Cho dù hắn có là Đạo Thần trung giai đi nữa, nhưng cấu hình mạnh mẽ trên
người hắn vốn không phải tự hắn tu luyện được.
Hắn thậm chí còn chưa từng trải qua những giai đoạn Thiên Tôn, Chí Tôn, Đạo
Tôn, Đạo Thánh, Đạo Thần sơ giai nữa kìa.
Hoàn toàn không có những cảm ngộ về những cảnh giới này.
Thời gian tám mươi ngàn năm vốn không đủ để thấu hết mọi sự.
Đối mặt với chiến cục đột nhiên thay đổi, hắn thiếu đi năng lực ứng biến.
Thậm chí còn trở nên luống cuống chân tay.
Nhưng trưởng lão và môn đồ của tông môn hắn cũng theo đó mà hoảng luôn.
“Không hay rồi.”
“Thái thượng trưởng lão lẽ nào sắp thua rồi?”
“Kẻ địch quá quỷ dị, không thể cứ ngồi đó nhìn được.”
“Đừng quan tâm cái gì là đơn đả độc đấu nữa, chúng ta đi giúp thái thượng
trưởng lão một tay đi.”
“Đúng! Cùng nhau đập chết quái vật đó!”
“Từ từ.”
Mạch Phong và Vu Thận hai người một trái một phải cản bọn họ lại.
Vẻ mặt của hai Đạo Thần nghiêm túc, mang theo cả sắc thái phẫn nộ.
“Đã nói rõ là đơn đả độc đấu rồi, các ngươi muốn làm gì?”
“Định không nói võ đức à?”
Mọi người suýt chút bị chọc tức chết.
Đến lúc này còn nói gì là công bằng nữa?
Hai người các ngươi ở phe nào, sao lại nghĩ đến lợi ích của người khác chứ
không phải người nhà hả?
Nhưng trước mắt người mạnh nhất ở bên ngoài chính là hai bọn họ, bọn họ sau
dám phẫn nộ chứ.
Chỉ có thể lớn mồm nói lí.
“Hai vị tiền bối, người này là kẻ địch Thiên tộc, há có thể nói quy tắc đạo nghĩa
với hắn được?”
“Phải đó, loại kẻ địch có thủ đoạn kì dị này tuyệt đối không được giữ lại, nếu
không sẽ gây nên đại họa đấy.”
“Vẫn mong hai vị tiền bối cũng tham gia vào trận chiến này để hỗ trợ cho lão tổ
phái chúng ta, cùng nhau trừ ma.”
Trong lòng Mạch Phong nghĩ các ngươi nghĩ hay lắm.
Lại dám mong chờ bọn ta giúp các ngươi giết Khương chưởng môn?
“Các ngươi hiểu lầm rồi.”
Hắn đè hai tay xuống tỏ ý bảo mọi người yên lặng.
“Thật ra chiến cục này vốn không nguy hiểm như các ngươi thấy bên ngoài
đâu.”
“Dị Gia Đạo Thần vốn sẽ không thua, hắn chỉ đang cố ý tỏ vẻ yếu thế hơn địch
để tránh việc đối phương bị dọa chạy mất thôi.”
“Lẽ nào các ngươi lại không tin tưởng vào thái thượng trưởng lão của tông môn
mình?”
Việc chụp mũ này thật sự khiến mọi người không dám ra sơ ý ra tay.
Lỡ như thái thượng trưởng lão có thể thắng thì sao?
Vậy tự dưng nhảy vào trận chiến chẳng phải là hại lão nhân gia hắn làm màu
không được viên mãn à?
Cuối cùng ngược lại còn bị lôi ra mắng nhiếc và trách tội nữa.
Vu Thận còn dứt khoát hét về phía chiến trường.
“Dị Gia Đạo Thần, còn đỡ được chứ?”
“Đường đường là một Đạo Thần trung giai, chắc không phải sẽ thua một Đạo
Thánh đâu nhỉ?”
“Không phải chứ, không phải chứ?”
Dị Gia Đạo Thần đang ở trong trận chiến kịch liệt nghe thấy lời phát ngôn kì
cục đó suýt chút nghẹt thở đến hỗn loạn đạo tâm.
Nhưng bản thân đang làm màu trước mặt mọi người, có nuốt nước mắt cũng
phải làm cho xong.
Chỉ có thể vừa cố gắng xông về phía Khương Thành chống đỡ, vừa buồn bực
cắn răng nói: “Không cần các ngươi chen tay vào.”
“Các ngươi đã nghe thấy rõ rồi chứ?”
Mạch Phong lại giở giọng một nhân sĩ uy quyền.
“Ta đã nói rồi, thái thượng trưởng lão của các ngươi sẽ không thua đâu.”
“Mới có chút dị thường đã hét này hét nọ, tay chân luống cuống, còn ra thể
thống gì nữa?”
Vu Thận còn lật mặt chỉ trích.
“Làm đồ đệ đồ tôn mà không có chút tầm nhìn vậy à?”
“Thái thượng trưởng lão muốn đơn đả độc đấ, các ngươi cảm thấy còn có
chuyện của các ngươi sao?”
Mọi người yên tâm trở lại, liên tục cười bù cáo tội.
“Phải phải phải, hai vị tiền bối nói đúng lắm.”
“Là do bọn ta không hiểu chuyện.”
“Sau này vẫn nên nhìn cho rõ một chút…”
Dị Gia Đạo Thần đang trong trận chiến suýt bị chọc cho lăn ra bệnh luôn.
Các ngươi là môn đồ của ta, xin lỗi tông môn nào của bọn họ chứ?
Hơn nữa còn nhìn không ra ta đang rất nguy sao?
Ta bảo các ngươi không lên, các ngươi vẫn có thể làm trái mệnh lệnh chủ động
lên mà.
Cứ như vậy một lúc, đạo hải của hắn cuối cùng đã bị Khương Thành đánh
xuyên.
Nhất thời, Kỵ Khuyết kiếm đã xông thẳng vào tiên thể của hắn, trận chiến
nhanh chóng từ chiến đấu cách không tiến sang tiết tấu cận chiến.
Vì thế, Dị Gia Đạo Thần không chút chuẩn bị.
Hắn thậm chí còn không biết điều động thánh lực để phòng ngự nữa.
Bởi vì mấy năm “hồn xuyên” thành Đạo Thần, hắn vẫn luôn cao cao tại thượng,
căn bản không gặp phải tình huống nguy hiểm gì.
Hầu như không có chút kinh nghiệm ứng biến nào.
Phản ứng đầu tiên của hắn là thúc động nguyên lực làm lá chắn phòng ngự.
Sau đó là dùng thần hồn công kích vào hồn hải của Khương Thành.
Rất nhanh, hắn liền phát hiện thế trận trở nên càng khốn cùng hơn.
Tuy lá chắn nguyên lực của hắn dày vô cùng, nhưng trước mặt của lực trọc thì
chỉ là dầu của đèn cầy mau cháy hơn mà thôi.
Mà thần hồn đạt đến mức đế hồn lại càng thảm hơn.
Sau khi thâm nhập vào hồn hải của Khương Thành, lập tức đã bị thiên hồn xử
chết.
Khi nhìn thấy hồn điện rực rỡ ánh kim, cả đầu Dị Gia Đạo Thần chỉ đầy dấu
chấm hỏi.
Đây là cái quái gì vậy?
Đến bước này, hắn cũng coi như đã nhận ra bản thân sắp thua rồi.
Thầm chí xác xuất còn phải chết nữa.
Cho dù không có cách nào hiểu được, tại sao bản thân đã trở thành Đạo Thần
trung giai rồi mà còn không diệt được một Đạo Thánh.
Càng không thể nào chấp nhận hiện thực là đã làm màu thất bại nữa.
