toàn trường.
Nhưng hiện tại hắn vốn không có cảm giác tồn tại gì.
Lần này lấy lại vị trí vốn nên thuộc về mình, toàn bộ quá trình không cần hắn ra
tay, cũng không cần hắn nghĩ kế sách gì, thậm chí cũng không cần hắn mở
miệng.
Bởi vì Cơ Dao, Từ Tử Xuyên và Cung Tình đã làm tốt mọi thứ.
Nhất là Cung Tình, thật sự quá có năng lực.
Thành ca không thể không thừa nhận một sự thật, cho dù mình không trở về thì
Phi Tiên môn cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Bởi vì loạt bố cục này của Cung Tình đã âm thầm dệt một tấm lưới lớn bảo vệ
Phi Tiên môn với Băng cung rất tốt.
Nghi thức nhận chức tiếp theo diễn ra rất thuận lợi.
Ngoại trừ Cửu Đình cung thì hầu hết các thủ lĩnh tông môn và tộc quần trên đảo
đều đến tham dự.
Khương Thành đã gặp được không ít người quen trong số những cao thủ này.
Ví dụ như đám trưởng lão của Băng cung, đám tế tư Vu tộc cùng với những
người bạn cũ quen biết ở thời kỳ Hạ giới và Nguyên Tiên giới.
Thực sự tính ra thì ít nhất có một nửa trong số hàng vạn tông môn và tộc quần ở
đây quen biết trước với hắn.
Trên thực tế, điều này cũng rất bình thường.
Năm suối nguồn dịch chuyển, lượng lớn Tiên nhân tu tiên bắt buộc phải tìm lối
thoát khác.
Sự lựa chọn đầu tiên của rất nhiều người vốn không phải là Đông Trúc đảo mà
là suối nguồn thứ sáu.
Nơi đó còn có chúa tể tọa trấn, đội hình chỉnh tề Hư Đế Hư Vương, cảm giác an
toàn cao hơn Đông Trúc đảo nhiều.
Đến nơi này hoặc là không cách nào đến suối nguồn thứ sáu, hoặc là hướng về
phía Khương Thành.
Cho dù lúc đó hắn không còn ở Đông Trúc đảo thì vẫn còn sức ảnh hưởng.
Nghi thức nhận chức minh chủ của Thành ca nhận được sự cổ vũ của một đám
người, tiếng hoan hô không dừng lại khắp toàn bộ quá trình.
Nghe những tiếng reo hò này, cao tầng của Cửu Đình cung xa xa vô cùng thất
vọng.
Bọn họ vốn còn chờ mong những tông môn với tộc quần phía dưới phản đối
Khương Thành, thậm chí còn ầm ĩ gây ra chút chuyện, như vậy bản thân lại có
thể ra mặt, thuận theo ý dân.
Kết quả là hoàn toàn không có ý dân này.
Lam Anh và Việt Thiền đều có sắc mặt xanh mét, mấy trưởng lão Cửu Đình
cung càng tức giận mắng chửi không thôi.
“Đáng ghét, chỉ là một Thánh Tôn, thật sự thay thế vị trí Cổ Thánh như vậy
sao?”
“Quả thật là hoang đường, ta nghi ngờ bọn họ đều điên rồi!”
“Những người này không có đầu óc sao, cũng không xem xem Chính Thần
đang nhìn chằm chằm bên ngoài là do ai chặn lại!”
“Chậc, chỉ với Khương Thành đó, hắn có thể chặn được một chiêu của Chính
Thần sao?”
Việt Thiền hung hăng nói: “Hắn làm minh chủ của hắn, không liên quan đến
chúng ta, đừng trông cậy vào khu phòng ngự số một ta sẽ giúp hắn.”
Lam Anh cũng lập tức nói theo: “Hắn cũng không thể nào điều động được khu
phòng ngự số năm của ta, đợi đó mà xem!”
“Không.”
Sắc mặt Lam Uyên Cổ Thánh cũng không đẹp xua tay.
“Không thể như vậy.”
“Nếu chúng ta trắng trợn chống lại mệnh lệnh của minh chủ, chỉ sẽ dẫn đến sự
bài xích và phản cảm của khắp đảo, điều này sẽ gây bất lợi cho việc tái chiếm
ngôi vị trong tương lai của Cửu Đình cung.”
Vẻ mặt Lam Anh kháng cự, không thể chấp nhận được.
“Cha, dựa vào cái gì chứ? Ngươi đường đường là Cổ Thánh, lẽ nào phải nghe
theo sai khiến của hắn sao?”
Lam Uyên lắc đầu.
“Tất nhiên là không.”
Khóe miệng Lam Uyên Cổ Thánh hơi nhếch lên, hiện lên tia cười giễu.
“Các ngươi hãy tuyên bố với bên ngoài, gần đây ta có cảm ngộ, muốn bế tử
quan.”
Mọi người ngây ra, bế tử quan chính là trăm triệu năm không thể bị quấy rầy.
Hiện giờ cục diện kẻ địch nhìn khắp xung quanh, không phải là thời cơ tốt để bế
quan, lỡ như bị kẻ địch làm gián đoạn thì sẽ ảnh hưởng đến căn cơ.
Nhưng ngay sau đó, bọn họ đã phản ứng lại.
Bế quan là giả, nắm giữ Khương Thành với các tông môn khác trên đảo mới là
thật.
“Tuyệt, tuyệt!”
“Sẽ không ai tìm ra được khuyết điểm của việc bế quan này.”
“Cho dù hắn là minh chủ thì cũng không cách nào sai khiến một người bế tử
quan.”
“Đợi đến khi Chính Thần tập kích, bọn họ hoàn toàn không cách nào ngăn cản,
đến lúc đó chỉ có thể đến cầu xin sư tôn ra tay.”
“Đến lúc đó, chúng ta có thể hung hăng làm nhục bọn họ.”
“Nhất định phải để Khương Thành quỳ gối trước mặt động phủ của sư tôn cầu
xin, nếu không tuyệt đối không đồng ý xuất quan!”
“Còn có Cơ Dao! Từ Tử Xuyên! Cung Tình!”
Nhắc đến những cái tên này, khuôn mặt xinh đẹp của Lam Anh sắp không quản
lý được biểu cảm, đó gọi là kích động.
Giống như lúc này những người đó đã quỳ xuống trước mặt bọn họ khóc lóc,
điên cuồng xin lỗi.
Mà phía bên kia, Khương minh chủ đang thương nghị đại sự với thuộc hạ của
mình.
“Nói đi, vây công Đông Trúc đảo có những ai?”
Đối với hắn, cho dù tất cả Chính Thần cùng nhau đến thì cũng là chuyện hệ
thống hack mà thôi.
Cho nên tâm lý hắn rất thoải mái, hoàn toàn không nhìn ra được chút lo lắng
nào.
Nhưng những người khác thì lại khác.
“Tổng cộng có bốn Chính Thần.”
“Lần lượt là Nguyên Quang, Dương Đình, Vân Trinh, Ngôn Khuê.”
“Trong đó Nguyên Quang là Chính Thần đầu tiên xuất hiện sau trận tranh đoạt
thần vị, thực lực sâu không lường được.”
“Có thể chặn được bốn người này cùng với những thần điện vây công phía sau
bọn họ, Cung Tình quân sư có công rất lớn!”
Được mọi người khen ngợi, Cung Tình cũng không có vẻ đắc ý gì.
Nàng đã thành thục trong nghề nghiệp của mình - việc phân tích thế cục.
“Nếu bốn Chính Thần này hợp tác chân thành, cùng nhau vây công thì chắc
chắn chúng ta sẽ không chặn được.”
“Nhưng giữa bọn họ lại không đồng lòng, mỗi Chính Thần đều có lợi ích riêng
của mình.”
“Ngoại trừ Đông Trúc đảo ra, còn có nhiều địa bàn đang bị bọn họ tranh đoạt,
phân chia sẽ đi kèm với xung đột.”
“Bọn họ thực sự muốn tiêu diệt xương cứng chúng ta nhất, nhưng lại hy vọng
tiêu hao những nơi khác trước, sâu khi lưỡng bại câu thương thì đi ra ngoài
kiếm hời, cho nên bên trong có rất nhiều điểm lợi dụng…”
Những người khác trong điện nghe xong thì lắc đầu, liên tục tỏ vẻ đồng ý.
Chỉ có Thành ca là cảm thấy đầu mình lại to thêm được một chút.
Quả nhiên lại đến rồi.
Cung Tình là một tồn tại hết sức kỳ lạ ở Nguyên Tiên giới.
Trong khi những người khác tin vào sức mạnh thì nàng lại nghĩ làm thế nào để
giải quyết vấn đề mà không dựa vào sức mạnh.
Mà hết lần này đến lần khác, nàng thực sự có thể nghĩ ra cách.
Điều này đã nghiêm trọng tước đoạt cơ hội làm màu của Thành ca, tất nhiên là
khiến hắn rất bất mãn.
Nếu như muốn xếp thứ hạng cho người mình không muốn tiếp cận nhất, vậy
Cung Tình sẽ vững vàng đứng ở vị trí thứ nhất, còn vị trí thứ hai là miếng kẹo
da trâu Ngộ Sơn đó.
“Được rồi được rồi, kế hoạch của ngươi rất tuyệt diệu cũng rất hoàn mỹ,
nhưng…”
Hắn muốn nói nhưng cũng không có ý nghĩa gì.
Nhưng cân nhắc đến việc quân sư cố gắng như vậy, bản thân vẫn là nên uyển
chuyển một chút.
“Nhưng chúng ta vẫn nên nhân từ một chút, khiến cho người khác nội chiến, tàn
nhẫn biết bao.”
Lời này cũng là do Khương Thành nói.
Nếu đổi thành người khác, sớm đã bị phẫn nộ.
Bốn Chính Thần đó là kẻ địch, còn nhân từ với kẻ địch sao?
Sau đó bọn họ lại nghe được câu tiếp theo của Khương chưởng môn.
“Chúng ta trực tiếp chủ động xuất kích, diệt hết bọn họ là được rồi.”
Đám đông lập tức có chút phản ứng.
Diệt hết đối phương có liên quan gì đến nhân từ sao?
Chẳng phải điều này tàn nhẫn hơn sao?
Giây tiếp theo, có không ít người đưa ra dị nghị.
“Điều này, chủ động xuất kích không thỏa đáng lắm đúng không?”
Đệ tử Phi Tiên môn cùng với những người quen của Thành ca có tự tin khó hiểu
với hắn.
Nhưng trong điện còn có mấy Thánh Tôn và Thánh Chủ đỉnh phong vốn không
quen thuộc với hắn.
Theo như bọn họ thấy, Đông Trúc đảo vốn còn nghèo rớt mùng tơi, rời khỏi đại
bản doanh chủ động xuất kích không phải là tìm chết sao?