Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Thành lại không định chụp chết Lam Anh, bởi vì không cần thiết.

Đối mặt với lời chất vấn của nữ nhân này, từ đầu đến cuối hắn lười giải thích.

Ngược lại tỏ ra khiêm tốn nói: “Đó chỉ là chiến tích nhỏ bé không đáng kể thôi,

không đáng để nhắc đến.”

“Không thể ngờ nổi ngươi lại chú ý đến chuyện của ta như vậy, vừa gặp mặt lần

đầu tiên đã hỏi tới.”

“Có quá nhiều người hâm mộ, thật sự khiến người ta bối rối!”

Dứt lời, ca này lập tức xoay người, cười to rời đi.

Lam Anh ngớ ra tại chỗ.

Nàng cố ý chất vấn chiến tích của Khương Thành không phải vì ăn no không có

việc gì làm, mà có mục đích sâu hơn.

Trưởng lão của Phi Tiên môn có thể đấu một trận với Thiên Thần có chừng mấy

trăm người.

Thực lực tổng thể mạnh mẽ này vượt qua rất nhiều thần điện ở bên ngoài.

Nếu không phải lần này xuất hiện biến cố, khiến cho Phi Tiên môn đánh lại, dù

nằm mơ thì vô số người bên ngoài cũng sẽ không ngờ nổi trên đời lại tồn tại

một tông môn mạnh mẽ đến như thế.

Đối mặt với uy hiếp của các đại thần điện, rất nhiều tiên nhân ào ào đến tìm nơi

nương tựa.

Đối với chuyện này, Phi Tiên môn đương nhiên ai đến đều không từ chối.

Dù sao chỉ dựa vào một nhà mình vốn không ngăn cản được vài thần điện xâm

nhập, chỉ có thể tạo nhóm.

Hiện giờ tông môn và tộc quần lớn nhỏ trên Đông Trúc đảo có chừng trên vạn.

Nhỏ ó ba năm người, lớn cũng có hơn mười vạn người, ví dụ như Cửu Đình

cung chỗ Lam Uyên Cổ Thánh.

Nhiều tông môn và tộc quần như vậy, trong mơ hồ tạo thành liên minh rời rạc.

Mà một liên minh, chắc chắn sẽ có người có tiếng nói lớn nhất, cũng chính là

minh chủ trong truyền thuyết.

Là chủ nhân của Đông Trúc đảo, Phi Tiên môn có thực lực tổng thể mạnh nhất

vốn việc tốt không nhường người.

Nhưng đáng tiếc, Phi Tiên môn có chỗ thiếu hụt.

Đó là không có cường giả đứng đầu có thể chống lại Chính Thần.

Hơn nữa tất cả mấy người Kỷ Linh Hàm và Mạc Trần, Lâm Ninh, La Viễn

không có mặt, nhân vật lĩnh quân có thể làm đại biểu được đẩy lên trong tông

chỉ có Ấn Tuyết Nhi.

Cho dù thực lực, thủ đoạn hay thanh danh uy vọng ở trong Nguyên Tiên giới,

nàng đều có chênh lệch rất lớn với Lam Uyên Cổ Thánh.

Cũng bởi vậy, Đông Trúc đảo hiện giờ không phải lấy Phi Tiên môn cầm đầu,

mà lấy Cửu Đình cung làm tôn.

Đối với việc thay đổi địa vị này, các đệ tử Phi Tiên môn thật sự không có ý kiến

quá lớn, tác chiến bình thường và các loại nhiệm vụ bố trí canh phòng vẫn rất

phối hợp.

Dù sao có thể bảo vệ cho Đông Trúc đảo, không bị ngoại địch như ý là được.

Nhưng không ngăn được có vài người nghĩ nhiều.

Ở trong cái nhìn của Lam Anh, Khương Thành tổ sư môn phái sáng lập ra Phi

Tiên môn quay về sẽ tạo thành uy hiếp đến địa vị chủ đạo trước mắt của Cửu

Đình cung.

