đã ra sân rồi.
Tổ này là năm đấu năm, toàn bộ năm người tham gian đều là Đạo Thần cao giai.
Không giống với tổ pháo hôi là Đạo Thánh, tổ này chính là tổ quan trọng nhất
trong thi đấu đấu pháp, người được chọn đương nhiên phải thật nghiêm khắc và
cẩn trọng rồi.
Năm Đạo Thần cao giai này đều là những đỉnh cao của Thường Lục châu, gọi là
Đạo Thần đỉnh phong cũng không quá.
Năm người này vừa xuất hiện lập tức đã dấy nên làn sóng lớn của toàn trường.
“Trường Dương Đạo Thần, lúc trước ta từng gặp hắn, hắn là đại đệ tử của Ngộ
Sơn Thánh Chủ.”
“Đồ đệ của Thánh Chủ tuyệt đối thâm sâu khó lường.”
“Ly Chân Đạo Thần, hắn cũng được mời đến rồi, ổn rồi ổn rồi.”
“Thanh Vi Đạo Thần, Đạo Thần mạnh nhất của Thanh Tiêu thánh địa…”
Năm Đạo Thần cao giai gần như đều gây nên những phản ứng mãnh liệt.
Hết cách, là một Đạo Thần cao giai, bọn họ sớm đã nổi tiếng khắp rồi.
Khôn những có những tiên nhân vây xem ở đó, những cấp cao của các phái đến
tọa trấn trước cũng lũ lượt đứng dậy bày tỏ ý kính trọng với bọn họ.
Trên đài cao, Thanh Tiêu Thánh Chủ - chưởng môn của Thanh Tiêu thánh địa
và Ngộ Sơn Thánh Chủ - quán chủ của Thê Vũ quán đang ngồi cười gật đầu hỏi
thăm.
Bởi vì trong năm người này tương lai rất có khả năng sẽ xuất hiện Thánh Chủ
có thể sánh ngang với bọn họ.
Cả Thường Lục châu tổng cộng có hai Thánh Chủ.
Ngộ Sơn Thánh Chủ vốn không sáng lập ra tông môn thánh địa lớn gì, Thê Vũ
quán nơi hắn ở tổng cộng cũng chỉ có bốn môn đồ.
Nhưng mà đến cảnh giới này của hắn rồi cũng không thèm tham gia gì vào
tranh giành ngoại giới nữa, cũng không ai dám xem thường hắn.
Lần thi đấu đấu pháp lần này, Thanh Tiêu Thánh chủ không những đích thân
đến mời hắn sang tọa trấn xem thi đấu, còn mời cả đại đệ tử Trường Dương Đạo
Thần của hắn xuất chiến nữa.
Sau khi tổ Đạo Thần ra sân, đội ngũ của Thương Môn cung cuối cùng cũng hiện
thân.
Hai vị Giới Thần dẫn đội, phía sau là năm Hư Thần và mười lăm Địa Thần cũng
theo sau như đàn cá.
Sự vào sân của bọn họ đương nhiên sẽ không nhận được hoan nghênh của
người xem rồi.
Nhưng cũng không ai dám chê bọn họ.
Suy cho cùng thì nắm đấm của bọn họ to, phía sau còn có mấy Thiên Thần và
Cẩn Võ Chính Thần nữa.
Đó là sự tồn tại mà ngay cả hai Thánh Chủ cũng không dám đắc tội.
Hai bên sớm đã đàm phán qua mấy lần, sớm đã quen rồi, gặp nhau cũng chẳng
có gì để hàn huyên.
Thanh Tiêu Thánh Chủ và Minh Khánh Giới Thần ở đối diện chỉ gật đầu với
nhau một cái rồi tự mình bay lên cao, triển khai trận thi đấu đầu tiên.
Trận giữa Thánh Chủ này cũng không có gì màu mè hoa lá cả.
Chỉ là hai người trực tiếp quyết đấu.
Khi hai người đang bay trên cao thể hiện uy năng, Thành ca lập tức nhìn ra
điểm khác nhau của Giới Thần.
Tuy nói hai người đều có thánh giới, hơn nữa quy mô nhìn có vẻ như nhau,
nhưng thánh giới của Minh Khánh Giới Thần khống chế rõ ràng không hoàn
chỉnh vẹn toàn được như của Thanh Tiêu Thánh Chủ.
Sau thánh giới của hắn dường như có một sợi dây vô hình dính dáng đến, vốn
không hoàn toàn thuộc quyền khống chế của hắn.
Trong lòng Khương Thành hiểu rõ.
Có lẽ đây là khuyết thiếu lớn nhất của tu thần.
Đạo của bọn họ đến từ sự ban tặng của một Chính Thần nào đó, từ lúc bắt đầu
đã bị hạn chế rồi.
Dù sau đó bọn họ thật sự có được cảm ngộ của tiên nhân đồng giai thì cũng
không thay đổi được thế yếu vốn có.
“Chả trách rất nhiều người tu tiên đều xem thường tu thần.”
Trận quyết đấu này vốn không kéo dài quá lâu.
Chỉ sau có ba phút ngắn ngủi, Minh Khánh Giai Thần mơ hồ rơi vào thế hạ
phong đã hét lên ngừng lại.
“Thanh Tiêu Thánh Chủ quả nhiên cao siêu hơn một bậc, ta cam tâm nhận thế
thua.”
“Trận đấu đầu tiên đến đây là kết thúc.”
Thanh Tiêu Thánh Chủ vốn cũng không phải không bỏ qua day dưa gì, mà gật
đầu đồng ý rồi thu thánh giới lại.
Cho dù hắn có đánh chết Minh Khánh Giới Thần cũng không có ý nghĩa gì.
Ngược lại sẽ tạo nên địch ý mãnh liệt từ phía Thương Môn cung.
Trận thi đấu đầu tiên cứ vậy mà kết thúc.
Thường Lục châu dẫn trước một bước.
Ồn ào!
Toàn trường lập tức dâng lên tiếng hò reo hoan hô động trời.
“Trận thứ nhất thắng rồi!”
“Quá tốt rồi, vừa lên đã có khởi đầu tốt đẹp rồi.”
“Ha ha, biết ngay là Thường Lục châu sẽ thắng trận này mà.”
“Nhất định rồi, Thánh Chủ vốn mạnh hơn Giới Thần mà, trận này từ lúc bắt đầu
đã chẳng có chút hồi hộp gì rồi.”
“Phải đó, vừa rồi các ngươi căng thẳng gì chứ, lẽ nào còn không tin vào thực
lực của Thanh Tiêu Thánh Chủ à?”
Hơn mấy chục ngàn môn đồ của Thanh Tiêu thánh địa lại mang đến cả màn
nịnh bợ chuyên nghiệp.
“Chưởng giáo chân nhân! Thần uy cái thế!”
“Thường Lục đỉnh cao! Chỉ có Thanh Tiêu ta!”
Khẩu hiệu trung nhị khiến lòng Thành ca ngưỡng mộ vô kể, thậm chí cũng
muốn qua đó kiến nghị bọn họ.
Các ngươi đừng có hô hào không không vậy, cũng phải có chút đặc hiệu hỗ trợ
nữa chứ!
Khi đám người bên phía Thường Lục châu đang hứng khởi, đám đệ tử Thương
Mang cung bên này căn bản cũng chưa lộ ra chút sắc mặt ủ rũ nào.
Tổ Đạo Thánh bên này là qua loa cho có, tổ Thánh Chủ của bọn họ bên này
cũng qua loa cho có thế thôi.
Chuyện thua vốn nằm trong dự liệu cả.
Năm Giới Thần từ từ đứng dậy, đứng giáp mặt với năm Đạo Thần phía đối diện.
Trận thứ hai cũng bắt đầu từ lúc này.
Vốn trận quyết đấu cũng không nhiều danh mục như tổ Đạo Thánh, chính là
năm vòng đấu đơn.
Một cặp tiếp đến một cặp chiến đấu.
Năm vòng đối kháng, thắng liên tục ba trận thì hai trận sau không cần đấu cũng
xem như thắng.
Xuất chiến ở vòng đầu tiên là Trường Dương Đạo Thần kia.
Đạo Thần cao giai và Hư Thần có thực lực san sát nhau.
Hai bên đều có đạo hải, độ mạnh tương đương, Đạo Thần cao giai bị hạn chế
của Thiên Đạo, Hư Thần chịu hạn chế của Thần.
Khương Thành rất nhanh đã chú ý đến đạo mà Hư Thần kia thi triển có hiệu quả
giống với vị Minh Khánh Giới Thần vừa rồi.
Đó đều là đạo phụ thêm.
“Cũng chính là nói đạo mà khi ấy Cẩn Võ Chính Thần kia tu chính là đạo phụ
thêm vào rồi.”
Hiệu quả của đạo phụ thêm vào có phần kì lạ.
Đó là tăng thêm cho đối phương chút gì đó.
Ví dụ như cho đạo hải của đối phương thêm chút quy mô, tiên lực thêm chút tu
vi, huyết mạch, tiên thể, thần hồn thêm chút uy năng.
Chuyện này nhìn có vẻ như hoàn toàn là giúp người làm niềm vui vậy, giúp đỡ
cho đối thủ của mình.
Thực tế khi dùng trong chiến đấu lại cực kì hiểm ác.
Sự tăng giảm bất ngờ nếu không kịp thích ứng sẽ dẫn đến sự công kích của
nguyên bản bị lệch hướng.
Cho dù có là trận đánh bình thường, nếu có ai ở đằng sau đẩy ngươi một cái thì
cũng có thể sẽ mất thế thăng bằng.
Càng huống hồ gì là trận chiến đấu cao cấp, thứ cần nhất chính là khống chế
thành thạo.
Nhưng mà bên Thường Lục châu này vẫn có lòng tin tất thắng.
Khác biệt lớn nhất của Đạo Thần cao giai và Đạo Thần trung giai chính là đạo
của bản thân bọn họ đã bắt đầu rót được ý chí của mình vào được rồi, cũng có
hiệu quả đặc biệt như hư thực, sinh tử, mệnh số vậy.
Tuy loại hiệu quả này rất nhỏ yếu, nhưng chống lại Hư Thần cao giai thì vấn đề
không lớn.
Mà mấu chốt quan trọng nhất đó là khoảng cách của Trường Dương Đạo Thần
đến Thánh Chủ cũng không còn xa nữa.
Đạo của hắn mơ hồ thoát khỏi trói buộc của Thiên Đạo thành xu hướng của một
giới riêng rồi.
Cảnh giới như vậy Hư Thần rất khó sánh kịp.
Hư Thần dẫu có đạt đến đỉnh phong cũng không thể thoát khỏi sự ràng buộc của
Thần.
Quả nhiên, vòng đầu tiên hai bên sau khi trải qua ba canh giờ khó phân thắng
bại, Trường Dương Đạo Thần đã dần chiếm thế thượng phong.
Mang về thêm một điểm cho Thường Lục châu.
Toàn trường lại lần nữa hoan hô.
“Tốt quá!”
“Ta đã biết ngay vào thời khắc quan trọn Trường Dương Đạo Thần có thể dựa
vào mà.”
“Lợi hại lợi hại…”
Đến cả Thanh Tiêu Thánh Chủ cũng nhìn sang Ngộ Sơn Thánh Chủ khen ngợi
một câu.
“Không hộ là cao đồ của quán chủ, thêm thời gian nữa thì Thê Vũ quán sẽ là
một môn hai Thánh Chủ rồi!”
Ngộ Sơn Thánh Chủ vuốt chòm râu dài bạc phơ cười xua tay.
“Quá lời rồi, đồ đệ kém cỏi này chỉ là không khiến mọi người mất mặt thôi.”
Mà lúc này, tỉ thí vòng hai của trận thứ hai cũng mở màn.