Ánh mắt của Lăng cười cong lên.
Thành ca có thể cảm nhận được sự ác ý ngập tràn của hắn, nhưng nghĩ đến
những người khác lại càng không giúp mình, cũng chỉ có thể lựa chọn mục tiêu
là nàng.
“Khụ, sao có thể nói là ngươi giúp ta chứ?”
“Nói cho ngươi biết một bí mật, ở Vẫn giới tiên tàng này, ca chính là tiểu bạch
long trở mình trong sông, muốn gây sóng thế nào thì sóng thế ấy.”
Lăng không hề che đậy ý muốn bóc phốt: “Đến đường mà còn tìm không ra, lại
còn tiểu bạch long trở mình ở sông?”
Nếu không có ta, Vẫn giới tiên tàng này sớm đã bị Thiên Đạo thu hồi lại rồi
được chưa?
Hơn nữa cảnh giới của ngươi cũng chẳng phải là Thánh Chủ, tự tin từ đâu đến
vậy?
“Đúng thế?”
Thành ca cười hi hi nói: “Có ta đây, lần này ngươi lại có thể hưởng thụ cảm giác
được phục vụ an toàn có nằm cũng được cân rồi.”
“Có kích động không, hưng phấn không?”
Nếu hắn không nói được cân thì Lăng vẫn không có cảm xúc gì.
Nói như vậy, nhất thời lại nhớ đến những ngày tháng khổ sở ở đại hội Thông
thần làm công miễn phí đó.
Thế mà cũng tính là được nằm sao?
Nội tâm của nàng muốn đập cho Khương Thành một trận, trên mặt lại cười tươi
như hoa.
“Ngươi đúng là quá kích động rồi, nhưng thật đáng tiếc, cơ duyên lần này
không cần phải chiến đấu. Vậy nên muốn ta dẫn đường thì ngươi phải đáp ứng
một điều kiện.”
Thành ca có phần bất mãn: “Điều kiện gì?”
“Ngươi sao lại biết Thiên Đạo thu hồi lại thánh giới?” Lăng lại lần nữa trở lại
câu hỏi này.
“Lòng hiếu kì của ngươi đúng là lớn ghê ha.”
Thành ca nghĩ lại, cuối cùng cảm thấy nói cho nàng cũng không có gì cả.
“Rất đơn giản, ta đã nhìn thấy ở kỷ nguyên đầu tiên.”
Lăng khẽ ngơ ra: “Gì mà kỷ nguyên đầu tiên?”
“Ngươi từng nghe đến tranh đoạt Thần vị rồi chứ?”
“Đương nhiên!”
Chuyện này xem như là cái bóng trong lòng của Lăng, vậy nên giọng điệu trở
nên lạnh đi.
Năm đó vì nàng bế quan nên không theo kịp buổi thịnh hội này.
Sau đó tám Thiên Đế tham gia tranh đoạt Thần vị trở về, toàn bộ đều thành tưu
vị trí Chính Thần.
Thực lực trở nên mạnh hơn cả nàng.
Thế thì cũng thôi đi, sau khi tám người trở thành Chính Thần, dần dần đã không
còn chung con đường với nàng, trực tiếp mỗi người một ngã.
Mà tám Thiên Đế đã từng kia cũng chưa từng nói cho nàng biết bất cứ chi tiết
nào về quá trình tham gia tranh đoạt Thần vị cả.
Lúc này đột nhiên nghe thấy Thành ca nhắc đến, nàng mới nhớ ra ca này cũng
là một người tham gia.
“Tranh đoạt Thần vị đã xảy ra chuyện gì?”
“Địa điểm xảy ra tranh đoạt Thần vị chính là ở kỷ nguyên đầu tiên, còn Nguyên
Tiên giới mà hiện giờ chúng ta đang ở là kỷ nguyên thứ ba.”
Thành ca đương nhiên sẽ không miêu tả kĩ càng quá trình, chỉ nói sơ qua đại
khái thôi.
“Năm đó trăm ngàn tiên nhân xuyên đến bên đó, mà ở kỷ nguyên đầu tiên thì có
một Thiên tộc, thứ bọn họ tu luyện là dùng ý thức thao túng lực thiên địa, cũng
vì thế mà chịu phải sự chèn ép của Thiên Đạo…”
Dù hắn không nhắc đến Thu Vũ Tuyền, cũng không nhắc đến việc có liên quan
đến các bộ phận của Thần, lại càng không nhắc đến trận chiến cuối cùng với
Thiên Đạo, nhưng chuyện này đã đủ khiến Lăng kinh hoàng vô cùng rồi.
Nàng có nằm mơ cũng không ngờ thủ đoạn của cái gọi là tranh đoạt Thần vị lại
lớn đến thế.
Quần tộc tu luyện linh ý, ý chí Thiên Đạo trực tiếp ra tay, thánh giới sau khi
Thánh Chủ chết đi sẽ bị luyện thành Mệnh Nguyên bút, v.v các loại chí bảo…
Tất cả những chuyện này, toàn bộ đều vượt khỏi nhận thức của nàng.
“Cuối cùng trải nghiệm đó kết thúc một khác lạ kì, toàn bộ những người khác
đều mất đi kí ức khi trải nghiệm đó.”
“Vậy sao ngươi vẫn còn kí ức?”
Thành ca không thể không đắc ý ưỡn ngực.
“Bởi vì bọn họ là hồn xuyên, ca là bản thể xuyên sang, vậy nên ngươi xem như
đã hỏi đúng người rồi.”
Trong lòng Lăng lại lần nữa dậy sóng.
Những người khác đều là hồn xuyên, tại sao cứ phải là hắn là bản thể xuyên qua
chứ?
