Nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, nếu không nhường Nhu Nguyệt lĩnh cho
Khương Thành thì sau này Thiên Cung sẽ không thể ngăn cản được tên này.
Tốt hơn hết là nên làm hắn yên lòng, để hắn không gây thêm phiền phức, như
vậy ít nhất cũng sẽ không ảnh hưởng đến cuộc tấn công của bản thân vào mười
mấy vực khác.
“Được thôi, Nhu Nguyệt lĩnh đó có thể cho ngươi, nhưng ngươi nhất định phải
cam kết rằng sau này sẽ không ra tay với Thiên Cung!”
“Ngươi thật đúng là một người mơ mộng.”
Thành ca cảm thấy lão huynh này thật sự là quá mơ mộng rồi.
Ta có hệ thống.
Muốn làm cái gì rồi thì ngươi có thể hạn chế sao?
Thậm chí hắn còn chỉ mong sao tiếp tục tuyên chiến, hệ thống còn chưa có ra uy
đâu.
Vì vậy, hắn cố ý nói: “Các ngươi cũng phải trả lại Ma Hành Tinh Hà.”
“Cái gì?”
Huyết Đế tức giận đến mức quên mất truyền âm.
Nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của mọi người xung quanh, lúc này hắn mới bình
tĩnh trở lại.
“Ta cảnh cáo ngươi không nên quá quá đáng!”
“Ma Hành Tinh Hà nằm trong phạm vi của Chủ Tinh đại trận, đây là giới hạn
của Thiên Cung bọn ta, tuyệt đối không thể giao cho ngươi!”
Khương Thành mới không quan tâm đến giới hạn gì đó.
“Lần trước Ma Hành Tinh Hà đã bị chính tay ta hạ xuống, cũng là giới hạn của
ta!”
“Ngươi đang ép ta?” Sắc mặt của Huyết Đế trở nên vô cùng không tốt, có ý
muốn ra tay ngay tại chỗ.
Khương Thành lắc thanh kiếm trong tay.
“Muốn động thủ sao, ta rất hoan nghênh.”
“Ngươi đừng tưởng rằng ta sợ ngươi, trước đây ngươi giết chết Yến Khai,
chẳng qua chỉ là một thủ xảo, chuyện này không thể tái diễn…”
“Ngươi thật to gan!”
Thành ca mặt mày dữ tợn.
“Đừng quên, đại ca có quyền ra lệnh cho tiểu đệ!”
“Hiện tại ta ra lệnh cho ngươi, bảo Thiên Cung rút lui khỏi Ma Hành Tinh Hà,
nếu không đừng trách ta không khách sáo.”
“Ngoài ra, sau này đại ca muốn đánh ở đâu, đó là việc riêng của bản thân đại ca,
tiểu đệ nhỏ nhoi như ngươi không có quyền can thiệp vào!”
“Ngươi!”
Suýt nữa Huyết Đế đã bị hắn chọc tức đến mức nhồi máu lên não, quả nhiên tên
này đã phô trương ra thân phận đại ca.
Hiện tại đương sự đang vô cùng hối hận.
Không chỉ hối hận vì trước đây Thiên Cung không giữ lại người này, mà còn
hối hận vì sao trước đây bản thân lại đánh cược như vậy với hắn, thật đúng là
một lần sảy chân để hận nghìn đời, bị tên này leo lên đầu mình.
Cũng may hiện tại Khương Thành vẫn còn truyền âm.
Nếu như chính miệng hắn nói ra, bản thân còn làm người như thế nào?
“Ngươi thật không biết xấu hổ!”
“Có vẻ như ngươi không bằng lòng, vậy đại ca chỉ có thể chơi thật thôi.”
“Đừng!”
Huyết Đế không sợ đánh với hắn một trận, quan trọng là hắn lo mất mặt.
“Làm người chừa lại một lối đi, cho ta mặt mũi!” Hắn nghiến răng nghiến lợi,
hận không thể xé nát Khương Thành.
