

rõ của hệ thống, nhìn sang tiên mạch vốn đã khô cạn kia.

Nhưng mà vốn không tìm được bóng dáng của nàng.

“y, nàng đã không còn nữa rồi ư?”

“Lẽ nào đã chuyển đi như những môn đồ khác rồi sao?”

Phi Tiên môn năm đó có cả năm trăm ngàn môn đồ.

Cũng không biết sau này ra sao nữa.

Khương Thành coi như đã cảm nhận được sâu sắc bố cục mà Tiên mẫu nói đến.

Vòng tranh đoạt Thần vị đầu tiên sao lại diễn ra ở kỷ nguyên đầu tiên?

Chính là để nhân lúc những biến số có khả năng uy hiếp Thiên Đạo không còn

nữa, nàng mới có thể muốn làm gì thì làm, cải tạo Nguyên Tiên giới lại thành

dáng vẻ hoàn toàn mới mà nàng mong muốn.

Chờ đến khi đám người này trở lại thì ván đã đóng thành thuyền.

Hắn lắc đầu, bay lên trời cao, hướng về ngoại giới.

Không bao lâu, phía trước đã xuất hiện một vùng biển.

Trên mặt biển bao la rộng lớn, nhìn không thấy bờ.

Nhưng mà Khương Thành có thực lực thế nào chứ, cũng không cần dùng gì mà

cảm nhận đặc biệt đã phát hiện ra khí tức của kết giới.

“Hửm?”

“Xuất hiện tông môn hay bí cảnh rồi sao?”

Nguyên Tiên giới hiện nay rộng lớn quá, nơi đấy sớm đã không còn dáng vẻ của

Khiếu Mang vực trước đây nữa rồi.

Hắn thật sự rất gấp gáp muốn tìm ai đó, phổ cập kiến thức về vị diện này cho

mình.

Nhẹ nhàng xuyên qua kết giới ẩn tàng, bên trong lại xuất hiện một vòng mê trân

thất giai.

“Chính thức vậy à?”

Nghĩ đến bản thân đi hỏi đường, Thành ca cảm thấy vẫn nên văn minh một

chút.

Thế là hắn vốn không phá trận một cách thô bạo, chỉ tiện tay giải hai kết điểm

của trận pháp, tạo ra cái lỗ nhỏ rồi xuyên vào.

Xuất hiện trước mặt hắn là một bí cảnh nhỏ chỉ tầm mười dặm.

“Hóa ra không phải là tông môn sao?”

Hắn tùy ý dùng thần niệm quét sơ thì phát hiện trong bí cảnh này có ba động

phủ.

Nhưng ba động phủ này lại không có một ai.

“Không có ai?”

Thành ca đờ người ra, tiếp theo đó liền lộ ra nụ cười thâm ý.

Khí tức sinh linh trong ba động phủ đó đều chưa tnar hết đi.

Rõ ràng là có người, chỉ là sau khi mình vào thì ba người cố ý trốn đi.

“Có ai không?”

Thành ca chán nản, chỉ có thể hét lên xung quanh.

“Ta chỉ đến hỏi đường, không có ác ý gì cả.”

“Các ngươi không cần trốn đâu.”

Thật hắn đã dùng linh ý tìm được nơi trốn của ba người bọn họ rồi, thậm chí

còn nhìn ra được cảnh giới của ba người này chỉ là Đạo Thánh, chỉ là lười vạch

trần mà thôi.

Nhìn thấy ba người vẫn không có chút động tĩnh nào, hắn nhún vai.

Sau đó trực tiếp phi về một động phủ có một người trong đó.

Bên ngoài động phủ nhìn có vẻ bình thường không sao, bên trong lại có càn

khôn, đủ loại đồ đạc nên có, giống như một cung điện nhỏ vậy.

Đi đến tận cùng, Khương Thành còn phát hiện ra công pháp của Tiên công và

một vài đan dược.

Tuy là Đế đan bát phẩm, nhưng cũng chỉ có một bình thôi, còn chưa đủ làm hắn

sáng mắt.

Hắn tiện tay cầm lấy một thanh đao ở bên cạnh, nhìn một cái, là đạo khí bát

giai.

“Nguyên Tiên giới hiện nay phát đạt đến thế sao?”

“Một Đạo Thánh bốc đại cũng có thể dùng đạo khí bát giai rồi?”

Nghĩ đến bên ngoài vẫn còn ba người đang nấp, ca này đảo mắt một cái, cầm

thanh đao cố ý tán thưởng nói.

“Ôi, không ngờ vô tình vào trong một bí cảnh mà lại có thu hoạch lớn như vậy.”

“Xem ra đây chính là cơ duyên của ca rồi.”

Lúc này, ba người ở bên ngoài cuối cùng cũng kiềm không được nữa.

Ba ngươi bọn họ đặc biệt ẩn nấp là để trốn người khác.

Vừa rồi Khương Thành chạm phải trận pháp, bọn họ đã cảm nhận được rồi.

Vốn cứ nghĩ là truy binh, liền sử dụng ẩn thân phù để trốn đi.

Do nấp gấp quá nên cả binh khí cũng quên cất đi.

Đó là đồ kiếm cơm sao có thể bị người khác giành đi được.

“To gan.”

“Còn không mau bỏ xuống.”

“Tên sâu bọ từ đâu đến, đúng là không biết sống chết!”

Chỉ một cái chớp mắt, xung quanh Thành ca đã xuất hiện ba bóng dáng.

Ba người này có vẻ ngoài đều rất trẻ, mặc áo bào trên trắng dưới đen, có lẽ là

xuất phát từ cùng một nơi.

Cảnh giới Đạo Thánh của bọn giờ đây xuất hiện trước mặt Thành ca tự nhiên

cũng chẳng có tí uy hiếp nào cả.

Nhưng mà hắn vẫn để thanh đao kia trở lại, suy cho cùng thì ý định vốn cũng

đâu phải là đoạt bảo.

“Các ngươi xem như cũng đã ra rồi.”

Ca này nhún vai.

“Ta đến đây là có một chút việc muốn hỏi các ngươi, Nguyên Tiên giới hiện tại

là tình huống gì đây, các ngươi có nghe qua Phi Tiên môn chưa?”

Ba người ngây ra, lập tức cười phá lên.

Thanh niên cầm kiếm trong đó mang vẻ mặt trêu đùa: “Ngươi xông vào đây là

để hỏi chuyện này?”

“Đúng thế.”

Thành ca cười tít mắt gật đầu: “Chuyện này chắc không tính là chuyện cơ mật

gì lớn đâu nhỉ?”

Thanh niên ở bên trái lặng lẽ đặt đao vào tay, rồi mới ưỡn ngực.

“Đương nhiên là không tính, những mà hình như ngươi đã quên đi tình cảnh

bây giờ của mình rồi thì phải.”

Nghe đến câu thoại quen thuộc này, Thánh ca đã biết sau đó bọn họ định đánh

cái rắm gì rồi.

“Không cần phải vậy chứ?”

“Các ngươi còn có những năm tháng tươi đẹp, hà tất phải nghĩ không thông?”

Ba người đương nhiên nghe không lọt rồi.

Bọn họ đã đứng thành hình chữ “phẩm”, vây lấy Khương Thành.

Thanh niên ở giữa đầy vẻ sát ý.

“Thứ có tâm địa khó lường, lại còn dám bịa ra cái cớ?”

“Ngươi nghĩ bọn ta sẽ tin ngươi sao?”

Khương Thành cười khổ lắc đầu.

“Cho dù ca vô tình xông vào, nhưng đó chỉ là hiểu lầm, không đáng để giết

người đâu nhỉ?”

Thân là chuyên gia diệt phái, ca lúc nào cũng làm như là cao tăng đắc đạo bỏ đồ

đao xuống vậy.

“Hà tất phải vậy?”

“Có chuyện gì không thể nói cho đàng hoàng sao?”

“Hiểu lầm?”

Nam tử đứng bên trái cầm đao lên đột nhiên lộ ra vẻ giễu cợt.

“Tên tặc nhà ngươi xông vào động phủ của ta, ăn trộm mười bình Đế đan bát

phẩm và một bí bảo thượng phẩm của ta, nếu bây giờ giao ra thì ta có thể suy

nghĩ cho ngươi một con đường sống.”

Hai người còn lại cười lạnh.

“Phải, bọn ta đã tận mắt nhìn thấy.”

“Tang chứng vật chứng, còn không mau đưa tay chịu trói?”

Khương Thành có phần chán nản rồi.

Đám người này thật biết tìm cái chết, lại còn mong nhân cơ hội này kiếm chác

nữa?

“Ca vốn là một người đàng hoàng, dựa trên đạo lí thu phục lòng người, cho các

ngươi hết cơ hội này đến cơ hội khác.”

“Kết quả các ngươi cứ ép vào ngõ cụt.”

Ba người nghe thấy liền tức giận.

Thanh niên bên trái hét lớn: “Chết đến nơi rồi mà còn dám to mồm…”

Lời nói vừa vang lên, hai đồng bọn ở cạnh bên đã ngã xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK