Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai vị Tiên Đế vẫn chịu đòn, đời này chưa bao giờ uất ức như thế này.

Tuy rằng vì thực lực mạnh, nên không mất một sợi lông, nhưng thực tế thì chịu

không được.

Nhất là còn ở trước mắt rất nhiều tiên nhân “hâm mộ” ở phía sau.

“Dừng tay!”

“Mau dừng tay!”

“Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?”

Hai người một bên phòng thủ, một bên gầm thét.

“Ôn thần?”

“Cả nhà ngươi mới là ôn thần!”

Mặc dù Thành Ca không gây thương tổn được cho bọn họ, nhưng tốt xấu gì

cũng là chủ động tấn công.

Hai vị Tiên Đế lại chống đỡ một hồi, cuối cùng rơi vào đường cùng chỉ có thể

đổi giọng.

“Được được được, bọn ta nói sai, Khương đạo hữu, ngươi không phải ôn

thần…”

Thành Ca cũng không vì vậy mà vừa lòng.

“Không phải còn muốn bảo ta cút đi sao?”

“Không có không có, ngươi không cần cút, bọn ta hoan nghênh ngươi còn

không kịp.”

“Thật ư?”

“Không sai không sai…”

Thành Ca lúc này mới dừng tay lại, trận chiến này ai cũng không thể làm gì

được đối phương mới nên mới có một kết thúc.

Tất cả mọi người ở hiện trường đều trừng mắt cẩu lên mà nhìn.

Đây…

Hai vị Tiên Đế lại có thể chịu thua?

Bọn hắn cũng không biết Kiếp Tâm, còn tưởng rằng là bị đánh phục đây này.

Lập tức ngưỡng mộThành Ca không thôi.

Cũng quá dũng mãnh đi chứ?

Trong lúc vô tình, Thành Ca đã giành được một loạt giá trị chấn kinh.

Mà Lý Tuấn Lãng và ba người sư đệ ở phía sau, vẻ mặt đã như nhìn thấy thần

vậy, trong mắt đã hiện lên ngôi sao nhỏ thể hiện sự sùng bái rồi.

Đây chính là Tiên Đế Bích Lạc Tâm Cung đấy!

Bích Lạc Tâm Cung đó, vùng trời Nam bộ Thiên Vực?

Thế mà bị Khương tiền bối đánh cho phải “nhận sợ”?

Vị Khương tiền bối này rốt cuộc mạnh bao nhiêu đây, cái bắp đùi này cũng to

quá rồi đi?

Về phần Chúc Thanh Liên, nàng đã ngốc luôn rồi.

Thành Ca liên tiếp hung hăng làm màu, nàng một mực nơm nớp lo sợ.

Bởi vì cho dù ngươi có mạnh, thì cũng có một giới hạn, chọc thủng trời sẽ dẫn

tới lôi đình gột rửa.

Lúc trước can thiệp vào Bích Lạc Tâm Cung là nàng lo lắng nhất.

Mà bây giờ, ai có thể nói cho nàng biết xảy ra chuyện gì không?

Thành Ca thu hồi kiếm thở nhẹ ra một hơi.

Lúc này mới cười tủm tỉm nói: “Vừa rồi các ngươi nói hoan nghênh ta có đúng

hay không?”

Hai vị Tiên Đế còn đang buồn bực đây, nghe vậy phẫn nộ nói: “Phải thì như thế

nào?”

Đây chẳng qua là thuận miệng một câu, vì để cho ngươi dừng tay thôi.

Chỉ tiếc, Thành Ca cho là thật.

“Các ngươi đã hoan nghênh ta như thế, vậy ta cũng không thể để các ngươi thất

vọng được. Như vậy đi, kế tiếp ta sẽ đi tới Bích Lạc Tâm Cung của các ngươi ở

một thời gian vậy.”

Cái gì?

Ngươi nói cái gì?