Hắn nhất định sẽ tranh quyền đoạt lợi, phá hư thế ổn định của liên minh.

Bởi vậy mình cần phải làm chút gì đó.

Lam Anh vừa lên đã chất vấn chiến tích hàm lượng vàng của Thành ca chính là

vì đả kích uy vọng của hắn.

Nhắc nhở các phái các tộc khác bên cạnh rằng chiến tích của người này có phần

không thật, thực lực không đáng tin cậy, các ngươi tốt nhất cảnh giác cao độ,

đừng ngã về phía hắn.

Đối với nàng mà nói, đây là một lần nàng ra chiêu.

Vốn tưởng rằng Khương Thành sẽ không ngừng giải thích, hoặc tranh luận kịch

liệt, ném ra chứng cứ, thậm chí giận dữ gầm lên.

Nàng đã chuẩn bị đầy đủ lý do đáp trả toàn bộ.

Kết quả Thành ca lại khiêm tốn.

Phen này khiến Lam Anh không còn đất diễn.

Cẩn thận suy nghĩ lại mấy câu Khương Thành nói, cảm giác hình như là lạ.

Cái gì gọi là ta thật sự để ý đến chuyện của ngươi?

Cái gì gọi là người hâm mộ?

Cuối cùng nàng đã tỉnh táo lại, cảm nhận được khinh bỉ và sỉ nhục nồng đậm.

Nhưng vào đúng lúc này, Khương Thành đã mang theo đám người Tần Sướng,

Đường Như rời đi xa.

Không được!

Mình cần phải làm gì đó để ngăn cản người này gây sóng gió!

Ở trong mắt Lam Anh, đây là một trận chiến tranh không có đao kiếm.

Nàng lập tức lấy tiên phù đưa tin ra, bắt đầu triệu tập những người chủ sự ở các

khu vực phòng thủ khác trên Đông Trúc đảo.

Bởi vì địa hình của Đông Trúc đảo, nên tổng cộng đã quy hoạch ra năm khu vực

phòng thủ.

Là thủ lĩnh của khu vực phòng thủ, ở trên đảo được xưng là tôn chủ.

Bình thường lúc không chiến đấu, các đại tông môn và tộc quần vẫn tương đối

tự do, ngoài nhiệm vụ phòng ngự cố định ra thì không bị hạn chế gì nhiều.

Nhưng đến lúc chiến đấu, nhất định phải tiếp nhận chỉ huy của tôn chủ chỗ khu

vực phòng ngự không điều kiện.

Cũng bởi vì vậy nên địa vị của năm vị tôn chủ rất cao.

Không phải người lưng dựa tông môn tộc quần thực lực mạnh mẽ thì chính là

cường giả nổi danh có uy vọng cực cao.

Ngoại lệ duy nhất chính là Lam Anh của khu vực phòng thủ thứ năm.

Trên đảo vốn chỉ cần bốn khu vực phòng thủ là đủ, thực lực của nàng cũng

không mạnh. Cố ý nhiều thêm nàng hoàn toàn là bởi vì phụ thân Cổ Thánh của

nàng.

Dọc theo đường đi, Tần Sướng đã truyền tin cho các sư tỷ sư đệ sư điệt khác.

Biết được Khương chưởng môn trở về, đệ tử Phi Tiên môn tự nhiên nhanh

chóng hội tụ đến.

Khi đoàn người đi đến đại điện giữa hồ ở trung tâm đảo nhỏ, Ấn Tuyết Nhi là

tôn chủ khu vực phòng thủ thứ hai đã chờ ở đó.

Vừa nhìn thấy Thành ca, nàng nhướng mày liễu lên, bắt đầu kể lể.

“Cái đồ chết tiệt nhà người còn biết đường trở về hả?”

“Nhìn xem khoảng thời gian ngươi không ở đây xem, đã xảy ra bao nhiêu

chuyện lớn?”