Thành ca thản nhiên hỏi: “Ma Hành Tinh Hà không lấy lại được, mặt mũi của
bản thân đại ca như ta cũng đã mất hết rồi, nào còn lòng dạ thảnh thơi cho
người khác mặt mũi?”
Mọi người bên ngoài cũng không biết hai người đang nói chuyện gì.
Chỉ biết rằng bọn họ đang truyền âm thương lượng.
Các môn phái của Phi Tiên Môn và Khiếu Mang vực đều rất bất an.
Chỉ sợ rằng cuộc nói chuyện sẽ không thành công, một khi cuộc chiến bắt đầu,
bản thân sẽ phải đối mặt với trừng phạt từ Thiên Đế.
Về phía Thiên Cung, các Thần Quân, tiên tướng và Đạo Thánh đều xoa tay hăm
he, giữ thế chờ phát động, chỉ đợi Huyết Đế đại triển thần uy, bản thân sẽ đi
theo đại sát đặc sát.
Bọn họ vẫn khó hiểu đây.
Làm sao mà Huyết Đế lại có thể nhẫn nại đến mức sẵn sàng ‘hạ mình’ nói
chuyện lâu như vậy với Khương Thành.
Đợi rồi đợi, cuối cùng, dường như truyền âm giữa hai người đã có kết quả.
“Được rồi!”
Huyết Đế cắt đứt truyền âm, trước mặt mọi người, trên mặt lộ ra vẻ bình tĩnh.
“Nể mặt giao tình trước đây, ta sẽ cho ngươi thể diện.”
“Từ nay về sau, Khiếu Mang vực và Ma Hành Tinh Hà sẽ do các ngươi chiếm
giữ.”
Dường như hắn cảm thấy như vậy thì có hơi quá nhượng bộ, hắn lại chuyển
giọng điệu trở nên nghiêm túc, hung hăng ‘cảnh báo’.
“Nhưng nhất định các ngươi phải biết thân biết phận, không được làm xằng làm
bậy!”
“Nếu không, đừng trách ta không khách sáo!”
Khương Thành biết đây xem như là đã đến giới hạn của đối phương, vì vậy hắn
cười híp mắt xua tay.
“Được rồi được rồi, ta biết rồi, ngươi có thể lánh người rồi.”
“Chúng ta đi!”
Huyết Đế ra lệnh.
Nhưng những người khác sớm đã hóa đá ngay tại chỗ.
Cái gì?
Vừa mới nghe được cái gì vậy?
Không chỉ nhường Nhu Nguyệt lĩnh cho Khiếu Mang vực, ngay cả Ma Hành
Tinh Hà cũng cho đi?
Trên đời có chuyện tốt như vậy sao?
Cho dù là tiên nhân của Phi Tiên Môn hay là các môn phái khác của Khiếu
Mang vực, tất cả đều trợn mắt há mồm, hoàn toàn không thể tin vào những gì
bản thân nghe được.
Đó là Huyết Đế đấy!
Khi hắn ra trận, mạng của những người khác đã không còn nằm trong tầm kiểm
soát của bản thân nữa.
Lúc Khương Thành truyền âm thương lượng với Huyết Đế, kỳ vọng lớn nhất
của bọn họ là Huyết Đế có thể đại phát từ bi, buông tha cho mọi người một con
đường sống.
Sau đó chúng ta sẽ lập tức biết điều mà nhường lại Khiếu Mang vực, chạy trốn
về Đạo Tuyệt Chi Địa.
Cũng không bao giờ làm kẻ thù với Thiên Cung nữa.
Đối với những tiên nhân của Khiếu Mang vực, trong hoàn cảnh này, sống sót đã
được xem như là một hy vọng xa vời.
Kết quả là… Thiên Cung ngược lại lại rút lui?
Thậm chí còn nhả ra Ma Hành Tinh Hà, thực sự thừa nhận sự tồn tại của Khiếu
Mang vực?
Sự ngạc nhiên này quá lớn, đến mức khiến cho mọi người hoàn toàn không thể
tiêu hóa được.
Nhưng hiện tại bọn họ còn tò mò dữ dội hơn.
Tại sao Huyết Đế lại đồng ý một việc như vậy?
Điều này là hoàn toàn không hợp lẽ thường mà!
Quả nhiên, sáu Thần Quân ở phía đối diện là những người đầu tiên không đồng
ý.
“Dựa vào cái gì chứ?”
“Nơi này là nơi trước đây bọn ta đã rất vất vả mới có thể đánh hạ, hơn nữa sức
mạnh của chúng ta chiếm ưu thế, dựa vào cái gì phải nhường cho bọn họ?”
“Chưa kể đến Ma Hành Tinh Hà, bên đó có thể được bao phủ bởi chủ tinh đại
trận, vốn dĩ nên thuộc về chúng ta!”
“Trận chiến vừa rồi, Khiếu Mang vực đã mất đi một nửa cao thủ tinh anh, đã bị
chúng ta đánh cho tê liệt, phải nên thừa thắng xông lên, đánh một lần dẹp yên
bọn họ chứ…”
Nhìn bọn họ và các tiên tướng có cùng một vẻ mặt khó hiểu, sắc mặt Huyết Đế
trở nên lạnh lùng.
“Dựa vào việc đây là mệnh lệnh của bổn đế!”
Hắn không có cách gì với Thành ca, nhưng với những Thần Quân và Đạo
Thánh này, hắn vẫn là một Huyết Đế nói một là một, không thể không tuân
theo.
“Các ngươi thật sự cho rằng có thể đánh hạ Khiếu Mang vực sao?”
Hắn nhìn những Thần Quân và tiên tướng này như nhìn những kẻ ngốc.
Lý do lần này hắn đến đây một cách lo lắng như vậy là để tránh có thêm tổn
thất.
Xuất chinh đến các vực là quyết định chung của Tâm Đế và các Thần Quân.
Theo bọn họ thấy, phái thêm gấp đôi binh lực để đối phó với Khương Thành đã
xem như là quá mức xem trọng người này rồi.
Nhưng mà Huyết Đế biết rõ thế này là hoàn toàn không đủ.
Trong chuyến đi đến Cô Thần giới, cảm ngộ lớn nhất mà hắn nhận được là cố
gắng hết sức đừng trở thành kẻ thù của Khương Thành.
Nhưng trước mặt nhiều người như vậy, hắn lại không thể nói lý do ra.
Chẳng lẽ nói cho bọn họ biết đây là mệnh lệnh của đại ca sao?
Vậy danh tiếng một đời của Huyết Đế hắn sẽ thực sự mất hoàn toàn.
“Khương Thành này năm đó cũng có công với Thiên Cung, hơn nữa hắn còn là
Ẩn Hoàng, không phải là kẻ thù của chúng ta.”
“Chia cho hắn Khiếu Mang vực vốn dĩ là hợp tình hợp lý!”
Sáu Thần Quân thầm nghĩ hợp tình hợp lý cái rắm.
Quả thật năm đó tiểu tử này có công lớn ở tiền tuyến, nhưng lỗi của hắn còn
nhiều hơn, sao hắn lại không phải là kẻ thù?
Nhưng mà cấp bậc của Thiên Cung nghiêm khắc, bọn họ cũng không dám tiếp
tục chất vấn về quyết định của Huyết Đế.
Chẳng bao lâu sau, hai nhánh Thiên Quân gần năm trăm ngàn người cứ như vậy
nhanh chóng rút lui như thủy triều.
Bầu trời đầy chiến khí và sát khí biến mất, màn trời phía trước lại trở về vẻ sáng
trong một lần nữa.
Nếu như không phải còn có một số lượng lớn xác chết trên mặt đất, vậy thì thật
sự đã giống như không có chuyện gì xảy ra.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người Khương Thành