Hai vị Tiên Đế suýt chút nữa nhảy lên tại chỗ.

“Không được!”

“Ngươi nằm mơ!”

Đây chính là Kiếm Tâm đấy.

Nói là ôn thần bản thăng cấp cũng không quá đáng, đi đến đâu cũng có thể

mang đến đại kiếp cho nơi đó.

Bằng không lúc trước bọn hắn làm sao lại bảo hắn cút khỏi Tiên Giới.

Còn muốn tiến vào Bích Lạc Tâm Cung.

Điên rồi chắc…

“Không được?”

Nụ cười Thành Ca lập tức thu lại.

“Hóa ra vừa rồi các ngươi nói hoan nghênh, là lừa gạt ta?”

Hắn lấy ra Hồng Tuyệt kiếm và Tiên Bảo lần nữa, 49 đạo lạc ấn của quy tắc lần

nữa chờ phát động.

Hai vị Tiên Đế bị hắn chọc tức suýt chút nữa nhồi máu cơ tim, phẫn nộ gào thét.

“Đáng chết, ngươi chớ có được đằng chân lên đằng đầu!”

“Ta cảnh cáo ngươi tự giải quyết cho tốt, đừng tưởng rằng chúng ta thật sự sợ

ngươi!”

“Ồ phải không?”

Thành Ca cười tủm tỉm gật gật đầu: “Tốt lắm.”

“Vậy sau này ta không có việc gì thì sẽ đến Bích Lạc Tâm Cung các ngươi tản

bộ, ta xem cấm chế của các ngươi có thể ngăn được ta hay không.”

Đậu xanh, đây chính là uy hiếp không che giấu chút nào!

“Ngươi!”

Hai vị Tiên Đế nóng nảy, chỉ có đạo lí ngàn ngày làm trộm, nào có đạo lý ngàn

ngày phòng trộm?

“Ngươi hèn hạ vô sỉ!”

“Hành vi thấp kém!”

Cái đại kiếp này ít nhất phải qua triệu năm mới qua, thời gian còn dài mà, khó

lòng phòng bị.

Nói không chừng ngày nào đó Bích Lạc Tâm Cung sẽ thật sự bị người này trà

trộn vào, sau đó âm thầm làm mưa làm gió ở bên trong.

Hắn là Kiếp Tâm, không chừng Bích Lạc Tâm Cung sẽ bị hủy hoại chỉ trong

chốc lát.

“Được rồi được rồi, lúc trước các ngươi phá hỏng Hạ Giới, vây đánh Phi Tiên

Môn, nhiều lần không nể mặt xuống tay với đám hậu bối nhỏ yếu.”

“Hèn hạ vô sỉ thấp kém, các ngươi vẫn là tự mình giữ đi.”

Thành Ca khinh thường nhếch miệng: “Ca muốn đến Bích Lạc Tâm Cung, đó

chính là đi cứu vớt các ngươi. Là vinh hạnh của các ngươi, là rồng đến nhà tôm

đó biết chưa?”

Hai vị Tiên Đế nghe được lời này thì bực mình.

Hết lần này tới lần khác bắt hắn lại không có biện pháp gì.

“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”

“Nói thẳng ra đi!”

“Ta không muốn như thế nào cả, chỉ là đến chơi chút mà thôi. Các ngươi cũng

không dám, còn danh môn đại phái gì chứ.”

“Ngươi…”

Hai vị Tiên Đế Ngự Tình và Ngự Thuật liếc mắt nhìn nhau, sau đó lặng lẽ

truyền âm.

“Làm sao bây giờ?”

“Đáng chết, nếu như có người có thể giết chết hắn thì tốt rồi, ta tình nguyện

thay những người khác làm Kiếp Tâm!”

“Vấn đề bây giờ là đối phó hắn thế nào?”

“Còn có thể đối phó hắn thế nào, nếu không đáp ứng, hắn chắc chắn nói được

làm được.”

