Gió nhẹ hiu hiu, linh thảo xanh nhạt, dòng sông uốn khúc chảy xuống, khiến
lòng người vui vẻ thoải mái.
Trên bầu trời sơn cốc này, những ngôi nhà gỗ giống như những cánh diều bay
trong gió.
Những cái lớn thì hùng vĩ, còn những cái nhỏ thì tinh xảo, một số thì bị những
đám mây che khuất, nhìn không đếm xuể.
Hơn nữa nồng độ linh khí bên trong sơn cốc này, lại cao đến mức khó mà tin
nổi, so với linh mạch cấp năm trước đó của Phi Tiên môn còn nồng nặc hơn.
Vừa đến nơi này, A Hoàng liền nhảy xuống khỏi vai hắn.
“Mẹ ơi ta tìm được rồi!”
Khương Thành không cần đoán cũng đã biết được thứ nàng nói là linh mạch.
Đứa con gái này chạy còn nhanh hơn cả thỏ, hắn lại không thể giữ lại được,
trong nháy mắt đã không thấy nàng nữa.
Cũng chỉ có thể tùy nàng, dù sao nếu nàng ấy thật sự tìm ra linh mạch, cũng sẽ
không làm chuyện gì xấu.
Vốn tưởng rằng hai cô gái này sẽ đưa hắn tới một tòa nhà bằng gỗ lớn nhất bên
trong đại điện ở trên không trung, không ngờ rằng bọn họ bay một mạch, cuối
cùng đưa hắn tới một ngôi nhà trúc nhỏ ở phía sau núi.
Phía trước ngôi nhà trúc này là một dòng thác, hoa trên núi sặc sỡ, phong cảnh
thì vô cùng tươi đẹp, nhưng mà quá nhỏ.
Thành ca thầm chế nhạo, tộc trưởng mà ở giản dị vậy sao, quá phô trương rồi
nhỉ?
“Lam Đề tỷ, bạn của tỷ tới rồi đây!”
Sau đó, một bóng người quen thuộc xuất hiện trước mặt hắn.
“Khương Thành, sao lại là ngươi!”
Trong mắt nàng ngập tràn ngạc nhiên tới mức vui mừng.
“Chúng ta không phải đã hẹn trước rồi sao?”
“Ừ, mau vào đi, cẩn thận đừng để quá nhiều người phát hiện ra đấy.”
Câu nói này khiến Khương Thành vô cùng khó hiểu.
“Ngươi không phải là tộc trưởng lớn nhất ở đây sao? Có gì đáng sợ chứ?”
“Cái này…”
Lam Đề có chút lúng túng rồi nhìn bóng lưng hai cô gái rời đi, lúc này mới hạ
giọng nói: “Ta là tộc trưởng của Vu Bộ, nhưng đây không phải là Vu Bộ, mà là
Tâm Bộ.”
“Hả?”
Lam Đề cười ngượng một tiếng: “Vu Bộ mấy năm này liên tục bị công kích, ta
là người duy nhất còn sót lại.”
“Bởi vì Vu Bộ và Tâm Bộ trước đây khá thân thiết, vì thế mỗi lần ta trở về, đều
ở đây.”
Khương Thành nhất thời dở khóc dở cười.
Chả trách cảnh tượng được mọi người hoan nghênh với nghi thức long trọng,
hoành tráng, được làm trung tâm sự chú ý với thân phân bạn thân của tộc trưởng
mà hắn hi vọng không hề xuất hiện.
Cảm thấy nàng giờ chỉ là một kẻ cô độc.
Cũng phải, nếu không nàng ấy còn trẻ như vậy làm sao có thể thành tộc trưởng
được.
“Thì ra ngươi sống thảm như vậy sao?”
“Đúng vậy, thật ra mấy ngày này ban đầu ta cũng định đi tìm ngươi, nơi này đã
không ở lại được nữa rồi.”
“Sao thế?”
“Thánh Địa Bất Ngữ đã tìm tới cửa, muốn nói lời giải thích với ta.”
“Hả?”
Khương Thành không thể tin nổi.
Hắn còn nhớ Thánh Địa Bất Ngữ, trận đại chiến lần trước ở vương triều Càn
Tinh, không phải đã tiêu diệt hai tên Thánh tử rồi sao.
Cuối cùng chỉ còn Kính Hoàn tôn giả chân linh kia, cũng bị hắn đùa bỡn một
vố.
Hắn không đánh đến là tốt rồi, đám người này còn dám tới yêu cầu giải thích?
“Thánh Địa Bất Ngữ lớn mặt như vậy sao? Tâm Bộ này của các ngươi cũng là
Thánh Địa, chắc không sợ bọn họ chứ?”
Lam Đề gật gật đầu: “Tâm Bộ có năm vị tiền bối Nhập Thánh cảnh trấn giữ, sức
mạnh của bọn họ còn trên cả Thánh Địa Bất Ngữ.”
“Hơn nữa còn có pháp bảo tryền thừa Chu Tâm Chùy, có bảo vật này ở đây, dù
cho Thánh Giai có tới cướp, bọn họ đều có sức để đánh một trận.”
“Vậy còn sợ cái gì nữa? Xử lí bọn họ đi!” Thành ca làm việc, từ trước đến nay
luôn luôn khí phách như vậy.
Lam Đề cười khổ một tiếng: “Chỉ một mình Thánh Địa Bất Ngữ thì không có gì
đáng sợ, nhưng bọn họ có đồng minh đấy, hơn nữa lần này còn có Thánh Giả
Tích Phong điều khiển sau lưng…”
“Thánh Địa Minh Tâm này của Tâm Bộ, chỉ có người trong tộc, không giống
với các Thánh Địa khác đó ở bên ngoài.”
Lời giải thích này của nàng, Khương Thành đã hiểu.
Còn Thiên Linh vực và Thánh Địa Cửu Đại đã là thông gia của nhau cả ngàn
vạn năm, sự việc phức tạp, đều có liên hệ cả.
Tuy rằng bình thường cũng có xung đột và tranh đấu, nhưng khi gặp kẻ địch
bên ngoài, vẫn sẽ cùng một chiến tuyến.
Giống như lần trước Thánh Địa Tử Nguyên bị Tam Nhãn Hổ náo loạn một lần,
ngay lập tức dẫn đến mấy Thánh Địa lớn tổ chức cuộc họp mật.
Còn Tiên Di tộc Thánh Địa Minh Tâm này của Tâm Bộ vì không tuyển người
ngoài, tự thành hệ thống, căn bản không có giao tình gì với những Thánh Địa
bên ngoài cả.
Nếu thật sự phải đánh với Thánh Địa Bất Ngữ, mặt khác Thánh Địa Bát Đại bên
ngoài chắc chắn sẽ giúp Thánh Địa Bất Ngữ.
Nói như vậy, Tâm Bộ sẽ bị vây đánh.
“Tiên Di tộc các ngươi cũng quá tệ rồi nhỉ?”
Thành ca cũng không nhịn được mà đâm chọt: “Khởi đầu là hậu duệ của tiên
nhân, còn có kế thừa và cả pháp bảo thượng phẩm, cuối cùng rơi vào cảnh ngộ
này?”
Chỉ có thể giữ bo bo lấy mình, bị Thánh Địa yếu hơn mình lấn tới.
Cái khác, thẳng thắn đều bị diệt đến chỉ còn một dòng duy nhất.
“Các ngươi không phải còn có Thất Bộ sao?”
Lam Đề lắc lắc đầu: “Thất Bộ kia không ở Thiên Linh vực nữa, hơn nữa nội bộ
của Tiên Di tộc và Cửu Bộ cũng không hòa hợp như thế.”
“Nói đến, Thánh Địa Bất Ngữ còn là kẻ địch của ta nữa. Mười năm trước chính
bọn họ đã diệt sạch ba trăm người cuối cùng trong tộc Vu Bộ của ta.”
Nói tới đây, ngọn lửa thù hận che kín đồng tử màu tím của nàng.
“Cái gì, còn có cả chuyện như vậy? Ta ít đọc sách, nàng đừng lừa ta nhé?”
Khương Thành thật sự được mở mang tầm mắt.