Quan hệ giữa Thành ca với nàng vốn gần giống như bằng hữu thân thích, đương

nhiên không thèm để ý đến nàng đang hầm hầm hỏi tội.

“Ta đâu biết trước được đâu, trước khi đi còn sóng êm gió lặng, ai ngờ ra ngoài

dạo chơi một vòng đã long trời lở đất.”

“Dạo chơi? Lão nương liều mạng ở đây, các ngươi lại dạo chơi?”

Ấn Tuyết Nhi càng tức giận, dứt khoát trực tiếp bắt đầu nhéo phần thịt mềm chỗ

eo ca.

“Xem ra các ngươi ở bên ngoài thật thảnh thơi!”

Thành ca chỉ có thể cười khổ giơ tay xin tha.

“Chẳng phải ta đã lấy tốc độ nhanh nhất vội vàng trở về sao, ngươi xem ta quan

tâm đến… các ngươi bao nhiêu.”

Nghe được hắn lên giọng chỗ chữ ngươi, lúc này Ấn Tuyết Nhi mới buông lỏng

ma trảo ra.

“Vậy còn tạm được!”

Nàng vốn không phải thật sự trách hắn, chính là chỉ đùa giỡn thôi.

“Ngươi trở về thì tốt rồi, cuối cùng có thể ném cục diện rối rắm này cho ngươi

xử lý.”

Khiến mọi người nhận ngọn lửa chiến tranh như vậy, Thành ca vẫn hơi hổ thẹn.

“Khoảng thời gian này đã vất vả các ngươi rồi.”

Đệ tử Phi Tiên môn đã nhìn quen phương thức trao đổi của hai người bọn họ.

Nhưng những người khác ở bên cạnh lại nhìn đến dại ra.

Tuy rằng bọn họ cảm thấy chiến tích Khương Thành chém giết hai vị Cổ Thánh

có không thật, nhưng cho dù như thế nào hắn vẫn là lão tổ sáng lập môn phái

kiêm chưởng môn đời đầu của Phi Tiên môn mà?

Ấn Tuyết Nhi là trưởng lão nội vụ tông môn lại dám nói chuyện với hắn như

vậy, không khỏi quá không có quy củ!

Dám chỉ trích lão tổ, còn tự xưng lão nương ở ngay trước mặt hắn, đó thuộc về

bất kính nghiêm trọng.

Ở trong tông môn hơi nghiêm ngặt một chút, như vậy đều có thể trở thành là

địch với cả tông môn.

Cuối cùng sẽ được chết vô cùng thuận lợi.

Nhưng Khương Thành chẳng những không hề nổi giận, ngược lại còn cười

theo, đệ tử Phi Tiên môn khác ở bên cạnh không hề nói chuyện thay vị tổ sư

sáng lập môn phái này, càng không quát Ấn Tuyết Nhi đã dĩ hạ phạm thượng

thay hắn.

Vậy có ý nghĩa gì?

Còn không ép được cả trưởng lão của tông môn mình, thậm chí độ ủng hộ ở

trong tông môn còn không bằng cả Ấn Tuyết Nhi, đủ để chứng minh uy vọng

của Khương Thành thấp bao nhiêu.

Giới tu luyện là nơi dùng thực lực để nói chuyện.

Uy vọng của hắn thấp như vậy, nói rõ thực lực của hắn thật sự không ra gì cả.

Dù nằm mơ Thành ca đều không thể ngờ nổi, chỉ trong thời gian mấy câu nói,

mình đã bị ép ngã xuống theo sườn núi.

Lam Anh theo sát phía sau đến đây vừa đúng lúc bắt gặp cảnh tượng này, vì thế

nàng thoáng nhẹ nhàng thở ra.

Xem ra Khương Thành này không đủ dọa sợ, trước đó mình vẫn đã đánh giá

cao hắn.

Mà lúc này, mấy tôn chủ khác đã lục tục chạy đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK