bùng nổ.
“Ngươi mới là thứ vướng víu, cả nhà ngươi đều là thứ vướng víu!”
Một người khác cũng không thoát khỏi cảnh bị làm cho khó chịu là Tam Nhãn
Hổ, nhưng ánh mắt của hắn lại di chuyển, ngăn cản nàng với thái độ kì lạ.
“Em gái đừng tức giận, không phải là chúng ta vẫn còn tin tức quan trọng sao?”
Tin tức quan trọng?
Tin tức quan trọng gì?
Yên Dĩ có chút không phản ứng kịp, trước đây chúng ta tách ra khỏi bọn họ,
không phải sau đó chỉ đi tới động phủ của Thanh Hùng thôi sao?
Ven đường cũng không gặp phải bất kỳ khó khăn trắc trở gì.
Trong khi nhóm người Thiên Lâm Thái Hành chỉ quan tâm đến Khương Thành,
bọn họ không quan tâm đến những thứ khác.
“Được rồi được rồi, lại cố tình làm ra vẻ thần bí.”
“Nếu như không liên quan gì đến Khương Thủ Tọa, vậy thì ngươi có thể ngậm
miệng lại.”
“Đúng vậy, bọn ta không quan tâm đến những thứ tầm thường.”
Tam Nhãn Hổ cười hi hi.
“Thật không may, tin tức quan trọng này thực sự có liên quan đến Thành Ca.”
Bắc Hà Đạo Tôn nhìn chằm chằm: “Vậy sao ngươi còn không mau nói ra đi,
còn dông dài làm gì nữa?”
Khóe miệng Tam Nhãn Hổ nhếch lên: “Thấy thái độ của các ngươi như vậy, ta
đột nhiên không muốn nói nữa.”
Các vị Đan sư cũng biết hắn là người như thế nào, bọn họ sẽ không bị con hổ
yêu này nắm thóp.
“Không muốn nói thì thôi vậy.”
“Đi thôi đi thôi, chắc chắn là Khương Thủ Tọa đã về trước rồi.”
“Ngay cả khi hắn vẫn chưa quay trở lại, thì với sức mạnh của hắn, chúng ta
không cần phải lo lắng gì cả.”
Nhìn thấy họ chuẩn bị khởi hành, Tam Nhãn Hổ đang giữ ý xấu liền nôn nóng.
Hắn cố tình thở dài ở đằng sau.
“Trời ạ, đúng là quá thảm mà.”
“Tội nghiệp cho Thành ca đang ở trong tình cảnh tuyệt vọng, không biết bây
giờ còn sống hay không.”
Nghe thấy như vậy, Yên Dĩ ở bên cạnh có chút khó hiểu.
Không phải Khương Thành còn đang sống tốt sao, còn thoải mái hơn chúng ta
nhiều, rơi vào tuyện cảnh gì chứ?
Giọng nói buồn bã của Tam Nhãn Hổ vẫn chưa dừng lại.
“Trận thế của kẻ địch tàn bạo đến mức đó, đúng là quá kinh khủng!”
“Nếu còn chậm trễ hơn nữa thì e rằng sẽ không kịp nhặt xác cho hắn…”
Bước chân của các vị đan sư ở phía trước cuối cùng cũng dừng lại.
“Ngươi đang chơi trò gì vậy?”
Thiên Lâm đại sư vuốt vuốt chòm râu hoa tiêu, quắc mắt nhìn trừng trừng cảnh
báo hổ yêu cẩn thận cái miệng của mình.
“Còn dám nói năng bừa bãi mà sắp xếp Khương Thủ Tọa nữa thì có tin là lão tử
sẽ đánh ngươi hay không?”
Các vị Đan Sư khác cũng khịt mũi chế nhạo thủ đoạn của Tam Nhãn Hổ.
“Mỗi ngày đều không chịu học hành cho đàng hoàng!”
“Ngươi nghĩ bọn ta ngu ngốc sao? Với sức mạnh của Khương Thủ Tọa, làm sao
có thể gặp nguy hiểm được hả?”
“Ngay cả ngươi cũng có thể sống sót quay về, hắn không về lại được sao?”
Tam Nhãn Hổ thầm chửi thề trong lòng, cái đám Đan sư này càng ngày càng
khó lừa.
Hắn thực sự đang cố tình bịa ra chuyện nói dối.
Về mục đích của chuyện này hả, thì là cố ý bày trò đùa với đám Đan sư này
thôi, ai bảo vừa rồi các ngươi bất kính với Hổ Gia ta?
Nhân tiện, phá vỡ “việc tốt” của Khương Thành.
Lần trước khi gặp các cô gái của Băng Cung, Thành ca đã cố tình vạch rõ ranh
giới với hắn, ép hắn rời đi.
Trong mắt của Tam Nhãn Hổ, đây là một hành vi xấu xa đi ăn một mình, không
thể tha thứ được!
Nguyên đoạn đường này hắn đã bố trí không biết bao nhiêu là thứ cho Khương
Thành.
Có nhiều em gái như vậy, chia cho ta bảy tám người thì có sao đâu chứ?
Mặc dù trên danh nghĩa ta vẫn đang theo đuổi Yên Dĩ, nhưng ta không ngại việc
có thêm một số lựa chọn khác.
Trong đầu hắn đang náo nhiệt như một cái rạp phim, bây giờ Khương Thành
hẳn là đang cô này cô nọ trái ôm phải ấp ở bên kia, chìm đắm trong chốn dịu
dàng không thể tự mình thoát ra.
Nghĩ đến cảnh đó, hắn ghen tị đến mức giận tím cả người.
Nếu như ca ngươi đã bất nhân, thì đừng trách tiểu đệ ta bất nghĩa!
Bây giờ dẫn nhóm các Đan Sư quay lại vây xem ngươi, phá hủy cái đài của
ngươi, để xem ngươi có thể chơi như thế nào nữa.
“Haizzz, các ngươi thực sự rất tin tưởng vào hắn.”
“Nhưng nếu như ta nói cho các ngươi biết là, phía kẻ địch có hơn triệu người thì
sao?”
Tam Nhãn Hổ cũng dám chém gió.
Vừa mở miệng thì đã trực tiếp tăng số lượng hơn ngàn tiên nữ lên gấp ngàn lần.
Nghe nói số lượng kẻ thù lên tới hàng triệu người, tất cả mọi người của Thiên
Đan Tư đều sợ đến ngây người.
“Làm sao có thể chứ?”
“Ở đâu ra mà có nhiều cao thủ đến vậy được?”
“Một môn phái có hơn mười ngàn người, thì đã có thể coi như là cực kỳ to lớn
rồi, giờ lại còn cả triệu?”
“Đã vậy tập trung thành một đội?”
“Ngươi có biết một triệu người là trận thế lớn tới mức nào không, mở miệng ra
là nói cả triệu người, bây giờ ta đang nghi ngờ không biết tên hổ yêu nhà ngươi
có biết đếm hay không đó!”
Tam Nhãn Hổ bị bọn họ tra hỏi cũng không lo lắng khó chịu, dù sao hắn vốn
cũng là bịa chuyện.
“Hừ, ở nơi khác thì không được, nhưng ở đây thì khác.”
“Đừng quên, ở Vân Di Đạo nhiều người thì mạnh hơn.”
“Để gia tăng nhân số, các môn phái ở đây không thèm quan tâm đến trình độ tài
năng, chỉ là người sống là được rồi.”
“Một triệu thì có gì lạ chứ, gấp mười ngàn lần còn được chứ nói chi?”
Từng lời từng lời nói của hắn đều chân thật một cách khó tin, những người
không biết còn nghĩ hắn là kẻ già đời ở Vân Di Đạo.
Thái Hành Đạo Tôn cười lạnh.
“Ngươi cứ tiếp tục bịa đặt đi, ngươi ngốc, nhưng Khương chưởng môn không
ngốc.”
“Với thực lực của hắn, cho dù đánh không lại thì cũng không biết bỏ chạy trước
à?”
“Đúng vậy, đánh không lại thì không thể chạy sao?”
