phía trước.
Bọn họ có mục tiêu công lược rõ ràng, đó là đánh bại được Thái Di diệu cảnh ở
trung tâm của Đại Huyền giới.
Đó là nơi mà Di tọa trấn.
Nó cũng tương tự như Vô Thượng Đạo Cực ở Nguyên Tiên giới vậy.
Đánh chiếm được nơi đó, cũng chứng tỏ Di đã bị giết chết hoặc bị đánh cho bỏ
chạy.
Đến lúc đó, chỉ cần những bộ tộc khác ở Đại Huyền giới không ngu thì đều sẽ
không dám đối đầu với Tiểu Huyền giới nữa.
Tuy nhiên muốn giết đến Thái Di diệu cảnh, dọc đường phải đi qua vô số lãnh
địa của các bộ tộc và cửa ải, xác định phải trải qua một trận đại chiến liên miên
không dứt.
“Các Huyền tộc phân nhánh ở Đại Huyền giới nhiều vô số kể, nhưng đại khái sẽ
có chín bộ tộc lớn.”
Nhìn về những dãy núi nối tiếp nhau ở phía trước, Kim Bột lập tức đoán ra
được vị trí trước mắt.
“Bây giờ chúng ta đang ở Thiên Dung bộ của Đại Huyền giới!”
“Từ nơi này tiếp tục đi thẳng về phía Bắc, xuyên qua Thiên Dung bộ là sẽ tiến
vào Thái Di diệu cảnh.”
Dù cho không hiểu chút gì về tình hình ở xung quanh, Thành ca vẫn vui mừng
ra mặt.
“Như vậy thì, đường cũng gần mà, có thể tiết kiệm được rất nhiều sức.”
Nhóm người Bạch La Chân và Ngân Trí cười khổ lắc đầu.
“Không đơn giản như thế.”
“Lúc trước Thiên Dung bộ từng tấn công bọn ta, chỉ riêng cao thủ tuyệt đỉnh
Huyền Thánh cửu trọng của bọn chúng thôi cũng đã khoảng hơn mười ba người
rồi.”
“Muốn vượt qua ngọn núi cao kia, không dễ dàng đâu.”
“Hơn nữa dù cho đánh bại được Thiên Dung bộ thì tám bộ tộc lớn còn lại của
Đại Huyền giới cũng đã sớm chạy đến cứu viện rồi.”
Rốt cuộc Huyền tộc của Đại Huyền giới có bao nhiêu người, hoàn toàn không
thể tính được.
Trước mắt Khương Thành chỉ biết được Huyền Thánh cửu trọng ở bề nổi của
bọn chúng là một trăm ba mươi hai người thôi.
Còn Huyền Thánh bát trọng thì không dưới hàng chục nghìn.
Lần trước lúc chặt đứt xúc tu ở thông đạo, mấy tên “Thiên ma ngoại vực” mà
hắn và đám người Sở Đình, Phạm Tình đụng phải là cao thủ Huyền Thánh bát
trọng của Đại Huyền giới.
Nhưng mà lúc đó Di chỉ có thể mang theo một trăm người đến ngay chỗ mé bên
thông đạo thôi.
Chứ không thì số lượng mà lần đó đám người Sở Đình và Phạm Tình gặp phải
hẳn là mấy chục nghìn.
Đại Huyền giới toàn là ngọa hổ tàng long, không mò được đâu.
“Có cao thủ mạnh hơn Huyền Thánh cửu trọng không?”
“Chắc chắn có.”
Câu trả lời của Hắc Nhạc khiến Khương Thành có hơi khó hiểu.
Có là có, không có là không có, chắc chắn có là như thế nào?
Nhưng cháu gái ngoan Lịch Đường vừa mới nhận của hắn lại nhắm trúng cơ hội
biểu hiện này, giải thích cho hắn nghe.
“Tiểu Huyền giới của chúng ta có bốn lão tổ đã đột phá Huyền Thánh cửu
trọng.”
“Với số lượng cao thủ của Đại Huyền giới, chắc chắn cũng sẽ có cường giả có
cấp bậc đó.”
Mấy ngày nay nàng và Thu Vũ Tuyền chơi trò đuổi bắt, bây giờ Tuyền muội tử
này cũng lười né nàng, dẫu sao có đá cũng đá không đi.
“Đúng rồi, bây giờ bọn Bạch Vô Khải và Ninh Chi Lâm đang ở đâu?”
“Bọn họ đã không còn ở Huyền giới nữa rồi.”
Ôn Trì đáp: “Sở dĩ bỏ đi là bởi vì muốn tìm cơ hội tiến thêm một bước.”
Thành ca gật đầu: “Vậy thì ta yên tâm rồi.”
Mọi người cũng không biết hắn yên tâm cái gì, sau đó lại thấy ca này vung tay
một cái, chỉ về phía bắc.
“Tiến về hướng Thái Di diệu cảnh!”
Hàng trăm triệu Huyền tộc ở phía sau rần rần đáp vâng, chấn động đến mức
không khí ở xung quanh cũng rung lên ong ong.
Khương Thành tất nhiên sẽ không hổn hển mà đi phi hành, hắn ngồi trong hành
cung riêng thuộc về bản thân, bay ở đằng trước đội ngũ.
Lúc này năm đại điện chủ đã phân tán, tiến lên dẫn đầu các tuyến đại quân khác
nhau.
Thu Vũ Tuyền và Lịch Đường ở một bên chậm rãi bay theo.
Đứng ở hai bên phía trái phải của Thành ca là Ôn Trì và Đông Phàm Thánh
Chủ.
“Khương chưởng môn, ngươi xuất chinh như thế có phải hơi qua loa rồi
không.”
Hắn rất muốn nói rằng quá hoang đường, quá điên cuồng, hết sức ngu xuẩn!
Trên Đại Huyền giới có hơn trăm cao thủ Huyền Thánh cửu trọng, còn ngươi ở
đây chỉ mới có bảy người thôi.
Dù cho tính luôn cả việc ngươi và Thu Vũ Tuyền sẽ bùng nổ khi chiến đấu thì
cũng chỉ mới được có chín người mà thôi.
Còn về những người từ Huyền Thánh bát trọng trở xuống, con số chênh lệnh lên
đến gấp mấy chục hay thậm chí là hàng trăm lần đấy.
Chứ đừng nói chi tới còn có cái tên Di sâu không lường được kia.
Vậy mà ngươi còn muốn chủ động đi tấn công người khác?
Hoàn toàn là đang tự tìm chết mà?
Chúng ta cứ ở yên ở Tiểu Huyền giới làm Đại hiền giả đi, sống cuộc sống tươi
đẹp mỹ mãn không được hay gì?
Nhưng nghĩ đến việc bản thân vẫn còn phải cậy nhờ cái đùi to này, nếu không
sẽ chẳng thể làm được gì, nên hắn chỉ có thể cẩn thận lựa lời để nói.
“Ta cảm thấy, chúng ta có thể tính kế từ từ.”
“Tính kế từ từ?”
Thành ca phụt cười khì.
“Bây giờ Tiểu Huyền giới cũng đã biến mất rồi, không còn đường lui nữa,
ngươi không phát hiện ra sao?”
Đông Phàm co rút khóe miệng, mặt như đưa đám: “Vậy chi bằng chúng ta
thương lượng một chút với cái Thiên Dung bộ ở gần đây, đừng để lộ ra quá
nhiều địch ý.”
“Tất cả đều là Huyền tộc, biết đâu lại có thể cùng sinh sống thì sao.”
Khương Thành gật đầu như thể cũng vô cùng đồng ý với hắn.
“Ngươi nói rất có lý, vậy cứ phái ngươi đến đó đàm phán với bọn họ nhé.”
Nghe được nửa câu trước, Đông Phàm còn cảm thấy vô cùng an ủi, xem ra
Khương chưởng môn cũng là một người biết lắng nghe, tiếp thu ý kiến đúng
của người khác mà nhỉ.
Nhưng nghe đến nửa câu sau, mặt hắn xanh lè luôn rồi.
Đại quân hàng trăm triệu người hùng hổ kéo đến đây, ngươi đi nói với người
khác ngươi không có địch ý, xác suất đối phương tin tưởng gần như bằng không
ấy.
Nếu như đi qua đó đàm phán, có lẽ sẽ trực tiếp bị giết ngay tại chỗ để tăng thêm
sĩ khí quá.
“Khụ.”
Hắn tằng hắng cổ họng, tích cực nói: “Ta đột nhiên cảm thấy, thật ra cũng chẳng
có gì để nói cả.”
Thành ca cố ý trêu chọc nói: “Không phải mới nãy ngươi còn bảo chung sống
với nhau gì đó sao?”
“Không không không!”
Đầu của Đông Phàm Thánh Chủ lắc như cái trống bỏi, cổ cũng muốn gãy đôi
luôn.
“Đại Tiểu Huyền giới kết oán đã lâu, hoàn toàn không thể nào chung sống với
nhau được!”
“Nhưng trận chiến này, thực lực của chúng ta chênh lệch quá rõ rệt…”
Đông Phàm giơ tay hô lớn: “Trận chiến này chúng ta tất thắng, không cho đối
thủ bất cứ cơ hội thở lấy hơi nào!”
Ôn Trì đứng ở một bên cũng không khỏi lộ ra nét mặt khinh bỉ, cái tên “Thiên
ma ngoại vực” này đúng là chẳng có một chút tiêu chuẩn gì cả.
Trên thực tế, hắn cũng cảm thấy trận chiến này chắc chắn sẽ thua.
Chỉ là bây giờ trở thành cháu trai của người ta, không có quyền phát ngôn gì
nên chỉ có thể đứng nhìn Khương Thành càn quấy thôi.
Nhưng lúc này, phía trước hành cung lại truyền đến rất nhiều xao động.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Săp sửa khai chiến rồi sao?”
Đông Phàm và Ôn Trì vội vàng bay ra khỏi hành cung.
Nhìn thì mới thấy, hóa ra chỉ là khoảng một trăm người của Huyền tộc ở Thiên
Dung bộ bị bao vây thôi.
Một trăm người này có tu vi không cao, đa số đều tầm khoảng Huyền Thánh lục
trọng, người cao nhất cũng chỉ mới tới Huyền Thánh thất trọng thôi.
So sánh với đại quân hơn hàng trăm triệu người này thì chỉ như bọt sóng dễ
dàng bị đập tan.
Lúc này, một trăm người kia ngó nhìn đại quân trải dài vô tận của Tiểu Huyền
giới, bị dọa sợ đến mức hồn lìa khỏi xác, vội vàng xin tha.
“Bọn ta đều là những người qua đường vô tội, không có ý muốn đối đầu với
Khí tộc…”
“Cái gì, lại dám gọi bọn ta là Khí tộc?”
“Vừa nhìn là biết ngay kẻ địch đây mà!”
Hai vị điện chủ mở đường ở đằng trước hành cung mất kiên nhẫn vung tay lên,
hạ lệnh cho đại quân ở bên cạnh.
“Giết bọn chúng đi!”
“Không, bắt bọn chúng lại, ép hỏi tình báo!”
“Đợi đã!”
Khương Thành nhanh chóng bay ra khỏi hành cung.
Vừa nhìn thấy hắn, hai điện chủ đã vội vàng hành lễ.
“Tham kiến Khương hiền giả!”
“Lẽ nào Khương hiền giả muốn cảm hóa bọn chúng, để bọn chúng dẫn đường
cho chúng ta?”
Thành ca huơ huơ tay, thầm nhủ trong lòng, ta lười làm ba cái thứ phức tạp kiểu
đó.
“Người ta cũng đã nói bản thân chỉ là đi ngang qua thôi, sao chúng ta có thể làm
bị thương người vô tội được?”
Hả, cái này?
Không chỉ riêng hai điện chủ kia, đến cả Ôn Trì và Đông Phàm ở phía sau cũng
cạn lời.