Nhưng cái mạng nhỏ quan trọng hơn.
Thế là cuối cùng hắn đã lựa chọn bỏ chạy.
Nhưng mà thật đáng tiếc là đã muộn rồi.
Đế hồn của hắn đã bị hồn điện kia trấn áp ở dưới, muốn thu về cũng làm không
được.
Một lực hút quỷ dị khiến hắn càng lún sâu hơn, giống như bị rơi vào đầm lầy
vậy, càng giãy dụa lại càng không còn không gian sống.
“Không…”
Những Tiên tộc bên ngoài còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì nữa.
Những đồ tử đồ tôn của Dị Gia Đạo Thần sau khi trải qua một phen bị dạy dỗ
cũng không dám “kích động” nữa.
Rõ ràng là lực trọc của Khương Thành sắp xuyên vào vòng phòng ngự cuối
cùng của thái thượng trưởng lão, bọn họ vẫn cười ha ha mà nhìn.
“Thái thượng trưởng lão còn giấu dốt à?”
“Tỏ ra yếu thế hơn địch như vậy, diễn cũng thật quá.”
“Hết cách, không tỏ ra yếu hơn chút lỡ như tiểu tử ấy bỏ chạy thì phải làm
sao?”
“Thái thượng trưởng lão cao thâm khó lường, suy nghĩ của hắn thật ra chúng ta
đâu thể hiểu được?”
“Chính xác, lo nhìn đó mà học.”
“Mỗi cử chỉ hành động của thái thượng trưởng lão đã đủ để chúng ta học theo
dùng không hết rồi…”
Bọn họ đang nói, đột nhiên đầu của Dị Gia Đạo Thần lìa khỏi cổ.
Ngay sau đó, hồn hải đã bị trống mất một nửa kia cũng bị Khương Thành trực
tiếp xuyên hỏng.
Chút tàn hồn cuối cùng cũng bị Thành ca trực tiếp dùng Tịnh Hồn Từ Độ Hải
tịnh hóa hấp thụ, hóa thành dưỡng chất cho thiên hồn của mình.
Thần hồn của Đạo Thần trung giai mang đến sự tăng cấp khá khả quan.
Mà trang bị toàn thân của đối phương, Khương Thành cũng chẳng bỏ qua.
Dù cho binh khí, hộ giáp của thể hệ nguyên lực hắn xài không được, nhưng bán
cho hệ thống cũng có thể đổi được huyền tinh.
Khi mọi người ở bên ngoài phản ứng kịp thì trận chiến đã kết thúc rồi, cái xác
không đầu của Dị Gia Đạo Thần đã nhanh chóng bị lột sạch.
Tiên nhân của hai tông môn kia há miệng thành hình chữ O cả ngày cũng khép
không lại.
Đường đường là Đạo Thần trung giai, lại bị một Đạo Thánh giết chết?
Không!
Thực lực kiểu này, người này sao có thể là Đạo Thánh được?
Áp chết, đánh bại và giết chết một Đạo Thần trung giai, có bản chất khác biệt.
Có thể giết chết, vậy chứng tỏ…
“Hắn chắc chắn có sức chiến đấu của Thiên giai thập nhất trọng!”
Chân Anh Vương nhìn chết bóng dáng của Khương Thành, nhịn không được
mà thở ra hơi lạnh.
“Bỏ hắn vào chiến trường, hiệu suất giết chết thậm chí có khi còn hơn những
đại năng đỉnh cao.”
“Ma thai… đúng là không hề kém cạnh Thần thai mà.”
Còn những môn đồ bộ hạ của Dị Gia Đạo Thần cũng rơi vào trong mê muội.
Đã xảy ra chuyện gì?
Không phải nói thái thượng trưởng lão giấu thực lực, giả vờ yếu hơn địch để
chuẩn bị cho phần bắt bớ kẻ địch sao?
Sao giấu đến cùng lại giấu đến chết bản thân luôn vậy?