Dưới đất cát bay đá lăn, cát vàng cuốn bay.
Lúc thì đao kiếm vang lên, khi thì bốn bề trở thành vạn trượng thâm uyên.
Mà đây lại chẳng phải là ảo giác, tất cả đều thật sự xảy ra.
Hàng triệu tộc nhân Thiên tộc khóc lóc kêu than, loạn cả lên.
“Yên lặng!”
“Đây là đạo hư thực, vốn không có uy năng công kích quá lớn.”
Tinh Diệu Hoàng gào thét với đám người.
“Chỉ cần giữ chặt linh ý thì sẽ không chịu phải tổn hại.”
Hắn nhìn chằm chằm vào vòng tròn khi thì trắng sáng, lúc thì đen kịt kia, trong
ánh mắt vô cùng sốt ruột.
Từng là một Thiên giai thập nhị trọng, hắn dễ dàng cảm nhận được khí tức quen
thuộc.
Đế là Thánh giới Hư Thực của Thiên Uyên Thánh chủ.
Thiên Đạo lại lần nữa tập kích, hắn từ đầu đã cho rằng tai nạn diệt vong đã đến
rồi.
Nhưng rất nhanh sau đó hắn phát hiện vòng tròn này không quá đáng sợ như
trong tưởng tượng.
Tuy bản thân công kích không nỗi nó, nhưng nó cũng không làm gì được những
người này của mình.
Đạo hư thực dưới sự nắm giữ của Thiên Uyên Thánh chủ có thể khiến sự công
kích của đối phương từ thực thành hư, biến công kích của bản thân từ hư thành
thật, vậy nên đương nhiên sẽ vững chãi, chặn thần giết thần rồi.
Nhưng Thiên Đạo vốn không có thủ đoạn công kích nào.
Khi nó điều khiển, cho dù biến bất cứ sự tồn tại nào bên dưới thành hư ảo hay
biến hư ảo thành thật thì cũng không tạo thành tổn hại quá nhiều với linh ý của
Thiên tộc.
Nói trắng ra là tác dụng chủ yếu của đạo Hư Thực là bổ trợ.
Rời vào trong tay cao thủ đỉnh cao mới có thể phát huy hiệu quả lớn nhất được.
Nó vốn không phải là loại chí bảo chinh chiến có thể giết một cách chớp nhoáng
có thể cầm được như Vô Đạo kiếm và Quy Trần phướn.
Sự phán đoán của Thánh Hoàng là chính xác - Thiên Đạo không biết chiến đấu.
Nhưng lúc này, có một vào tộc nhân Thiên tộc đã thực sự bị giết chết ngay tại
chỗ.
Nguyên nhân rất đơn giản, khi bọn họ kinh hoàng thì đã ra tay khắp tuwsbeef,
ngược lại đã bị Thiên Đạo mượn để thay đổi hư thực, ngộ thương người của
mình.
“Bình tĩnh hết lại đi.”
“Nếu các ngươi còn ra tay bừa bãi thì chỉ tạo thêm cơ hội cho Thiên Đạo tác oai
tác quái thôi.”
Lời nói của hắn vốn không có hiệu quả gì cả.
Bởi vì dưới sự giật dây của Thiên Đạo, giọng nói của hắn sớm đã chuyển hóa
thành hư ảo rồi, những người xung quanh cơ bản chẳng thể nghe được.
Ngược lại thi thoảng lại có một vài công kích khó hiểu đánh lên người hắn.
Chính vào lúc hắn cùng đường hết cả, vòng tròn trên không đột nhiên bị một
bàn tay bắt lấy.
Màn trời vốn vàng nhạt đột nhiên trở nên trong xanh như mới gột.
Những tộc nhân Thiên tộc rơi vào trạng thái hoảng kia đều tỉnh lại.
Ngoại trừ xung quanh có một ít người đồng hành đã ngã xuống thì những người
khác không thay đổi gì cả.
Đưa mắt nhìn lên thì thấy chủ nhân của bàn tay xinh đẹp đó.
“Chỉ Dư!”
“Là Chỉ Dư!”
Toàn trường vang lên tiếng hoan hô mãnh liệt.
Rất nhiều người thoát khỏi đại nạn, cảm xúc kích động đến mức dòng lệ rưng
rưng.
“Lại là nàng ấy cứu chúng ta.”
“Hu hu hu, Chỉ Dư mới thật sự là Thần thai chân chính của Thiên tộc.”
“Lúc trước nàng ấy che giấu thực lực ư, sao có thể mạnh như vậy được?”
“Người có được thân thể Thần giống như là hóa thân của Thiên Thần, tự nhiên
có sao cũng sẽ không kiêng kị…”
Trong giọng điệu của bọn họ mang đầy cảm giác tự hào và kiêu hãnh.
Bởi vì Chỉ Dư là tộc nhân Thiên tộc chân chính, hoàn toàn là người của mình.
Tinh Diệu Hoàng cũng vui mừng khôn xiết.
“Chỉ Dư, sao ngươi lại hồi phục lại nhanh thế?”
“Mà hơn nữa còn trở nên mạnh hơn nữa? Lẽ nào ngươi đột phá rồi?”
Lúc trước khi đối phó với Mệnh Nguyên bút, Chỉ Dư cần phải trả một cái giá rất
lớn mới có thể miễn cưỡng chế ngự được chí bảo đó.
Mà hiện tại khi đối phó với Cực Vọng hoàn này, nàng có thể trực tiếp cầm trong
tay.
Từ sự chấn động mãnh liệt của vòng tròn kia, Tinh Diệu Hoàng có thể cảm nhận
được sự giãy giụa của chí bảo.
Nhưng trong bàn tay trắng nõn như ngọc kia của Chỉ Dư thì lại như bắt một con
cá dưới nước, bị nàng áp chế mạnh mẽ không thể nào vùng vẫy được nữa.
Cuối cùng, ý chí của Thiên Đạo chỉ có thể lui đi, Cực Vọng hoàn cứ như vậy
mà rơi vào tay nàng một cách dễ dàng.
Cảnh tượng này khiến Tinh Diệu Hoàng phải tặc lưỡi, tiếp đó vừa kinh ngạc
vừa mừng rữ.
“Ngươi mạnh quá nhỉ?”
“Lại có thể đoạt lấy binh khí từ trong tay Thiên Đạo, đây là thực lực thế nào
chứ?”
“Xem ra Thiên tộc chúng ta được cứu rồi, ha ha ha.”
Hắn như đã nhìn thấy cảnh tượng Chỉ Dư dẫn đầu Thiên tộc quật khởi trở lại,
thậm chí lại lần nữa chinh phục cả Thiên giới nữa.
Chỉ là, sự nhiệt tình của hắn vốn không lay động được nữ nhân có gương mặt
quen thuộc trước mắt.
Một Chỉ Dư vốn dĩ ôn nhu dịu dàng lúc này đã lạnh lùng đến mức như người lạ.
Nàng lạnh lùng nhìn xuống những tộc nhân Thiên tộc đang hoan hô bên dưới
như một nữ hoàng nhìn đám giun dế vậy.
“Tinh U quốc sư đã chết.”
“Nguyệt Ảnh Hoàng vẫn còn sống.”
“Độ Tâm kính công kích hắn bên kia đã bị ta đoạt lấy được.”
“Các ngươi cứ trốn trước đi, có thể sống được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.”
“Dù gì thì nguyện vọng lớn nhất của nàng cũng chính là Thiên tộc có thể tiếp
tục sống mà.”
Nàng?
Sắc mặt của Tinh Diệu Hoàng thay đổi, đột nhiên ý thức được điều gì đó.
Hắn đã quên cả việc ngạc nhiên vì cái chết của Tinh U quốc sư, bởi vì tin tức
khác còn quan trọng hơn.
“Ngươi…”
Hắn hô lên thất thanh: “Ngươi không phải là Chỉ Dư nữa, ngươi rốt cuộc là ai?”
Nữ nhân trước mặt cất Cực Vọng hoàn đi.
Lúc này mới nói với vẻ mặt bình tĩnh: “Mục tiêu cuối cùng của việc dung hợp
thân thể Thần là tái hiện lại uy của Thiên Thần, bọn ta hiện tại đương nhiên là
Thiên Thần mới ròi.”
Nói xong, bóng dáng nàng biến mất tại chỗ.
Bọn ta?
Nhìn theo bóng dáng đã biến mất khỏi hư không, tâm trạng Tinh Diệu Hoàng
trở nên trống rỗng.
Hắn cuối cũng đã ý thức được vì để cứu Thiên tộc mà Chỉ Dư đã phải trả giá
những gì.
Vào lúc nguy hiểm nhất, Thiên tộc cuối cùng đã chờ được cứu tinh.
Chỉ là người đó đã không còn thuộc về Thiên tộc nữa rồi.
Ở một không gian thần bí có lưu quang sặc sỡ, Thánh Hoàng ngừng lại.
“Ta đã cứu được bọn họ, ngươi vẫn không thể nào buông sao?”
Xung quanh không có bóng dáng của ai khác, nàng trông có vẻ tự nói một mình.
Cũng hết cách, nàng và Chỉ Dư dung hợp đã xảy ra chút vấn đề.
Thiên Thần mới quả thực cường đại vô biên.
Nếu như gặp phải những Thánh chủ khác lúc trước thì nàng một chọi bốn cũng
thắng một cách dễ dàng.
Dù sao thì có được lực thiên dồi dào, có thân thể Thần không sợ bị Thiên Đạo
trấn áp, bản thân nàng có đạo nhân quả trước kia.
Ngoài mấy thứ này ra thì còn có được một vài thần thông đặc biệt của Thiên
Thần và cảnh giới linh ý vượt khỏi giới hạn Thiên giai nữa.
Một sự bố trí như vậy đúng là kinh thiên động địa.
Chỉ có một “tì vết” duy nhất đó chính là chấp niệm cứu vớt Thiên tộc của Chỉ
Dư quá lớn, có một khoảng không thể dung hợp được.
Tuy không có ảnh hưởng quá lớn về thực lực, nhưng chung quy vẫn không thể
xem là viên mãn.
“Bỏ đi, xem ra ngươi phải nhìn thấy Thiên Đạo hàn toàn bị đánh bại mới có thể
yên tâm.”
“Vậy bây giờ ta đưa ngươi đi.”
Thiên Đạo không đâu là không có, nhưng chung quy vẫn có một bản thể hạch
tâm.
Cũng chính là biển Thiên Đạo mà trước kia đám người Khương Thành từng
đến.
Tay Thánh Hoàng vừa triển, một cái kính và một vòng tròn bay lơ lửng trên hư
không phía trước.
Có được vết tích của ý chí Thiên Đạo trước kia, nàng rất nhanh đã khóa được
nơi bản thể Thiên Đạo ở.
Ngay khắc sau, nàng xé không gian trước mặt ra.
Một cánh cửa thần kì xuất hiện trước mặt nàng.
Nàng bước một bước về phía trước, trực tiếp đến trước mặt Thiên Đạo.
Cho dù đây là lần đầu tiên đối mặt thẳng với nó, nhưng Thánh Hoàng vẫn dễ
dàng nhìn ra sự yếu ớt của nó.
Sự suy đoán của nàng là đúng.
Sinh linh mà Thiên Đạo thai nghén càng mạnh thì bản thân Thiên Đạo cũng sẽ
càng mạnh.
Sau khi chiến đấu liên tục mấy trận, cả Thiên giới ngoại trừ Phi Tiên minh vẫn
còn hơn ba trăm Đạo Thần ra thì gần như không còn cao thủ đỉnh cấp nào còn
tồn tại nữa.
Thiên Đạo tự nhiên cũng sẽ yếu đi.