cống nạp ra hết tất cả bí bảo và đạo khí tùy thân.
Đương nhiên Khương Thành sẽ không khách sáo.
Từ lâu hắn đã là một công nhân thuần thục, chỉ mất hai giây đã thu hết sạch sẽ
tất cả mọi thứ.
“Như vậy mới đúng chứ.”
“Cuối cùng cũng nhìn thấy được phần nào thành ý của các ngươi.”
Tuyệt Vân Đạo Thánh gian nan lắm mới sống sót được, lúc này vừa sợ hãi vừa
phẫn nộ.
Cho dù là ai bị cướp sạch hết trang bị, tâm trạng sẽ không thể nào bình tĩnh
được.
Hắn lạnh lùng quan sát, nghiến răng nghiến lợi, giọng nói gần như là từ trong kẽ
răng vắt ra.
“Hiện tại bọn ta có thể rời khỏi đây rồi chứ?”
Hắn đã quyết định rồi, sau khi rời khỏi nơi này sẽ lập tức đi tìm Tịnh Trúc Tiên
Phủ làm chỗ dựa, tìm Đạo Thần ra mặt.
Hắn không tin sự thiệt thòi này có thể ăn một cách vô ích?
Giữa ban ngày ban mặt, trời đất sáng sủa, ngang nhiên giết chết nhiều thành
viên cao cấp của Trúc Tiên Cung như vậy, có thể không chút ý kiến?
Phi Tiên Môn nhất định phải bị tiêu diệt, Khương Thành nhất định phải chết!
Nhưng mà yêu cầu rời đi của hắn lại không được đồng ý.
Thành ca lắc ngón tay, vòng vây cũng không hề nới lỏng.
“Đừng vội đi như vậy chứ.”
Tuyệt Vân và hơn mười Đạo Thánh phía sau phẫn nộ.
“Tất cả đạo khí và bí bảo của bọn ta đều đã bị ngươi tước đi hết rồi, ngươi còn
muốn như thế nào nữa?”
“Ngươi giết nhiều người như vậy, cướp nhiều đồ như vậy, lẽ nào còn chưa đủ
hay sao?”
“Ngươi đừng hiếp người quá đáng!”
“Không thể nói như vậy đâu nha.”
Thành ca nở một nụ cười khổ bất đắc dĩ, làm như thể lòng tốt của bản thân bị
xem như lòng lang dạ thú.
“Ngoài mặt ta là cướp, trên thực tế là vì giúp đỡ tiên nhân tầng lớp thấp nhất ấy
chứ.”
“Đây là chuyện tốt mang lại hạnh phúc cho Khiếu Mang vực là điều mà thế hệ
tiên nhân chúng ta nên theo đuổi, những lời này là do bản thân các ngươi tự
mình nói, đúng không?”
“Ta hao tổn tâm huyết như vậy, bận trước bận sau là vì cái gì? Lẽ nào là vì bản
thân ta sao? Còn không phải là vì hoàn thành sự nghiệp cao cả này sao? Còn
không phải là vì mang lại lợi ích tốt hơn cho các tiên nhân tầng lớp thấp nhất
hay sao?”
Hắn hít một hơi thật sâu, thậm chí còn lau nước mắt không tồn tại ở khóe mắt.
“Ai da, ta không mong đợi sẽ nhận được cảm ơn từ tất cả mọi người, chỉ cầu ít
đi một chút hiểu lầm, sao còn nói ta hiếp người quá đáng?”
“Hơn nữa vừa rồi ta đã làm ngược lại với ý định ban đầu của bản thân, ra tay
cướp đoạt, không phải cũng là do bọn họ tự mình yêu cầu sao?”
Ba mươi Đạo Thánh còn lại suýt nữa bị hắn chọc cho tức chết.
Bọn họ tỏ vẻ trong cuộc đời này của bọn họ chưa từng thấy người nào vô sỉ như
vậy.
Ngươi đã giết nhiều người như vậy rồi, ngang nhiên giết người chiếm đoạt bảo
vật, thế mà còn có thể miêu tả thành vì muốn tốt cho mọi người?
Nhưng mà cẩn thận suy nghĩ lại, Khương Thành lại không hề nói sai.
Cái gì mà tiên nhân cao giai chi ra nhiều Nguyên Tiên Tinh một chút, giúp đỡ
tiên nhân tầng lớp thấp nhất, mang lại hạnh phúc cho Khiếu Mang vực, không
phải đều là do bọn họ tự mình nói ra vào trước đây hay sao?
Chẳng qua là lúc ấy là vì dùng cờ hiệu đường đường chính chính để lừa Phi
Tiên Môn về mặt đạo đức.
Hiện tại Khương Thành chỉ phóng đại cờ hiệu của bọn họ vô số lần, sau đó sử
dụng lại nó ở trên người bọn họ.
Tuyệt Vân hít sâu một hơi, lúc này mới chậm rãi hỏi: “Giúp đỡ tiên nhân tầng
lớp thấp nhất? Ngươi cướp đạo khí của tất cả chúng ta, thật sự là vì giúp đỡ tiên
nhân tầng lớp thấp nhất sao?”
Hắn không tin Khương Thành sẽ có đạo đức tốt như vậy.
Dù sao cũng đã đến bước này, hắn cũng không kiêng dè quá nhiều nữa.
Những Đạo Thánh khác cũng chất vấn theo.
“Những đạo khí này lẽ nào không phải là ngươi chiếm làm của riêng?”
“Ta không tin ngươi thật sự sẽ phát cho tiên nhân tầng lớp thấp nhất!”
“Đúng vậy, cướp thì cướp, bọn ta chịu thiệt cho, đừng tự biến bản thân ngươi
trở nên cao thượng như vậy.”
“Ta tuyệt đối sẽ không chiếm làm của riêng!”
Khương Thành lập tức giơ tay lên thề.
“Những đạo khí vừa mới có được, nếu ta chiếm lấy bất kỳ một món nào trong
số đó làm của riêng, ta sẽ không được chết một cách lành lặn!”
Hắn nhìn quanh các Đạo Thánh có mặt và những Đạo Tôn, Chí Tôn ở phía sau.
Nghiêm nghị nói: “Sau khi nhận đủ, ta sẽ lập tức phân phát xuống, đến lúc đó
tất cả mọi người sẽ làm chứng!”
Ồ, cái này?
Thế mà thật sự muốn phát cho những tiên nhân tầng lớp thấp nhất đó sao?
Đừng nói là ba mươi Đạo Thánh ở phía đối diện, ngay cả đám người Mâu Vũ,
Thương Linh, Quy Tàng và Thanh Vân ở phía sau cũng hơi không hiểu nổi.
Với sự hiểu biết của bọn họ về Khương Thành, đây không phải là phong cách
của hắn mà.
Từ trước đến nay, không phải ca đều luôn chiếm hết lợi ích, chưa từng chịu thiệt
sao?
Thành thật mà nói, cho dù Khương Thành không phát, cũng không có ai có thể
cắn hắn.
Dù sao sức mạnh trong tu luyện giới là thứ được tôn sùng, hiện tại chính là hắn
dùng thực lực trấn áp tất cả mọi người.
Đám người Tần Sướng và Nguỵ Miểu hơi không cam lòng.
“Khương chưởng môn, chúng ta tội gì phải như vậy chứ.”
“Những cái gọi là môn phái nhỏ, cũng không phải là người tốt gì.”
“Đúng vậy đó, lần này Tịnh Trúc Đạo Thần nhắm vào Phi Tiên Môn của chúng
ta, bọn họ cũng không đứng về phía chúng ta.”
“Toàn bộ đều là gió chiều nào ngã theo chiều đó, đổ về Tịnh Trúc Tiên Phủ,
mấy lần tiến lệnh đều không hề giúp đỡ chúng ta.”
“Chia cho bọn họ không đáng đâu…”
“Cũng không thể nói như vậy.”
