Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn một đám người túm tụm ở bên trong, không nói chuyện với nhau nữa,

người bên ngoài đều không hiểu ra làm sao.

Tông Phiêu Vương và Tư Ngộ Vương đều mơ hồ cảm thấy không được ổn.

“Khương Thành ở ngay bên cạnh, vì sao bọn họ lại không ra tay?”

“Đây là định làm gì?”

“Chẳng lẽ bọn họ thật sự không nhìn ra được sao?”

“Nhất định đã bị lời ngon tiếng ngọt của tiểu tử kia mê hoặc rồi, đáng giận!”

“Không sao, Phi Khâm sắp ra rồi.”

“Chỉ cần hắn đi ra, chân tướng rõ ràng, Khương Thành sẽ không giấu được

nữa…”

Tông Phiên Vương mới vừa dứt lời, ngôi sao nhỏ màu xanh bên trong bí cảnh

đã chợt lóe sáng lên.

Đây là điềm báo người vượt ải ở bên trong sẽ ra tới.

Đám người Quý Chủy vây quanh bên ngoài ngôi sao nhỏ đều ánh mắt sáng

ngời, đều không nhịn được nín thở ngưng thần.

Không có cách nào, ai bảo mới vừa rồi Khương Thành đã hình dung “Khương

Thành” có được thực lực thông thiên chứ.

Đối mặt với kẻ địch mạnh sắp xuất hiện, trong lòng bọn họ còn có chút sốt ruột

đấy chứ.

Cũng vào lúc này, một bóng dáng cuối cùng cũng đi từ trong ngôi sao màu xanh

ra.

“Lên!”

“Giết hắn đi!”

“Giết!”

Chỉ thoáng chốc, hơn bốn mươi tộc nhân Thiên tộc xung quanh đồng thời tập

trung vào bóng dáng kia.

Phi Khâm mới vừa phá trận mà ra lập tức đã bị đánh đến ngớ ngẩn.

Hắn tìm kiếm một vòng trong trận pháp nhưng không tìm được Khương Thành,

tâm tình đang không được tốt.

Nào biết mới vừa ra tới đã bị luồng công kích ùn ùn kéo đến bao phủ.

“Không…”

Thậm chí hắn còn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Cũng không biết ai đang công kích mình.

Tất cả đều tới quá đột ngột.

Một vài tộc nhân Thiên tộc vây công bên ngoài mơ hồ nhìn thấy ngoại hình của

hắn.

Nhưng mà thì sao chứ?

Cứ đánh không sai!

Có mũi tiêm dự phòng trước đó của Thành ca, hiện giờ bọn họ đã coi Phi Khâm

chân chính thành Khương Thành biến hóa ra.

“Đi chết đi!”

“Quả nhiên giả dối, dám biến thành Phi Khâm đại nhân!”

Nghĩ đến nếu không phải chặn đường diệt sát ở đây, Phi Khâm giả mạo này

trong tỉ thí sau đó sẽ gây hỗn loạn bao nhiêu?

Quả thật khiến cho người ta không rét mà run!

“May mà chúng ta đến đúng lúc!”

Rầm!

Phi Khâm thật chỉ cảm thấy trước mắt bỗng tối sầm, sau đó cứ bị diệt sát trong

u mê hồ đồ.

Cũng may bị giết trong bí cảnh không phải chết thật.

Hình chiếu của hắn biến mất ngay tại chỗ, bản thể thì bị truyền tống ra ngoài,

xem như bị loại.

Bên ngoài sân, tất cả người của Thiên tộc đều xôn xao lên.

Không ai ngờ nổi, Phi Khâm có thực lực mạnh nhất lại là người đầu tiên bị loại.

Hơn nữa phương thức bị loại còn hoang đường như vậy.

Bị người một nhà vây công tập trung, đây là có chuyện gì?

Về bản chất Tinh Linh diệu cảnh là một bí cảnh rèn luyện chứ không phải thi

đấu. Tuy rằng những đợt trước đều có người bị loại, nhưng đều do vô ý bị đánh

bại ở cửa ải.

Về phần tộc nhân Thiên tộc bên trong, giữa bọn họ chắc chắn sẽ không ra tay

với nhau, bởi vì không cần thiết.

Kết quả lần này lại cứ xảy ra.

Phi Khâm mới vừa bị loại bỏ mang vẻ mặt vàng như giấy, đầu vang lên ong

ong.

Linh ý của hắn bị thương không nhẹ.

Nhưng mà lúc này hắn nào lo nghĩ đến chuyện chữa thương, đương nhiên phải

làm rõ trước xem đã xảy ra chuyện gì.

“Là ai làm?”

“Ai giết ta?”

Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn vào hình ảnh trên không.

Tầm mắt nhanh chóng tập trung vào… một bóng dáng quen thuộc bên trong

đám người.

Đó chẳng phải là mình sao?

Xảy ra chuyện gì vậy?

Phi Khâm mơ hồ, tạm thời cũng chưa phản ứng lại kịp.

Nhưng mà còn may có người xung quanh nhắc nhở hắn.

“Đó là Khương Thành biến thành!”

“Tên giả dối gian xảo kia, cố ý biến thành dáng vẻ của ngươi, lừa gạt mọi

người.”

“Tên này nói khéo như rót mật, lại lấy thân phận của ngươi cổ vũ mọi người ra

tay với ngươi, hành vi như thế quả thật khiến cho người ta giận sôi!”

