chỉ là một điểm sáng.
Nhưng lại chiếu sáng thần hồn của Khương Thành.
Mà Hư trên bầu trời càng giống như đã nhìn thấy quỷ mà la hét lên.
“Hồn Nguyên!”
“Vậy mà ngươi lại có Hồn Nguyên!”
Đúng vậy, đây chính là thiên phú bẩm sinh của Hồn tộc.
Có Hồn Nguyên, thần hồn sẽ không còn là lục bình dập dềnh không nơi nương
tựa nữa.
Cho dù tiên thể bị huỷ cũng vẫn luôn có thể lấy hình thức của hồn thể tiếp tục
tồn tại.
“Rõ ràng ngươi là Nhân Hồn, sao có thể sẽ biến thành Thiên Hồn chứ?”
“Lẽ nào còn không cho phép khí chất của ta đặc biệt sao?”
Thành ca rất thành thạo dát vàng lên mặt mình, làm trò làm màu cũ.
“Ngươi cho rằng ta dễ dàng bị lừa vào trong đỉnh này như vậy sao?”
Hắn nói với một giọng điệu ca đã sớm nhìn thấu tất cả.
“Chỉ là ta cố ý tiến vào cảm nhận môt chút đặc trưng của Hồn tộc các ngươi mà
thôi.”
Hư cũng đã bị hắn làm cho mơ hồ.
“Cảm nhận đặc trưng gì?”
“Khí tức của Thiên Hồn đấy, như vậy ta mới có thể tạm thời học được làm sao
biến Nhân Hồn của mình thành Thiên Hồn chứ!”
Hư rất muốn nói ngươi dỗ trẻ con đấy à.
Ngươi coi Thiên Hồn là cái gì?
Thiên tài mới vừa mới nhập môn, liếc mắt nhìn người khác diễn luyện một cái
đã tự động học được cơ sở võ kĩ sao?
Ngươi chơi ta đấy à?
“Nhưng Thiên Hồn là thể hệ tự tạo, mà ngươi có tiên thể, thể hệ của ngươi là
cái gọi là Đạo Tâm, một sinh linh không thể đồng thời có hai thể hệ, đó căn bản
là không phù hợp với đạo lí thiên địa…”
Nghe hắn nói như vậy, Khương Thành lúc này mới ý thức được hệ thống đã làm
một chuyện nghịch thiên cỡ nào.
Cảm thấy tất cả các Tiên Nhân đều là đơn hạch thúc đẩy, mà hiện tại bản thân
đã biến thành song hạch đấy?
“Cũng đã nói là thiên phú dị bẩm, khí chất đặc biệt mà!”
Ca này còn có ý thở dài một hơi nữa.
“Hầy, đáng tiếc ngộ tính của ta có hơi kém, bằng không cũng không cần phiền
phức như vậy rồi.”
Toàn trường bất luận là Hư hay là những Hồn tộc khác, toàn bộ đều vô lực
châm biếm.
Đây còn là ngộ tính kém sao?
Vậy ngộ tính tốt là như thế nào, xa xa nhìn mặt đã học được hay sao?
Có điều, Khương Thành lúc này cũng không còn lòng dạ đi quan tâm bọn họ
nghĩ thế nào nữa.
Thánh Hồn đột nhiên thay đổi, hắn cần một quá trình thích ứng.
Điểm sáng Hồn Nguyên nhỏ bé kia đã sáng lên sau một suy nghĩ của hắn.
Ngay sau đó trên không trung của Tứ Phương Đỉnh đột nhiên chợt tối, một toà
bảo tháp lục sắc to lớn xuất hiện trên bầu trời!
Lần này đừng nói là Hư, ngay cả những Hồn tộc xung quanh cũng đều đã không
nhịn được kinh hô lên.
“Hồn Nguyên hiển hoá!”
“Vậy mà lại là hình thái Hồn tháp!”
“Đây là Hồn Nguyên cấp độ bậc nào?”
“Lão tổ chưa từng nói qua còn có tồn tại Hồn tháp…”
Mỗi một Hồn tộc nhân sớm muộn đều sẽ có Hồn Nguyên, giống như võ giả sớm
muộn có thể tu luyện ra Khí Hải.
Màu sắc của Hồn Nguyên đại biểu cho cảnh giới của hồn lực.
Hồn Nguyên lục sắc này của Khương Thành chỉ có thể coi như là cảnh giới khá
thấp trong Thiên Hồn.
Cho nên hệ thống mới sẽ nói đây là Thiên Hồn cấp thấp.
Hầu hết Hồn tộc nhân có mặt đều là lam sắc, thậm chí là Hồn Nguyên hồng sắc.
Về phần Hồn Thánh thì đã đạt đến Hồn Nguyên kim sắc.
Có điều, màu sắc của Hồn Nguyên này sẽ cùng với cảnh giới của hồn lực từng
bước tăng cao, tương lai có thể từ từ tăng lên.
Nhưng về phẩm chất của bản thân Hồn Nguyên, vậy thì phải xem thiên phú rồi.
Hồn Nguyên phẩm chất càng cao, hồn lực đồng cấp có thể gánh chịu cũng càng
thêm rộng lớn hơn, có nghĩa là giới hạn hồn lực càng cao hơn.
Mà phẩm chất này là khi lần đầu tiên có được ở Hồn tộc quyết định.
Sau này lại cũng không thể thay đổi.
Hồn Nguyên của Hư Hồn tổ là hình thái Tứ Phương Đỉnh.
Ở trong hệ thống tu luyện của Hồn tộc, đây chính là phẩm chất Hồn Nguyên chí
cao nằm ở Kim Tự Tháp.
Ở dưới còn có những hình thái vô cùng kì quặc khác.
Chẳng hạn như đỉnh ba chân, chậu gốm, bát đá, ly thanh đồng…
Là Tổ của Hồn tộc, Hư đã xếp những Hồn Nguyên khác nhau từ trên xuống
dưới này thành cấp bậc thiên phú.
Có khoảng chừng hai mươi mốt bậc.
Nhưng mà trong hai mươi mốt cấp bậc này, không hề có tồn tại Hồn tháp.
Đây là một loại phẩm chất Hồn Nguyên trước đây chưa từng có.
Tất cả Hồn tộc ngước lên nhìn toà tháp màu lục kia, có phần hơi như đang nhìn
Thánh.
“Thoạt nhìn, cấp bậc của cái này dường như có hơi cao đấy!”
“Đúng vậy, mặc dù cảnh giới thấp, nhưng dường như phẩm chất còn cao hơn
đỉnh bốn chân của lão tổ.”
“Không thể nào, lục tháp kia nhỏ hơn đỉnh của lão tổ không chỉ trăm lần!”
“Đó chỉ là bởi vì hồn lực của hắn không nhiều bằng lão tổ nhỉ?”
“Dù sao ta cảm thấy thiên phú của Hồn Nguyên này không kém hơn lão tổ…”
Nghị luận của các tộc nhân bên dưới sao Hư có thể không nghe thấy được?
Nếu như hắn có cằm, lúc này có lẽ đã sắp đụng đến trên mặt đất rồi.
Hồn Nguyên thành tháp…
Nói thật, hắn vẫn thật sự không biết đây là phẩm giai gì.
Bởi vì điều này đã vượt ra phạm vi nhận thức của hắn.
“Điều này không đúng, ta là Tổ của vạn hồn, hệ thống tu luyện của Thiên Hồn
đều là bắt nguồn từ ta mà ra.”
“Sao có thể sẽ có Hồn Nguyên ta chưa từng thấy qua chứ?”
Trong lòng hắn cực kì buồn bực, cảm thấy điều này thât đúng là xui xẻo.
Hết cách rồi, Thiên Hồn lần này là hệ thống chuyển hoá, vốn không thuộc về sự
quản lí của hắn.
Khi tất cả Hồn tộc đạt được Hồn Nguyên, tu vi hồn lực đều rất thấp.
Mà khi Khương Thành đạt được Hồn Nguyên, hồn lực đều đã đạt đến cảnh giới
Thánh Hồn rồi.
Mặc dù đó là Nhân Hồn, sau khi chuyển hoá thành Thiên Hồn quy mô đã nhỏ
hơn rất nhiều lần, nhưng vẫn vượt xa người mới của Hồn tộc khi vừa mới đạt
được Hồn Nguyên như cũ.
Dưới tình huống này, hắn đương nhiên sẽ đạt được một Hồn Nguyên trước đây
chưa từng có.
Chỉ đáng tiếc, tình huống này Hư không hề biết.
Có điều ở trước mặt nhiều Hồn tộc như vậy, lão tổ sao có thể lộ ra không biết
gì?
“Khụ, Hồn tháp này là một loại Hồn Nguyên chỉ kém hơn Tứ Phương Đỉnh.”
Hắn bình tĩnh như thường bắt đầu thêu dệt.
Thực ra hắn vốn muốn nói Hồn tháp là thiên phú nát nhất.
Nhưng suy nghĩ đến lục tháp này chỉ nhìn từ bề mặt đã trâu bò lấp lánh, thêu dệt
quá thấp cũng không thể nào nói nổi.
Là thuỷ tổ của Hồn tộc, lời của hắn vừa ra thì đó chính là chuyên gia quyền uy
chứng nhận.
Tất cả cao thủ Hồn tộc có mặt không nghi ngờ chút nào, đã lập tức tin hoàn
toàn.
“Hoá ra Hồn tháp chỉ kém hơn Hồn đỉnh à?”
“Mạnh quá đi!”
“Thật lợi hại, vậy mà lại còn mạnh hơn cả đỉnh ba chân!”
“Đây há không phải là có cơ hội trở thành Hồn Tổ tiếp theo sao?”
“Không chắc, nhưng chắc chắn là mạnh hơn tất cả Hồn Thánh!”
Trong nhất thời, tất cả Hồn tộc đều nhìn Khương Thành với ánh mắt sùng bái
ngưỡng mộ, dường như là đã coi hắn thành người của mình.
“Có phải các ngươi đã quên rồi không, chúng ta đang chiến đấu đấy!”
Thành ca không thể không nhắc nhở bọn họ chú ý lập trường.
Hồn tháp trở về Chủ Hồn bên này, mà trong tháp kia đang phong ấn một phần
Chủ Hồn, không phải là của Hư thì của ai?
Hiện tại Khương Thành cũng là Thiên Hồn, không chênh lệch cấp bậc.
Vỏn vẹn một suy nghĩ, trong Hồn tháp chính là sấm sét vang dội.
“A…”
“Không!”
Hư ở trên bầu trời cao, hồn thể đã bắt đầu vặn vẹo ở giữa trời, giống như đã gặp
phải núi đao biến lửa của mười tám tầng đia ngục.
Cuối cùng hắn đã cảm nhận được đau khổ khi Chủ Hồn bị người khác xé nát.
Rõ ràng cảnh giới hồn lực của Khương Thành vẫn xa không bằng hắn, nhưng ai
bảo một phần Chủ Hồn kia của hắn đã bị khế ước giam cầm ở trong Hồn tháp
chứ?
Ở đó là sân nhà của Khương Thành, huống hồ còn có lực khế ước thần bí chấn
áp!
Hư thân là Hồn Tổ, cho dù một phần Chủ Hồn kia bị mất đi cũng không nhất
định sẽ chết.
Nhưng Khương Thành muốn niệm “Khẩn Cô Chú” cho hắn, tạo ra một chút ít
đau khổ, còn là rất nhẹ nhàng.
“Dừng tay!”
“Dừng! Ta phục rồi!”
“Ta thật sự đã phục rồi…”