Thành ca xua tay: “Bụng dạ của chúng ta phải rộng rãi, quan điểm phải khoáng
đạt, không thể cứ tập trung vào một môn một phái, mà phải là trên toàn bộ
Khiếu Mang vực!”
Tuyệt Vân há hốc mồm, trong lúc nhất thời hơi không biết nên nói cái gì cho
phải.
Thế mà tên này chơi thật sao?
Hắn thật sự xem khái niệm khu vực lỏng lẻo của Khiếu Mang vực thành người
một nhà à?
Có nhầm lẫn gì không vậy?
Trong tu luyện giới này, ngoại trừ môn phái của bản thân, những môn phái khác
tất cả đều là người ngoài, thậm chí còn là kẻ thù, được không?
“Được!”
Hắn hung hăng thở ra, lúc này mới trầm giọng hỏi: “Bọn ta tin ngươi, hiện tại
có thể đi rồi chứ?”
“Có thể đi rồi.”
Khương Thành cười híp mắt, xoa ngón tay.
“Nhưng những đạo khí, bí bảo gì gì đó này của các ngươi vẫn còn chênh lệch
rất xa với phần cung phụng một trăm triệu năm.”
Sắc mặt của Tuyệt Vân thay đổi: “Ngươi nói như vậy là có ý gì?”
“Có nghĩa là còn phải bổ sung thêm nữa đó, chẳng hạn như nhẫn trữ vật nè, dị
không gian nè, các loại đan dược nè, thiên tài địa bảo nè…”
Khương Thành thuộc như lòng bàn tay.
“Những thứ này đối với các ngươi rất bình thường, nhưng đối với tiên nhân
tầng lớp thấp nhất, mỗi một món đều là chí bảo đủ để thay đổi số phận mà.”
“Dùng những thứ này để bù đắp cho Nguyên Tiên Tinh, ta tin bọn họ sẽ không
ghét bỏ chúng đâu.”
Những tộc trưởng và chưởng môn của các môn phái nhỏ ở đằng xa đều vỡ oà
trong niềm vui.
“Đúng vậy!”
“Đương nhiên bọn ta sẽ không ghét bỏ.”
“Cám ơn Khương lão tổ!”
Vừa rồi Khương Thành đã nói đợi lát nữa sẽ phát xuống, hiện tại bọn họ chỉ
mong sao có càng nhiều càng tốt.
Điều này làm cho đám người Tuyệt Vân tức giận.
“Cái gì?”
“Thế mà những thứ vừa rồi vẫn còn chưa đủ, ngươi còn muốn thêm những thứ
khác?”
“Đây thì tính là cái gì? Giúp đỡ tiên nhân tầng lớp thấp nhất cũng không đến
mức để cho bọn ta táng gia bại sản chứ? Bọn ta nợ bọn họ à?”
Có một số Đạo Thánh dưới cơn tức giận rống lên với Khương Thành ngay tại
chỗ.
“Thật đúng là hoang đường hết sức!”
“Ta không thể đưa ra thêm nữa!”
“Muốn cung phụng ta không có, nhưng muốn mạng thì ta lại có một cái, ngươi
xem rồi làm đi!”
“Còn nếu ngươi muốn nhiều hơn nữa, ngươi cứ dứt khoát giết chết bọn ta đi…”
Khương Thành gật đầu.
“Được thôi, thế thì ta sẽ giết chết các ngươi vậy.”
Nói xong, hắn lại rút kiếm ra một lần nữa.
Còn chưa đợi bên đối diện phản ứng lại thì đã có một Đạo Thánh ngã xuống
ngay lập tức.
Một cuộc đại chiến mới lại bắt đầu.
Lần này Khương Thành còn nghiền nát dữ dội hơn so với lần trước.
Bởi vì những Đạo Thánh và Đạo Tôn ở phía đối diện đều bị tước hết vũ khí, sức
chiến đấu giảm xuống ít nhất năm mươi phần trăm.
Hơn nữa, số lượng cao thủ còn ít hơn trước một nửa