“Cái gì?”

Đầu tiên Phi Khâm dại ra, giống như không ngờ tới lại còn có thể chơi trò như

vậy.

Ngay sau đó, cuối cùng hắn đã cảm nhận được lòng người hiểm ác nổi giận gầm

thét lên.

Chỉ tiếc đều vô dụng, hiện giờ hắn đã không thể tiến vào sân được nữa.

Chỉ có thể phát điên nhìn người giả mạo mình đang trò chuyện vui vẻ với các

tộc nhân khác của mình.

Mà lúc này trên dưới toàn trường đã sớm sục sôi như lửa.

Khắp nơi đều là tiếng gầm giận dữ và chửi rủa.

Trong một lúc ngắn ngủi, Thành ca đã được ân cần hỏi thăm vài chục lần.

Không có cách nào, trước kia mấy vạn hậu bối thiên tộc ở đây nào đã từng gặp

phải thao tác như vậy đâu.

Mới vừa rồi Thành ca đẩy Phi Khâm vào trong ngôi sao màu xanh, bọn họ đều

đã cảm thấy vô cùng đê tiện vô sỉ, huống hồ hiện giờ…

Đối với bọn họ, hành động của Khương Thành đã phá vỡ hạn cuối của một sinh

linh.

Bốn vị thân vương cũng rất căm tức.

Trong lòng thầm mắng Khương Thành, đù má ngươi, từ xưa đến giờ chưa từng

thắng đúng không?

Kể cả là Tiên tộc đều không có mấy người không từ thủ đoạn giống như ngươi.

Nhưng mà nhìn phản ứng phẫn nộ của các hậu bối trong tộc xung quanh, bọn họ

lại nhanh chóng bình tĩnh nhã nhặn lại.

“Cũng đúng, đây vốn là chuyện sớm hay muộn gì bọn họ đều phải trải qua.”

“Còn may trong bí cảnh không chết người được, để Khương Thành làm đá mài

dao, tôi luyện bọn họ một chút, để cho bọn họ được kiến thức thêm phong cách

chân thật của tu luyện giới.”

“Bình thường chúng ta nhắc hở nhiều hơn nữa đều không khắc sâu bằng một lần

giáo huấn này!”

Tư Ngộ Vương chấp nhận sâu sắc gật đầu.

“Hôm nay bọn họ không học được bài học này, tương lai đụng phải kẻ địch

chân chính có thể đã quá muộn.”

Tâm tình của Tông Phiêu Vương khôi phục lại, nhưng vẫn không nhịn được

thấy vui vẻ lại.

“Như vậy xem như lại là cơ hội rèn luyện của hậu bối trong tộc, chúng ta còn

phải cảm ơn Khương Thành?”

Ba người khác cũng không khỏi mỉm cười.

“Thật vậy.”

“Người này coi như là cực phẩm trong Tiên tộc, quả thật thích hợp làm kẻ ác

này.”

Thành ca được bọn họ khen ngợi đang ở trong sân đương nhiên không nghe

thấy được.

Sau khi thuận lợi xử lý Phi Khâm, hắn không lập tức biến về dáng vẻ vốn có,

sau đó dùng vẻ mặt trào phúng mọi người xung quanh.

Mà vẫn tiếp tục duy trì thân phận của Phi Khâm.

Vào lúc này đám người Quý Chủy ở bên cạnh đã đang hoan hô chúc mừng.

“Thật tốt quá, thắng rồi!”

“Đoán chừng Khương Thành cũng không biết vì sao mình bị giết chết, ha ha

ha!”

“Không phải vậy sao, mới vừa rồi chúng ta ra tay nhanh chóng bao nhiêu, quyết

đoán bao nhiêu?”

“Hắn chẳng qua chỉ thế mà thôi, ta vốn cho rằng hắn có thể phản kích một chút,

không ngờ không chịu nổi một kích, thật khiến người ta thất vọng…”

Thành ca hóa thân thành Phi Khâm ở bên cạnh yên lặng châm chọc.

Khiến ngươi thất vọng như vậy, ta có nên xin lỗi không?

“Được rồi, đều yên lặng cả đi!”

Hắn quát khẽ một tiếng, cắt ngang bầu không khí nhiệt tình của mọi người.

“Các ngươi thật sự cho rằng đã thắng sao?”

“Thật sự cho rằng Khương Thành đã bị giết, bị loại như vậy rồi sao?”

Đám người Quý Chủy sửng sốt.

“Chẳng lẽ không phải sao?”

“Mới vừa rồi dưới công kích như vậy, hắn không thể vẫn còn sống được chứ?”

“Hừ! Ta đã biết các ngươi coi thường hắn.”

Khương Thành hung hăng trừng mắt nhìn đám người Quý Chủy, không chút lưu

tình nào bắt đầu trách cứ.

“Đã sớm nói rồi Khương Thành còn lợi hại hơn các ngươi tưởng tượng nhiều.”

“Dựa vào thực lực của hắn, mới vừa rồi lại không có cả lực đánh trả, các ngươi

không cảm thấy kỳ quái sao?”

“Mới vừa rồi khi chiến đấu kết thúc, ta cảm giác được rõ ràng một luồng khí tức

đặc thù lóe lên ở bên kia!”

Hắn giơ tay tùy tiện chỉ về một hướng, quả quyết quát: “Người này vốn không

bị diệt, hắn vẫn còn ở trong Tinh Linh diệu cảnh này!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK