“Bây giờ ngươi đã thay đổi quyết định rồi chứ?”
Ở lần trước, Chỉ Dư vô cùng kiên quyết từ chối lời đề nghị dung hợp của nàng.
Nhưng lần này, Thiên tộc đã rơi vào đường cùng, nàng gần như đã không còn
sự lựa chọn nào khác.
“Ngươi có thể chiến thắng Thiên Đạo không?”
Ánh mắt Chỉ Dư nhìn Thánh Hoàng tràn đầy mong mỏi và khao khát.
Nhưng người này lại không hề cho nàng câu trả lời.
“Có lẽ có thể.”
Chỉ Dư ngay lập tức thất vọng.
“Vì sao chứ?”
“Không phải lần trước ngươi tự tin lắm hay sao?”
Do tâm trạng quá kích động nên giọng điệu của nàng trở nên quá khích theo.
“Không phải ngươi nói chỉ cần sau khi khơi lên chiến tranh toàn mặt trận giữa
Thiên tộc và Tiên tộc, làm chết vô số cao thủ thì Thiên Đạo sẽ trở nên suy yếu
sao?”
“Bây giờ tinh anh của Thiên tộc chẳng còn được bao nhiêu, cao thủ của Tiên tộc
cũng đã chết hết, Thiên Đạo hẳn phải nên yếu đến hấp hối chứ?”
“Đây không phải là cục diện hoàn hảo mà ngươi muốn đó à?”
“Sao bây giờ ngươi lại không tự tin nữa rồi?”
Đối mặt với lời chất vấn của nàng, Thánh Hoàng lại không hề nổi giận.
Nàng chỉ là bình tĩnh đưa ra lời giải thích.
“Thiên tộc hoàn toàn không phải là sinh linh do Thiên Đạo sinh ra.”
“Hơn nữa ta cũng không ngờ nó lại có thể biến Đạo của Thánh Chủ trở thành
binh khí của riêng mình.”
Nàng quả thực là không nghĩ đến.
Nếu không lúc trước khi cùng Khương Thành giết chết Thiên Uyên Thánh Chủ,
nàng chắc chắn sẽ nghĩ cách ngăn cản Thiên Đạo thu hồi Thánh giới đã tàn tạ
kia.
“Quả thực Thiên Đạo đã yếu hơn lúc trước gấp mấy lần rồi.”
“Nhưng nó sở hữu binh khí kia nên không còn dễ đối phó như vậy nữa.”
“Đặc biệt là Vô Đạo kiếm, quá nguy hiểm, ta không chắc bản thân có thể chống
đỡ nổi hay không.”
“Còn có chiếc thạch bút kia nữa, ngươi nên cảm thấy may mắn vì nó được ý chí
Thiên Đạo khống chế.”
Thánh Hoàng nói như thế khiến cho Chỉ Dư không hiểu cho lắm.
“Vì sao chứ?”
“Không phải ý chí Thiên Đạo là mạnh nhất sao?”
Thánh Hoàng bình thản nói: “Đúng là ý chí Thiên Đạo là mạnh nhất, nhưng nó
chỉ biết gia tăng sức mạnh chứ không hề có nhiều suy nghĩ giống những sinh
linh như chúng ta.”
Chỉ Dư ngẫm nghĩ lại cũng thấy rất đúng.
Nếu như hôm nay đổi thành là người khác điều khiển Mệnh Nguyên bút, vậy thì
hắn sẽ có thể giở ra cả ngàn trò bịp mà hoàn toàn không cần giao đấu trực diện.
Lúc đó mới là không thể đề phòng.
“Cũng may, hẳn là ý thức của những người khác không khống chế nổi cây thạch
bút đó? Dù cho có khống chế được thì cũng không thể phát huy được quá nhiều
uy lực.”
“Ngươi tưởng rằng chỉ có mỗi chiếc thạch bút đó thôi sao?”
Gương mặt xinh đẹp của Chỉ Dư khẽ biến: “Lẽ nào Thiên Đạo vẫn còn có vũ
khí khác ư?”
Thánh Hoàng gật đầu như lẽ hiển nhiên.
“Đừng quên là Tiên tộc có tổng cộng bốn vị Thánh Chủ.”
“Bọn họ đều đã chết rồi, vậy tất nhiên Thiên Đạo sẽ có được thêm bốn món
binh khí. Cộng với cả Thu Vũ Tuyền, Thiên Đạo của bây giờ nguy hiểm hơn lúc
trước rất nhiều.”
“Sao lại thế chứ…”
Chỉ Dư cuối cùng đã lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng.
Khoan nói tới Vô Đạo kiếm từ trước đến giờ vẫn chưa có một ai có thể may
mắn thoát được của Thu Vũ Tuyền kia.
Chỉ riêng cây thạch bút ngày hôm nay thôi cũng đã khiến cho nàng tiêu hao
Linh Ý quá độ, phải xuất ra toàn lực rồi.
Nếu như lại có thêm ba món nữa thì làm sao có thể đỡ nổi được đây?
“Tiêu rồi!”
“Vậy bây giờ những người khác…”
Nàng cũng không ngồi yên được nữa, tức tốc gấp rút chạy đuổi ra ngoài.
Dường như Thánh Hoàng cũng đã đoán đúng.
Trước cuộc nói chuyện của các nàng nửa canh giờ, đám tộc nhân Thiên tộc do
Tinh U Quốc sư dẫn đầu đã đụng phải Quy Trần phướn.
Vật này là do Thánh giới của Trí Di Thánh Chủ năm đó chuyển hóa mà thành.
Hiệu quả rất trực tiếp, đó là thao túng tuổi thọ của mục tiêu.
Tác dụng này nhìn thì có vẻ chẳng thấm vào đâu.
Bởi vì phần lớn người dù là ở Nguyên Tiên giới hay là Thiên giới thì đều không
phải lo âu về tuổi thọ.
Đạt đến được cấp bậc Tôn Giả rồi thì việc sống hàng trăm tỷ năm cũng vô cùng
dễ dàng.
Vậy nên dù là tăng hay giảm thì cũng chỉ như gãi ngứa mà thôi.
Nhưng ý chí Thiên Đạo lại quá mạnh, dưới sự thao túng của nó, Quy Trần
phướn phát huy được hiệu quả reset luôn tuổi thọ về con số không.
Dù cho tuổi thọ của ngươi có sánh ngang trời đất, chỉ cần quay về con số không
thì đều phải chết.
Khi Chỉ Dư chạy đuổi đến nơi, trên đất đã la liệt vô số thi thể.
Mỗi người đều chết rất thanh thản, trên cơ thể không có bất kỳ thương tích gì,
cũng càng không có dấu vết đã từng đánh nhau.
Chỉ là, mỗi một người đều già cỗi đến không nhìn thấy dáng vẻ, bởi vì bọn họ
đều là “chết già tự nhiên”.
Người duy nhất sống sót đó là Tinh U Quốc sư.
Chỉ là lúc này hắn cũng đã gần đất xa trời mất rồi.
Lúc Chỉ Dư đỡ hắn dậy, cái người đã từng là một nhà tiên tri mạnh mẽ giờ đây
lại sắp thở không ra hơi.
Nhìn thấy Chỉ Dư, trong mắt hắn ánh lên tia sáng cuối cùng.
Dường như Tinh U Quốc sư có điều gì đó muốn nói, nhưng đến cả linh ý còn
không điều động được thì lấy đâu ra sức mà truyền tin cơ chứ.
Bờ môi khô đét khẽ mấp máy nhưng chỉ có thể phát ra những âm thanh ú ớ.
“Không có tác dụng đâu, hắn chỉ còn nhiều nhất nửa khắc tuổi thọ nữa thôi.”
Thánh Hoành bình tĩnh đưa ra kết luận.
“Xem ra, hắn không thể chống lại sự tấn công của binh khí do Thánh giới của
Trí Di Thánh Chủ hóa thành rồi.”
Chỉ Dư không có cách nào bình tĩnh được như nàng.
“Chúng ta dung hợp, Thiên Thần một lần nữa xuất hiện, liệu có thể chiến thắng
Thiên Đạo không?”
