công nhận, lần đầu đạt được huyền phách cũng là do hạt giống Kim Huyền kia
hóa thành.”
“Đương nhiên sau khi hắn trưởng thành cũng sẽ nhận được sự chỉ dẫn của hạt
giống Kim Huyền.”
“Cho nên sau này, khi hắn tìm được hai hạt giống Hắc Huyền và Ngân Huyền
thì cũng đã cắn nuốt chúng.”
“Hẳn là mấy năm nay hắn đều đang bận rộn luyện hóa bọn chúng.”
“Đợi đến khi luyện hóa xong, chắc chắn cuối cùng sẽ tìm cách tới cắn nuốt ta.”
Nói tới đây, nàng dùng ánh mắt chan chứa niềm hạnh phúc nhìn Khương
chưởng môn một cái.
“May mà Thành ca đã xuất hiện, nếu không thì cuối cùng ta cũng sẽ bị hủy linh
trí, trở thành một phần của hắn, kết cục cực kỳ bi thảm.”
Nàng kể xong, Thành ca mới chợt hiểu ra.
Cmn cái tên Đế Tôn kia bật hack cũng ghê gớm thật đấy!
Huyền phách của anh đây là thượng phẩm thiên giai, vậy mà ngươi còn dám
dùng hạt giống huyền lực để làm huyền phách.
Nghe tới đây thôi cũng biết, hình như thể diện của đối phương còn cao hơn cả
mình.
Điều này khiến Khương hiển giả không thể chấp nhận được.
Đáng lẽ hắn sẽ chẳng coi tên Đế Tôn kia ra gì, nhưng bây giờ lại phát hiện ra
tên khốn kia đang có khuynh hướng tranh đoạt ngôi vị vua làm màu với mình.
“Cho nên, ngươi muốn ta tiêu diệt hắn?”
“Ừm ừm!”
A Linh liên tiếp gật đầu: “Sau khi tiêu diệt hắn thì ta có thể lấy được ba hạt
giống kia, hơn nữa còn có thể giải phóng xiềng xích trói buộc của Bạch Huyền
tộc.”
Thành ca suy nghĩ cẩn thận lại, nghe có vẻ như là một cuộc chiến giữa các hạt
giống huyền lực với nhau ấy nhỉ.
Bản thân hắn và tên Đế Tôn kia chỉ được coi như hai người đại diện mà thôi.
Nhưng mà cũng chẳng có gì là không thể chấp nhận được, cho dù không có
thỉnh cầu này của A Linh thì bản thân hắn và tên kia cũng là kẻ thù, hắn còn
đang định đi xử lý tên kia đây này.
Nhưng mà hắn lại không nói như vậy.
“Mặc dù đáng lẽ ta không muốn có bất kỳ liên quan gì tới hắn, chỉ muốn bình
yên sống nốt quãng đời còn lại…”
Hắn vỗ ngực rồi tiếp tục lấy lòng: “Nhưng vì ngươi, ta nguyện lên núi đao
xuống biển lửa, cho dù phải trả giá bằng cả sinh mệnh này.”
“Hu hu hu, ta biết ca ca yêu thương tiểu muội nhất mà!”
Lời này của hắn khiến A Linh cảm động khôn xiết, nàng lại ghé tới hôn hắn
thêm cái nữa.
Thủy Linh điện chủ và Hỏa Linh điện chủ vừa tỉnh lại, mở mắt ra đã thấy cảnh
tượng này, cả hai đều không chịu được cú sốc mà ngất đi tiếp.
Thành ca sờ sờ gò má.
Rõ ràng hai người vừa mới quen nhau, cũng không hề có quan hệ máu mủ ruột
rà gì, nhưng tại sao hắn lại có lỗi giác nghiêm trọng hơn cả loạn luân thế này?
Sau khi cả hai thương lượng xong, lúc này mới dừng việc truyền âm, nhìn về
phía trước.
“Đứng dậy đi!”
A Linh bay đến trước mặt đám người Bạch La Chân.
Bạch La Chân và mọi người thấy nàng đứng cách mình có năm thước, ai nấy
đều kích động đến run rẩy cả người, thậm chí còn sắp mất cả thần trí.
Chịu thôi, tín ngưỡng trong lòng bọn họ là Thần Bạch Huyền mà.
“Vâng…”
Sau khi vài người này run lẩy bẩy đứng dậy, A Linh lại mở miệng giải thích một
chút.
“Khương Thành chính là đại hiền giả Bạch Huyền tộc do ta đã chỉ định, sau này
hắn sẽ chỉ dẫn đường đi nước bước của cả tộc ta, các ngươi phải trợ giúp hắn,
nghe theo mệnh lệnh của hắn.
“Vâng vâng vâng.”
Mấy lời phát ra từ miệng A Linh chính là thần dụ, còn có hiệu quả hơn thánh
chỉ gấp ngàn lần.
Giờ đây, thân phận đại hiền giả của Thành ca được chính thức đóng dấu xác
nhận.
“Được rồi, ta phải nghỉ ngơi.”
Nói xong, bóng dáng A Linh dần dần biến mất, nhưng mà sợi dây màu đỏ với
viên đá trắng kia vẫn treo lơ lửng trên không khung.
Mãi cho đến khi không còn thấy chút bóng dáng nào của nàng nữa, “mặt dây
chuyền” đặc biệt kia mới tự động bay đến đỉnh đầu của Thành ca, cuối cùng thì
treo trên cổ hắn.