Đối mặt với sự nghi ngờ của mọi người, Tam Nhãn Hổ mờ mịt ném một câu.
“Điều gì sẽ xảy ra nếu kẻ thù đều là nữ tiên?”
Đầu tiên mọi người đều sửng sốt, sau đó sắc mặt nhanh chóng thay đổi.
“Không hay rồi!”
Bọn họ tin cực kì bội phục khả năng chiến đấu và thuật luyện đan của Thành ca.
Nhưng đối với một số phong cách của hắn thì cũng âm thầm phê bình.
Một nhóm lớn các tiên nữ xuất hiện trước mặt hắn, liệu Khương Thủ Tọa sẽ
trốn thoát hay ở lại, dùng chân cũng có thể đoán ra được lựa chọn của hắn.
Mà đối mặt với hàng triệu vị tiên nhân ở Vân Di Đạo, sợ rằng cho dù Thiên Đế
có tới, vậy thì cũng chỉ có thể rút lui, tạm thời tránh khỏi nơi đầu sóng ngọn gió
nhỉ?
“Vậy tại sao ngươi không ở lại?” Cuối cùng Kim Phi Chí Tôn hỏi.
Tam Nhãn Hổ nháy mắt ưỡn ngực tự hào nói: “Ta luôn trung thành với Yên Dĩ,
làm sao lại bị một nữ tiên tầm thường dụ dỗ được chứ?”
Hắn hồn nhiên phớt lờ ánh mắt khinh bỉ của Yên Dĩ.
“Lúc đó, ta vẫn luôn thúc giục Thành ca bỏ trốn, nhưng hắn lại không chịu
nghe!”
“Haizzz, ta phải nói rằng, ca này thực sự không thể khiến cho ta bớt lo lắng
được…”
Những người khác không còn nghe lọt tai nữa, Thiên Lâm Tông Sư là người
đầu tiên nhảy dựng lên.
“Nhanh lên, mau quay lại cứu Khương Thủ Tọa!”
“Hy vọng lão nhân gia hắn vẫn còn sống.”
“Với thuật luyện đan của hắn, nói không chừng đối phương sẽ giữ lại mạng
sống của hắn!”
“Tốt nhất là nên như vậy.”
“Kim Phi, Chính Hư, Lưu Duyên… các ngươi nhanh chóng thông báo cho các
môn phái lớn của Vân Di Đạo, để bọn họ phái quân đến nghĩ cách giải cứu
Khương Thủ Tọa!”
“Bắc Hà đạo hữu, phiền ngươi đi một chuyến đến Thập Phương Minh, mời
minh chủ Nguyên Quang Đạo Thánh ra mặt!”
“Thái Hành đạo hữu, ngươi và ta sẽ cũng nhau đi thương lượng với đối phương,
nếu như có thể cứu Khương chưởng môn mà không đánh nhau, thì càng tốt
hơn.”
Thái Hành gật đầu: “Tốt!”
“Tam Nhãn Hổ, còn không mau đi trước dẫn đường!”
Nói thật thì, lúc này tên Hổ yêu này đã bị ngu người luôn rồi.
Anh đây chỉ muốn trêu chọc các ngươi một chút, có cần phải làm cho nó hoành
tráng đến như vậy không?
Nếu như cứ tiếp tục quậy ầm lên, toàn bộ Vân Di Đạo sẽ bị khuấy động đến
mức loạn hết cả lên, có cần phải làm ra một trận chiến lớn như vậy không?
Đến cuối cùng biết được phe địch chỉ là một môn phái nhỏ, kết cục sẽ như thế
nào?
Liệu những môn phái lớn đã lãng phí tình cảm có bị lột da của chính mình
không?
Quên đi, dù sao cũng có Thành ca che chở cho mình.
Nếu không thì cũng sẽ giúp cho mình sống lại, sợ cái quái gì.
Nghĩ đến đây, hắn thái độ chuyển thành hình thức “xem náo nhiệt không sợ vấn
đề quá lớn”.
“Đi nào, tất cả đi theo ca!”