Thành Ca thật đã làm thịt mấy tên Tiên Đế.

Hắn nói muốn lẫn vào Bích Lạc Tâm Cung, vậy tuyệt không có khả năng chỉ

nói mà thôi.

Nghĩ đến cảnh đó, hai người sứt đầu mẻ trán một hồi.

Cuối cùng, hai người chỉ có thể liên hệ chưởng giáo và các trưởng lão khác của

Bích Lạc Tâm Cung bên kia.

“Cái gì?”

“Các ngươi nói cái gì?”

“Ngươi chiếm cứ Vô Tưởng Kiếm Phái kia chính là Khương Thành - Kiếp

Tâm?”

“Hắn còn muốn đến Bích Lạc Tâm Cung?”

Sau khi biết được tin này, bên trong Bích Lạc Tâm Cung thiếu suýt nữa trở nên

gà bay chó sủa.

Đám Tiên Đế và các Chuẩn Đế sắc mặt biến sắc, giống như bị vật không cát

tường dính lấy vậy.

Chuyện bọn họ lo lắng nhất chính là bị cuốn vào đại kiếp, kết quả càng sợ cái gì

thì cái đó càng tới.

Để Kiếp Tâm vào ở Bích Lạc Tâm Cung, đây không phải là muốn mạng của

bọn họ à?

“Nói đùa cái gì vậy?”

“Tuyệt đối không đáp ứng!”

“Hắn đang tìm cái chết sao?”

“Các ngươi vì sao lại không giết hắn?”

Ngự Thuật Tiên Đế nghe được lời chất vấn này, cũng nổi nóng.

“Hay là tự ngươi đến giết đi?”

“Chuyện này…”

Vẻ mặt các trưởng lão tổng bộ bên kia lập như bị táo bón.

Ai dám giết Kiếp Tâm?

“Vậy thì từ chối hắn đi!”

“Không sai, dựa vào cái gì đáp ứng hắn?”

“Coi hắn không tồn tại là được.”

Ngự Tình Tiên Đế yếu ớt nói: “Hắn nói, nếu như không đáp ứng để hắn làm

khách, về sau sẽ nghĩ hết biện pháp trà trộn vào Tâm Cung của chúng ta…”

Lần này, ngay cả ban đầu Uyên Đình Nhạc Trì, chưởng giáo Ngự Tâm Tiên Đế

với dáng điệu và vẻ mặt thâm trầm cũng không kiềm được.

Trực tiếp chửi ầm lên.

“Hắn là vô lại sao?”

“Thiên đạo làm sao không trực tiếp đánh chết hắn?”

“Cái đồ chết tiệt này…”

Sau khi mắng xong, tỉnh táo một chút.

Cuối cùng phát hiện, dường như vẫn chỉ có thể nhắm mắt nhắm mũi đáp ứng để

Khương Thành tiến vào.

Dù sao chủ động đáp ứng, tất cả còn trong tầm mắt.

Nếu tương lai len lén lẻn vào, vậy cục diện cũng không phải bọn hắn có thể

khống chế.

Sau một phen bàn bạc, Ngự Thuật trưởng lão mới một lần nữa trở lại trước mặt

Thành Ca.

“Chúng ta có thể mời ngươi đi Bích Lạc Tâm Cung làm khách, nhưng có điều

kiện!”

“Cấm địa phái ta, ngươi không được tự tiện xông vào!”

Hắn nghiến răng nghiến lợi, hung hăng nói: “Mặt khác, ngươi không được

xuống tay sát hại đệ tử phái của ta, nếu không dựa vào nghiệp lực quấn thân,

bọn ta cũng sẽ giết ngươi!”

Trong lòng Thành Ca cười thầm, ngươi uy hiếp việc chết này đối với ta cũng

chẳng có chút sức uy hiếp nào.

Nhưng mà mặt ngoài, hắn vẫn gật đầu: “Được chứ, được chứ…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK