Dị không gian không ổn định lắm, sau khi hắn thu hồi huyền văn, hắn mang
theo hai con cự long này bèn bay trở về Thiên Long giới theo con đường cũ.
Khi nhìn thấy Thương Linh và Huyền Minh lại xuất hiện ở mắt mình lần nữa,
tất cả Long tộc có mặt đều sục sôi.
“Thương Linh Đại Đế!”
“Huyền Minh Đại Đế!”
Toàn bộ đám Long tộc Thương Tật Thương Khung và Huyền Hải Huyền Tịch
đều vây chặt đến, tiếng hoan hô vang vọng mây xanh.
“Hu hu, hóa ra Đại Đế tộc ta vẫn còn sống.”
“May mà có Thương Thành Đại Đế…”
“Đúng vậy, năm xưa Thương Thành Đại Đế đến Yêu Giới thật sự là chỉ dẫn của
vận mệnh mà!”
Dưới một bầu không khí chào mừng, Thương Linh nhanh chóng hóa thành hình
người.
Hình tượng thân hình bốc lửa dung nhan tuyệt mỹ kia trong kí ức của Khương
Thành lại lần nữa xuất hiện ở trước mắt.
Chỉ là còn chưa đợi hắn phản ứng lại đã bị Thương Linh mạnh mẽ ôm lấy đầu
mạnh mẽ hôn mấy cái.
“Năm xưa tỷ tỷ không thương ngươi vô ích mà!”
Thành ca dở khóc dở cười, ngươi từng thương ta lúc nào thế?
Có điều lúc này hắn cũng không nói ra lời, bởi vì bị Thương Linh gắt gao ôm ở
trong lòng.
Thành ca tiếp nhận lấy sự yêu thương, tỏ ra đúng thật là rất thương.
Huyền Minh ở một bên quả thực không thể nhìn tiếp được nữa, không nhịn
được nhảy ra ngắt lời.
“Hiện tại không phải là lúc chúc mừng đâu, Lạc Tu thế nào rồi?”
“Đã bị giết chết rồi.”
Những Long tộc khác ở một bên mặt mày hớn hở, nhất là nhi tử ruột Huyền Hải
của hắn, đó gọi là nước miếng văng tung tóe.
“Thương Thành lão đại thật đúng là quá thần kì, cha ngươi không biết đấy thôi
trận chiến vừa rồi kia cao cấp cỡ nào, bỏ xa ngươi tám con đường rồi…”
Huyền Minh suýt nữa muốn đại nghĩa diệt thân.
Nhưng Thương Linh lại vừa vui vẻ vừa kiêu ngạo kéo tay Khương Thành.
“Ta biết ngay ngươi có thể làm được, ta cũng tin ngươi nhất định sẽ đến cứu
ta!”
Trong lòng Khương Thành vô cớ nổi lên một sự ấm áp.
Đối với hắn mà nói, Thương Linh là một người cực kì đặc biệt.
Hắn gọi ra hai đoàn tinh huyết lúc trước kia.
“Đúng rồi, đây là tinh huyết của các ngươi…”
Thương Linh và Huyền Minh bất lực lắc đầu.
“Sau khi tinh huyết này bị hắn dung hợp đã thay đổi rồi, không còn tác dụng gì
với bọn ta.”
“Vậy tinh huyết tổn thất những năm này của các ngươi phải làm sao?”
“Chỉ có thể từng chút một tu luyện hồi phục thôi.”
Thương Linh khẽ thở dài một hơi.
“Tiên lực ngược lại rất dễ dàng bù đắp, những tổn thất của tinh huyết kia đã tổn
thương đến căn cơ huyết mạch, không mất mấy chục tỷ năm sợ là cũng không
thể khôi phục, trước đó cũng không thể tiến thêm.”
Nhắc đến chuyện này, Huyền Minh cũng tức giận không thôi.
“Cái tên Bán long tạp chủng đáng chết kia.”
Lão già này vẫn không thay đổi thói làm màu năm xưa.
“Khương Thành, nếu không phải ngươi ra tay trước, sau khi bản Đế thoát khỏi
vây khốn nhất định tự mình chém giết hắn!”
Đám rồng ở một bên khóe miệng co rút, thầm nghĩ ngươi được rồi đấy.
Mà Khương Thành lại đột nhiên nghĩ đến một người có mặt - Huyết Đế!
Thiên Đạo chí bảo Huyết Đế quản lí là Huyết Hải Ấn, đây không phải chính là
khống chế huyết mạch sao?
Để hắn giúp đỡ chút, có lẽ có thể tiết kiệm công sức rất lớn nhỉ?
“He he!”
Hắn xoa nắn tay, cười híp mắt đến trước mặt Huyết Đế.
Nhìn ánh mắt bất lương kia của hắn, Huyết Đế có hơi hối hận vừa rồi không rút
lui trước.
“Ngươi muốn làm gì?”
“Lão đệ, tình huống chính là tình huống như thế, ngươi hiểu mà.”
“Ta không hiểu.”
“Lấp đầy tinh huyết của bọn họ chứ sao.”
“Không làm được.” Huyết Đế trả lời dứt khoát thẳng thắn.
“Cái gì?”
Thành ca lập tức trợn mắt nhìn trừng trừng: “Sao ngươi có thể không làm được?
Huyết Hải Ấn để trang trí à?”
Huyết Đế trực tiếp bị hắn chọc cười.
“Ngươi coi Huyết Hải Ấn là cái gì, nếu thật sự có thể sử dụng không có tiết chế
gì, ta sớm đã tăng huyết mạch của tất cả Tiên quan của Thiên Cung lên đến cực
hạn rồi.”
“Đạo của trời là bớt cái dư để thêm cái không đủ, ngươi có hiểu không?”
Lạc Tu chủ động kết giao với hắn chính là vì chuyện dung hợp tinh huyết.
Mà đến nay, bất luận Lạc Tu hứa hẹn chỗ tốt gì hắn cũng không đồng ý.
“Ta không hiểu, ta chỉ biết đại ca có lệnh, tiểu đệ không được chối từ.”
“Ngươi!”
Huyết Đế thầm nghĩ trở thành tiểu đệ của cái tên này đúng thật là xui xẻo tám
đời.
Hai người lôi lôi kéo kéo ở trước mặt đám Long tộc, cuối cùng Huyết Đế quả
thực không thay đổi được, còn thật sự đồng ý.
Tất cả Long tộc ở một bên đều nhìn đến ngây ngốc.
Đây là một trong Thập Thiên Đế đấy.
Thương Thành Đại Đế thế mà có thể cưỡng bức hắn giúp đỡ?
Bộ mặt này cũng lớn quá đi?
Trong nhất thời, sự kính ngưỡng của bọn họ với Khương Thành lại càng tăng
thêm một tầng.
Chỉ thấy Huyết Hải Ấn kia từ từ bay lên không trung, bao trùm Thương Linh và
Huyền Minh.
Từng đạo hồng mang rải xuống, khí sắc của hai vị Long Đế lấy tốc độ nhìn
bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy chuyển biến tốt đẹp.
Sau mười giây ngắn ngủi, lực huyết mạch đã khôi phục đến trạng thái đỉnh
phong.
Long tộc lại là một trận hoan hô, Thương Linh cũng vui vẻ vô cùng.
Mà Khương Thành lại không hề để Huyết Đế rời đi, mà kéo hắn đến một bên.
“Vô Thượng Đạo Cấp là cái thứ gì?”
Đây là câu hỏi kìm nén ở trong lòng hắn rất lâu.
“Làm Thiên Đế tốt lành ngươi không làm mà chạy đến tổ chức của người khác,
lẽ nào Vô Thượng Đạo Cấp còn mạnh hơn cả Thiên Cung?”
“Nếu như ngươi đã không bằng lòng gia nhập Vô Thượng Đạo Cấp, vậy câu hỏi
này ta không thể trả lời ngươi.”
Huyết Đế nhún vai: “Chỉ có thể nói cho ngươi biết, đúng thật là mạnh hơn
Thiên Cung.”
Khương Thành vẫn không hiểu.
“Năm xưa nàng phân phát mười món Thiên Đạo chí bảo cho mười người các
ngươi, không phải là để các ngươi bảo vệ Thiên Đạo sao?”
“Cho dù Vô Thượng Đạo Cấp có mạnh đi chăng nữa, cũng không nên khiến các
ngươi thay đổi sứ mệnh và kiên trì của mình chứ.”
Theo đạo lí, Thiên Cung gặp phải một tổ chức hoạt động bí mật càng mạnh hơn,
hẳn là nên cố gắng tranh đấu với đối phương, khiến đối phương cũng tôn phụng
Thiên Đạo mới đúng chứ?
“Sao các ngươi lại quy thuận người khác? Lẽ nào các ngươi phản bội nàng?”
Nàng mà hắn nói này tự nhiên là chỉ Tiên Mẫu.
Năm xưa sau khi phân phát mười món Thiên Đạo chí bảo, Tiên Mẫu đã từng
chính miệng nói cho hắn.
Tuy nhiên nàng quên rồi, bí mật này chỉ có mình mới biết.
“Ngươi nói cái gì!”
Huyết Đế xưa nay phong độ nhẹ nhàng lập tức nhảy dựng lên, biểu cảm trở nên
vô cùng kinh hãi.
“Sao ngươi biết được chuyện này?”
“Sao ngươi biết mười món Thiên Đạo chí bảo này là người khác phát cho bọn
ta?”
“Ngươi biết nàng là ai?”
Ở trong mắt hắn, Khương Thành chỉ là một hậu bối khốn nạn không tôn kính
Thiên Đạo cũng không tôn kính giáo hóa, chỉ biết dựa vào tâm ý làm ẩu làm
càng.
Hắn đúng thật là không ngờ rằng cái tên này thế mà lại biết cơ mật hạch tâm
nhất của Thập Thiên Đế.
Mười món Thiên Đạo chí bảo làm sao rơi đến trong tay Thập Thiên Đế, đây vẫn
luôn chỉ là một câu đố.
Ngoại giới mỗi người một ý, nhưng ngay cả những Thần Quân lâu năm kia
cũng không biết chân tướng.
Thậm chí bản thân Huyết Đế cũng không biết Thiên Đạo chí bảo của chín vị
Thiên Đế khác đến thế nào.
Hắn chỉ biết năm xưa mình gặp được một nữ nhân thần bí, Huyết Hải Ấn chính
là nàng ban cho mình…
Những năm qua hắn vẫn luôn tò mò rốt cuộc nữ nhân ấy là ai.
Hắn từng suy đoán có phải là Thiên Đạo hóa hình, lại hoặc là vị Đại Thần Viễn
Cổ nào đó, thậm chí cũng từng đoán Tiên Mẫu.
Chỉ là không thể chứng thực, sau này cũng lại không nhìn thấy nàng nữa.
Nhìn biểu cảm vừa kinh hãi vừa kích động kia, cùng với ánh mắt cấp thiết tràn
đầy muốn biết kia của hắn, Thành ca tỏ ý rất hài lòng.
Hiếm có mà, không ngờ rằng chuyện này có thể khiến ngươi phản ứng lớn như
thế.
Ca này không làm màu thật tốt thì có lỗi với ngươi quá.
“Biết, ta quá biết ấy chứ.”
Hắn hoàn toàn không quan tâm tâm trạng lo lắng cấp bách kia của Huyết Đế ở
một bên, còn chậm rãi móc ra một cây thuốc đốt lên.
Sau khi hít sâu một hơi, lại nhả ra một vòng khói.
Lòng kiên nhẫn của Huyết Đế cũng sắp bị mài hết rồi, ca này mới thong thả
nhìn trời, thản nhiên mở miệng.
“Nữ nhân đó, năm xưa có một đoạn với ta.”