Nhưng Khương Thành lại rất bận rộn.
Không phải bởi vì chiến đấu, mà là bởi vì chỉ huy trận chiến.
“La Viễn ngươi đang làm cái gì thế? Kiếm pháp quên hết rồi sao?”
“Ngụy Miêu ngươi ngu hả? Đánh không lại còn không biết ném bảo phù ra hả?”
“Đan Thái ngươi cũng được coi là Đạo Cung cảnh sao, Thiên Mệnh cảnh còn
làm tốt hơn ngươi!”
Đây là lần đầu tiên hắn nghiêm túc như vậy, chuyển sang khuôn mẫu gắt gỏng
trước nay chưa từng có.
Chịu thôi, chiến đấu thực tế rất quan trọng.
Bây giờ không luyện tập, sau này gặp phải trận chiến sinh tử thì muộn rồi.
Vì đám đệ tử này, hắn cũng coi như đã lao tâm khổ trí.
Bởi vì có quá nhiều kẻ thù mạnh mẽ cho nên thường còn muốn tự mình ra tay
một chút, hỗ trợ giải vây.
“Kỷ Linh Hàm, ngươi….”
Các đệ tử vừa rồi mới bị mắng chửi xối xả bỗng nhiên cân bằng hơn rất nhiều,
hóa ra đến ngay cả Kỷ sư tỷ cũng trốn không thoát trận điên cuồng này sao?
Ngay sau đó, bọn họ nghe thấy giọng nói của chưởng môn đột nhiên trở nên nhẹ
nhàng hơn rất nhiều.
“Khụ, tiểu Hàm ngươi đừng mềm lòng như vậy. Người ta là đến giết ngươi,
ngươi còn không nỡ xuống tay….”
“Nhân từ với kẻ thù chính là tàn nhẫn với chính mình….”
“Ngoan, đối xử với bản thân tốt một chút.”
Phụt!
Nhiều đệ tử đang ở trong trận chiến thiếu chút nữa đã phun một ngum máu ra
ngoài.
Đãi ngộ này, quả nhiên vẫn là khác nhau.
Nhìn quanh toàn bộ chiến trường, biểu hiện của hầu hết các đệ tử đều không đạt
tiêu chuẩn.
Hoàn toàn không phát huy ra được thực lực vốn thuộc về Thiên Mệnh cảnh Cửu
trọng và Đạo Cung cảnh.
Khương Thành cũng không thất vọng đến như thế.
Những đệ tử này chẳng khác nào bị học cấp tốc lên, mặc dù nền tảng cũng
không yếu kém nhưng chưa từng trải qua chiến đấu thực tế trên mức Phân Hồn
cảnh.
Nếu có thể phát huy tốt thì kỳ lạ rồi.
Cả trận chỉ có hai người biểu hiện xuất sắc đó chính là Lam Đề và Lâm Ninh.
Lam Đề thì không cần phải nói, từ nhỏ đã tự mình rèn luyện, Đạo Cung cảnh
Bát trọng của nàng có thể tiêu diệt hầu hết Đạo Cung cảnh Cửu trọng.
Ngược lại Lâm Ninh lại có chút khiến người khác bất ngờ.
Đồ đệ của mình có biểu hiện tốt, Mạc Trần đứng một bên có phần đắc ý sờ cái
cằm bóng loáng.
“Nha đầu kia tính cách trầm tĩnh, hành sự quả quyết, là người hiếm có trời sinh
thiện chiến.”
“Hơn nữa lão hủ đã cố ý rèn dũa kỹ năng chiến đấu của nàng.”
“Có thể có được công lao như ngày hôm nay cũng coi như đương nhiên.”
Khương Thành bĩu môi, lão đầu này còn tự dát vàng lên mặt mình.
“Mạc trưởng lão, những môn nhân khác cũng là hậu bối của ngươi, ngươi cũng
không thể quên.”
Vị diện chi tử cũng không quá hài lòng với công trạng của chính mình.
Mạc Trần vội vàng nói: “Lời nào của chưởng môn cũng đúng, lão hủ sẽ lưu ý!”
Trận chiến này kéo dài rất lâu, ước chừng một ngày một đêm.
Hầu hết các tông môn bị tấn công đều sẽ có một số lượng lớn môn nhân thà chết
chứ không chịu lùi huống chi là thánh địa.
Trận chiến đánh tới cuối cùng, không ít môn nhân của thánh địa Thông U nhìn
thấy không có hy vọng chiến thắng liền bỏ chạy tứ phía.
Mà bùa chú của nhiều đệ tử Phi Tiên môn cũng đều dùng gần hết.
Ba đệ tử Giản Tố Hàn, Thư Dương Lâm và Cung Thiến là Thiên Mệnh cảnh
Cửu trọng lại vô tình bị giết.
Đây xem như là kết quả của Khương Thành và Tam Nhãn Hổ đã âm thầm
khống chế toàn trận, dùng tâm bảo vệ.
Nếu không, ngay từ đầu hơn bảy mươi người này đã bị diệt toàn quân rồi.
Toàn bộ bí cảnh đều bị đập nát, khắp nơi đều là đống đổ nát, hoang tàn hiện rõ.
Lại nhìn đám đệ tử ở giữa sân, ai nấy đều bị thương bê bết máu, nhưng ánh mắt
và biểu cảm lại hoàn toàn khác trước.
Khương Thành rất hài lòng, hiệu quả của lần luyện binh này không tệ đâu.
“Các ngươi làm tốt lắm, sau này tiếp tục cố gắng.”
Mọi người vui vẻ không nổi.
Nhao nhao nằm bò về bên cạnh xác chết của ba đệ tử chết trận, khóc lóc thảm
thiết.
Môn nhân của Phi Tiên môn vốn rất ít ỏi, chúng đệ tử trong đó vẫn luôn tương
thân thương ái, giữa đông môn căn bản không hề tồn tại mâu thuẫn với nhau.
Hiện tại nhìn thấy ba gã đồng môn sớm chiều ở chung chết đi, làm sao có thể
không đau buồn.
Vẻ mặt của Tam Nhãn Hổ bình tĩnh, nó đã thấy nhiều người chết nên không có
cảm giác gì.
Mạc Trần khẽ thở dài một hơi.
“Nén bi thương đi.”
“Con đường tu luyện đầy chông gai, vĩnh viễn đều kèm theo những điều bất
trắc.”
“Những bằng hữu mà lão hủ kết bạn khi thực lực vẫn còn thấp kém tất cả đều
đã không còn sống nữa.”
“Chuyện này đối với các ngươi mà nói cũng là một loại rèn luyện tính cách….”
Bát súp tâm hồn của hắn còn chưa nấu xong, Thành ca đã đã cắt ngang mọi
người.
“Tất cả đi qua một bên, chữa lành vết thương trước, còn chưa tới lúc để đau
lòng.”
Đồng môn có thể quan tâm lẫn nhau như vậy, hắn cũng rất vui vẻ yên tâm.
“Chưởng môn, Giản sư tỷ, Thư sư đệ và Cung sư muội bọn họ không thể trở về
được nữa rồi….”
Ngụy Miêu và nhóm người đệ tử đời thứ ba đều không kìm được nước mắt, có
hai nữ đệ tử suýt chút nữa khóc ngất đi, may có Lâm Ninh kịp thời đỡ lấy các
nàng, đúng lúc độ nhập linh lực.
Các trưởng lão đời thứ hai đã trải qua vài lần lần diệt môn rồi nên năng lực chịu
đựng mạnh hơn rất nhiều.
Nhưng dù sao thì ai nấy đều cũng đau lòng khôn nguôi.
La Viễn tát chính mình một bạt tai thật mạnh, Thư Dương Lâm là đệ tử chân
truyền của hắn.
“Chưởng môn, đều tại ta không thể bảo vệ tốt đồ đệ của mình!”
“Ta cũng vậy, hận không thể chết thay cho nàng!”
Một màn cảm động này khiến Lam Đề cũng bị cảm động lây.
Nàng là người đã nhìn quen với sự tàn khốc của giới tu luyện, cũng bởi vì vậy
đồng môn thân cận hiện tại này mới khiến nàng cảm thấy vô cùng trân quý.
“Được rồi, được rồi, thu hết nước mắt lại đi, ai không biết còn tưởng rằng trời
sắp sụp xuống rồi đấy.”
“Ai bảo các ngươi bọn họ không thể về được nữa?”
Thành ca tách nhóm người ra, đi vào giữa.
Hệ thống có kỹ năng hồi sinh.
Mặc dù ban đầu hắn cũng không hy vọng xuất hiện người chết để tránh lãng phí
nhiều điểm tích phân.
Nhưng tình huống này thật sự xuất hiện, vậy thì cho dù là bao nhiêu điểm thì
vẫn phải cứu về.
Thậm chí hắn còn thầm vui mừng vì hôm nay đã đến đây luyện tập thực chiến.
Nếu không tương lai nhất định sẽ chết càng nhiều người.
“Hả?”
“Chưởng môn, ngươi vừa mới nói gì cơ?”
“Các sư đệ sư muội vẫn có thể trở về ư?”
Đám đệ tử nước mắt lưng tròng ngẩng đầu lên, có chút không phản ứng kịp.
Người chết rồi thì không có cách nào hồi sinh lại, cho dù là bản thể Thánh Giai
bị diệt cũng sẽ thân tử đạo tiêu.
Đây là quy luật đanh thép của giới tu luyện.
Khương Thành ngạo nghễ nói: “Không thì sao? Các ngươi đã quên bổn chưởng
môn là tiên nhân rồi à?”
Đám đệ tử sửng sốt, vui mừng khôn xiết!
Bọn họ cũng không biết rốt cuộc tiên nhân có năng lực lớn đến mức nào, nhưng
vẫn luôn có một cái quan niệm đó chính là bất kể tiên nhân làm gì thì cũng đều
bình thường.
Huống chi những lời này là chưởng môn nói ra!
“Chưởng môn có thể hồi sinh bọn họ sao?”
“Chắc chắn có thể!”
“Chưởng môn không gì là không làm được!”
“Tốt quá rồi!”
Mọi người xui mừng khôn xiết, đều lộ ra vẻ mặt vô cùng mong đợi.
Nhưng không có chú ý tới ánh mắt bất ngờ và khó hiểu của Tam Nhãn Hổ cùng
Mạc Trần ở bên cạnh.
Tiên nhân có thể hồi sinh người chết sao?
Lão tiên nhân Mạc Trần này biểu thị hắn chưa từng nghe thấy chuyện kiểu như
này.
Tiên giới có một ít thuật pháp thần kỳ hoặc tiên đan có thể kéo người từ quỷ
môn quan trở về.
Nhưng mà hầu hết đều có yêu cầu.
Ví dụ như phải có toàn bộ thi thể, ít nhất phải để lại một phần ba hồn bảy vía,
giống như hiện tại hắn có ít nhất vài đạo tàn hồn như vậy mới có hy vọng.
Còn ba gã đệ tử đã chết này, hồn phi phách tán từ lâu rồi.
Hơn nữa hai người Thư Dương Lâm và Cung Thiến này khi chết đầu và thân và
tách ra hai chỗ khác nhau, bây giờ cho dù là Tiên Đế giáng lâm cũng bó tay.
Khương Thành ngồi xổm xuống bên cạnh ba thi thể, ấn vào kỹ năng hồi sinh
trên bảng hệ thống.
Quét qua Giản Tố Hàn một cái, trên màn hình lập tức xuất hiện một hàng chữ.
Mục tiêu: Giản Tố Hàn.
Cảnh giới: Thiên Mệnh cảnh Cửu trọng.
Trạng thái: Tử vong.
Thời gian tử vong: 1 giờ 25 phút trước.
Điểm tích phân cần để hồi sinh: 86