“Có thể cứu vớt tất cả những tộc nhân còn lại không?”
Thánh Hoàng lắc đầu.
“Ta đã nói rồi, ta cũng không chắc được.”
Đứng trước mặt một thủ lĩnh nguyên sĩ bị Thiên Đạo giết cho chỉ còn thoi thóp
một hơi thở lại đi bàn luận về việc hồi sinh Thiên Thần của năm đó, cảnh tượng
này đúng là giống một vòng luân hồi mà.
Chỉ là, đương sự là Tinh U Quốc sư đã không thể nào bày tỏ bất cứ thái độ gì
nữa rồi.
“Vậy thì ai chắc chắn?”
Chỉ Dư đau khổ lắc đầu.
Đột nhiên nàng nghĩ đến người kia.
“Khương Thành! Khương Thành có nắm chắc không?”
Nàng giống như một người đang đuối nước lại bắt được một khúc gỗ trôi nổi,
gấp gáp hỏi: “Nếu như bây giờ ta đi cầu xin hắn, hắn sẽ giúp chúng ta chứ?”
“Ngươi nghĩ quá nhiều rồi.”
Thánh Hoàng bình thản nói: “Dù cho hắn thật sự chịu giúp ngươi, ngươi cảm
thấy hắn có thể lấy cái gì để chống lại ý chí Thiên Đạo đây?”
“Người này quả thực rất thần kỳ, hắn có được những thủ đoạn bộc phát không
thể tin nổi.”
“Nhưng những thứ đó ở trước mặt Thiên Đạo cũng chỉ là trò trẻ con mà thôi.”
“Một khi Thiên Đạo tấn công hắn thì đến cả thân mình hắn còn khó giữ nổi nữa
kìa.”
Một tia sáng cuối cùng ở trong mắt của Chỉ Dư dần dần vụt tắt.
“Vậy nên, chỉ có thể dung hợp với ngươi sao?”
Thánh Hoàng vô cảm nói: “Dung hợp với ta, ít ra ngươi còn có một cơ hội.”
“Nhưng nếu không dung hợp, vậy thì đến cả một cơ hội cũng đều không có.”
Nàng tin chắc rằng Chỉ Dư sẽ đưa ra lựa chọn đúng đắn.
Bởi vì nàng ta so với bất kỳ ai khác đều rất muốn bảo vệ Thiên tộc.
“Sau khi dung hợp, ta thật sự sẽ mất đi toàn bộ ý thức sao?”
“Ta không biết.”
Thánh Hoàng lại lắc đầu.
“Ta cũng chưa từng dung hợp lần nào, chỉ có thể đoán là… rất có thể sẽ như
thế.”
Chỉ Dư lặng người đi.
Nhưng lúc này rất có thể những nơi khác cũng đang bị hai món Thiên Đạo Chí
Bảo còn lại công kích, hoàn toàn không có quá nhiều thời gian để cho nàng
được do dự.
Thế là cuối cùng, nàng vẫn đưa ra quyết định.
“Ta đồng ý dung hợp với ngươi, nhưng ngươi phải hứa với ta một chuyện.”
Thánh Hoàng biết, điều mà nàng muốn đó là phải bảo vệ được Thiên tộc.
“Được thôi.”
Hàng mi tinh xảo chậm rãi khép lại, Chỉ Dư nhắm chặt hai mắt.
“Vậy bắt đầu thôi.”
Khi hai đầu ngón tay của cả hai tiếp xúc với nhau, dung hợp chính thức bắt đầu.
Bóng dáng của Thánh Hoàng cũng dần dần biến mất trong trời đất, mà ở mi tâm
của Chỉ Dư cũng lóe qua ánh sáng, vầng sáng màu tím bao khắp người cũng bắt
đầu lấp lánh sáng lòa như mặt trời rực lửa.
Tinh U Quốc sư từng tham gia giết chết Thiên Thần, vào giây phút cuối cùng
của cuộc đời, hắn trở thành người duy nhất chứng kiến “Thiên Thần tái sinh”