Kẻ địch tới cửa, Tâm Bộ không giúp báo thù thì thôi, còn hầu hạ như khách
quý?
Điều này đã phá vỡ cả giới hạn tưởng tượng của hắn.
“Lừa ngươi làm gì, Thánh Địa Bất Ngữ tu luyện ngôn pháp chú thuật xem như
là một nhánh khác của Vu thuật, bọn họ cũng không biết bao giờ biết được sự
tồn tại“Địa Linh Vu điển” của Vu Bộ bọn ta, sau đó hòng muốn có được nó.”
“Lần đó tộc trưởng kiên quyết không giao, cuối cùng bị bọn họ vây đánh…Ta là
người duy nhất thoát ra được.”
Khương Thành bừng tỉnh, chẳng trách lần trước bộ dạng hai tên Thánh tử giống
như có quen biết Lam Đề.
Hơn nữa Kính Hoàn tôn giả kia còn nói muốn nhận Lam Đề là đồ đệ, hóa ra là
lấy danh nghĩa muốn học chính tông Vu thuật từ nàng!
“Thế còn lai lịch của Thánh Giả Tích Phong kia là gì? Là Thánh Giai à?”
Lam Đề không cam tâm mà gật đầu: “Ừ, mấy trăm vạn năm trước Vu Bộ bọn ta
luyện cốt phiên thì bị bọn họ lừa lấy đi.”
“Ca phục rồi…”
Khương Thành ngửa mặt lên trời mà thở dài.
Hắn không biết nên nói gì cho phải nữa.
Gặp uất ức, nhưng chưa từng thấy uất ức như vậy.
“Tâm Bộ này cũng không góp sức rồi, đi thôi đi thôi, vô vị.”
Hắn đi thẳng ra cửa.
Lam Đề theo sau, thấp giọng than thở: “Bọn họ cũng bất lực, có thể sống sót
trong tầm mắt của Thánh Địa Cửu Đại đã không dễ dàng gì rồi.”
“Thật ra mấy năm nay nếu như không có bọn họ che chở, ta sớm đã bị Thánh
Địa Bất Ngữ bắt đi rồi.”
Giọng nói của nàng vừa hạ xuống, đất trời bốn phía đột nhiên xuất hiện biến đổi
dữ dội.
Sơn cốc dường như liền trở nên sống động, nhanh chóng mở rộng về bốn phía.
Linh thảo trên đất ra hoa, rất nhanh sẽ biến thành linh dược cao cấp, hơn nữa
còn mọc ở ngay dưới mí mắt.
Dòng suối kia cũng bắt đầu trở nên rộng hơn, giọt nước bên trong đều thấm mùi
linh khí nồng đậm.
Đặt ở trần giới, khe suối này có thể trở thành một dòng nước tiên kéo dài tuổi
thọ của một người sau khi uống một ngụm…
“Đây, đây là chuyện gì thế này?”
Lam Đề cảm thấy khung cảnh này hình như có chút quen thuộc.
Nàng bỗng nhiên nghĩ tới, khi đó Phi Tiên môn cũng có một lần linh khí nâng
lên như vậy.
Chỉ có điều lần đó mức độ linh khí không nâng cao như lần này.
Linh mạch này của Thánh Địa Minh Tâm, e rằng bây giờ từ lục cấp trở thành
bát cấp rồi.
“Không sai, là ta cho người làm đấy, vốn định tặng ngươi quà gặp mặt ấy mà.”
Khương Thành lần này không vơ hết công lao của A Hoàng lên người mình
nữa.
Khương Thành thuận miệng nói ra một câu lấy lòng này, hiệu quả vô cùng tốt
ấy.
Nghe nói là quà gặp mặt chỉ tặng riêng cho mình, Lam Đề đang trải qua khoảng
thời gian này rất buồn khổ này, cảm động đến mức mắt đỏ hết lên.
“Cảm ơn ngươi…”
Nhưng nàng lại không biết, Khương Thành đang âm thầm chế nhạo, con gái
ngoan, đây không phải là nhà của chúng ta, ngươi không cần phải thăng cấp linh
mạch cho bọn họ đâu.