Giờ khắc này, nàng lại lần nữa cảm nhận được tính đặc biệt của Khương Thành.
Lòng hiếu kì đối với hắn cũng trở nên lớn hơn.
“Bây giờ có thể dẫn đường cho ta rồi chứ?”
“Được rồi.”
Lăng cười thật xinh, sau đó đưa Khương Thành bay về phía trung tâm của tinh
vân.
Dọc đường đi đó, quang đoàn gặp phải cũng sáng lên.
Đây có lẽ là đại diện cho nồng độ đạo vận chất chứa bên trong càng lớn hơn
nhỉ.
Chỉ có điều, muốn hấp thụ được đạo ở tầng lớp này không phải là chuyện mà
Đạo Thần sơ giai có thể làm được.
Chi ít thì phải có đạo hành của Đạo Thần cao giai mới được.
“Đúng rồi, hai Cổ Thánh kia cho dù bản thân có không cần những đạo vận này
thì cũng không cần thiết phải cố ý làm những chuyện này đâu nhỉ?”
Khương Thành vừa nhìn qua lại phía trước vừa tò mò hỏi: “Cho không không
tất cả những Đạo Thần một cơ duyên thăng cấp như vậy, bọn họ có ý đồ gì?”
Lăng vốn chẳng hề quay đầu, chỉ cười nhẹ.
“Bởi vì Tiên Võ châu là một miếng thịt béo bở trong mắt rất nhiều người.”
Khương Thành đột nhiên nghĩ đến trận đấu pháp.
“Ý của ngươi là bọn họ đều muốn đến Tiên Võ châu truyền đạo, truyền những
Thần đạo của bọn họ.”
“Không sai.”
Lăng ung dung nói: “Bọn ta không muốn tu thần đạo, mà những tiên nhân giống
như bọn ta cũng có rất nhiều, dần dần đã hội tụ thành Tiên Võ châu mạnh nhất
trong 81 châu.”
“Thánh Chủ ở đây nhiều hơn bất cứ một thần cung nào, Thánh Tôn ở đây cũng
mạnh hơn cả những Thiên Thần nữa.”
“Nhưng thật đáng tiếc, vẫn không thể nào có thể chống lại sự dòm ngó của cả
27 thần cung được.”
“Vậy nên, chỉ có thể nghĩ cách gia tăng thực lực tổng thể của cả Tiên Võ châu,
để càng nhiều Thánh Tôn xuất hiện hơn.”
Khương Thành lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra.
Nhìn như thế thì cả Tiên Võ châu này đúng thật sự là có tình đoàn kết đồng đội
ha.
Suy nghĩ này của hắn vừa xuất hiện thì đã bị chính bản thân lật đổ.
Không, đây chỉ khiến nội bộ của Tiên Võ châu càng thêm gió tanh mưa máu
thôi nhỉ?
Sau khi Thánh Chủ bị giết, đạo của thánh giới của bọn họ có thể được những
người khác hấp thu.
Đó có nghĩa là Thánh Chủ chết đi giống như có được bữa ăn ngon vậy.
Ai lại không mong có nhiều bữa ngon hơn chứ?
Vậy thì cần phải giết nhiều Thánh Chủ hơn.
Cuối cùng hắn cũng hiểu ra tại sao khi những U Mộc tộc trước đó khi phát hiện
ra Ngộ Sơn, không những không lo lắng, ngược lại còn vui mừng nữa.
Bọn họ đã xem Ngộ Sơn như một bữa ngon thịnh soạn!
“Theo như quy tắc sinh tồn ở Tiên Võ châu, những Thánh Chủ buộc phải sống
thành nhóm, nếu không thì rất dễ bị vây giết.”
Hai Cổ Thánh kia bên ngoài là làm việc tốt.
Trên thực tế, cũng biến tướng khiến Tiên Võ châu trở thành chiến trường giết
chóc.
“Chuyện này thật sự vẫn có hơi tàn khốc rồi.”
Lăng ưu tư nói: “Chỉ có như vậy thì Tiên Võ châu mới có thể trở nên càng mạnh
hơn.”
“Dùng cái chết của một đám Thánh Chủ để độn lên một Thánh Tôn mới?”
“Đúng thế, khi đối diện với Chính Thần, một Thánh Tôn phải có hiệu quả hơn
cả trăm Thánh Chủ.”
Nhất thời Khương Thành cũng không biết nên đánh giá như thế nào với pháp
tắc sinh tồn kiểu này.
Giống như cũng không có gì để khiển trách vậy.
Nếu như những Thánh Chủ ở Tiên Võ châu không bằng lòng thì hoàn toàn có
thể rời khỏi nơi đây đến những châu khác.
Nhưng bọn họ lại không.
Suy cho cùng thì mỗi một người đều nghĩ là những Thánh Chủ khác bị giết, còn
bản thân thì lại có thể ăn được bữa ngon, mượn cơ hội này để nhanh chóng gia
tăng thực lực.
Trong bất giác, phía trước đã xuất hiện đạo vận.
Hiện ra trước mắt Khương Thành là một tinh thể to lớn như chim đại bàng.
Bên ngoài tinh thể có những quang mang màu đỏ đậm lấp lánh, những không
phát ra quá kịch liệt.
Còn xung quanh của tinh thể này thì lại có hơn trăm bóng người lởn vởn.
Xuyên qua đạo vận, đối diện với đạo hạch, Khương Thành mơ hồ cảm nhận
được lực đẩy cực mạnh trong đó.
Giống như một bức màn chắn vô hình vậy.
Lăng ngừng bước chân lại, nhìn hắn một cách ý vị.
“Có thể thông qua đây mà chạm đến được đạo hạch chỉ có Thánh Chủ thôi.”