Điều này khiến Khương hiền giả cạn lời.
Ngươi tính làm tổ trên người ta đấy hả?
Nhưng mà khi nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của đám người Bạch La Chân và
Chiến Linh điện chủ ở phía đối diện, hắn càng cạn lời hơn.
“Khương hiền giả?”
Bạch La Chân hệt như lần đầu gặp mặt, thăm dò hỏi hắn một câu.
“Ngươi ổn chứ?”
“Nói linh tinh gì vậy, đương nhiên ta rất ổn rồi, đại tỷ, ngươi trúng tà đấy hả?’
Đại điện chủ vội vàng tỏ vẻ kinh sợ mà lắc lắc tay: “Đừng xưng hô như vậy,
ngươi chính là người được Thần Bạch Huyền bổ nhiệm, ta không nhận nổi
đâu…”
Trước đây nàng coi Thành ca như một đứa con ruột, nhưng bây giờ ở trước mặt
Thần Bạch Huyền, nàng làm sao dám như thế nữa.
Điều này khiến Thành ca không biết nên nói gì cho phải.
“Được rồi được rồi, tiếp theo đây, chúng ta phải cân nhắc hành động kế tiếp
rồi.”
“Ngươi cứ phân phó là được.”
“Ta phân phó ư? Vậy thì lập tức khởi hành tới tầng thứ sáu xử lý tên Đế Tôn kia
thôi.”
Vẻ mặt của các điện chủ lập tức như tro tàn, tỏ vẻ rối bời.
Nếu như lời này là do “tà ma dị giới” nói ra thì bọn họ còn có thể miễn cưỡng
tin tưởng một phần.
Tên Đế Tôn kia mạnh tới mức nào, trước đó Kim Không cũng đã nói rõ rồi.
Cả huyền tộc không có lấy một ai có thể chống lại được hắn.
Bất kể là huyền tộc, ảnh tộc hay dị tộc đều không thể làm được, bởi lẽ kẻ đó là
đứa con được ông trời lựa chọn.
Mà việc chống lại một đứa con của trời, chẳng phải đồng nghĩa với việc đâm
đầu vào chỗ chết sao.
Đặc biệt là, bây giờ ngươi cũng chỉ mới Địa Huyền cửu trọng thôi…
Bạch La Chân cẩn thận dè dặt hỏi: “Trận chiến này là do thần của tộc ta chỉ dẫn
sao?”
Thành ca nhún vai: “Không, là do bản thân ta tự quyết định.”
“À…”
Mấy vị điện chủ nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng thở dài một hơi.
“Hay là, thảo luận cân nhắc lại lần nữa rồi mới đưa ra quyết định?
Nếu như không phải Thành đang đeo bản thể của Thần Bạch Huyền trên người
thì bọn họ đã lớn tiếng phản đối từ lâu rồi.
Thành ca thầm nói, nhưng ta lười đợi lắm, cứ khóa thẳng mục tiêu rồi tới thì
chẳng phải đỡ được bao nhiêu chuyện hay sao?
Đúng lúc hắn đang định buộc triển khai đội ngũ thì Lê Hàn Ngọc từ xa bay tới.
Lúc nãy nàng còn bận thẩm vấn Kim Không và Ngân Dịch, còn chưa biết đã
xảy ra chuyện gì.
“Thẩm vấn xong rồi sao?”
“Ừm!”
“Hai người kia đâu?”
“Giết rồi, tránh để lại hậu họa.”
Không hổ là ngươi.
Thành ca âm thầm khen một câu, giờ mới nòi: “Mới nãy hỏi ra được gì không?’
“Vị Đế Tôn kia của Kim Huyền tộc là Chung Thác - thiên tài tuyệt thế năm
trăm triệu năm trước của Kim Huyền tộc.”
“Vậy mà lại là hắn ư?”
“Hóa ra là hắn!”
Cái tên này vừa được nói ra, mấy vị điện chủ, người thì kinh ngạc, người thì
chợt hiểu ra.
Xuất thân năm đó của Chung Thác cực kỳ thấp kém, cha mẹ mất sớm, còn bị
đồng tộc ức hiếp, nói chung là thân thế rất thảm hại.
Nhưng điều đó cũng không ngăn cản được hào quang nhân vật chính cả người
ta.
Từ cái ngày nhận được huyền phách kia trở đi, cuộc đời của hắn đã bước sang
một trang mới, liên tục tạo ra kỳ tích, từ đó không ai có thể cản nổi bước tiến
của hắn nữa.
Đủ các loại kỷ lục, đủ các loại khiêu chiến vượt cấp.
Sự tồn tại của người này đè ép trọn vẹn mấy thế hệ, vô cùng đáng kinh ngạc.
Đến mức truyền thuyết về hắn được lưu truyền ở tầng thứ nhất cho đến tận bây
giờ.
Đương nhiên rồi, bây giờ tất cả những kỷ lục kia của hắn đều đã bị Khương
hiền giả phá vỡ hết.
Bây giờ cái tên được mọi người tung hô ở tầng thứ nhất, chỉ còn lại duy nhất
một mình Khương hiền giả mà thôi.
“Bây giờ hắn đang ở đâu, tầng thứ sáu sao?”
Thành ca chỉ muốn tìm cái tên đã vang danh mấy trăm triệu năm kia, sau đó đòi
lại hào quang nhân vật chính của hắn.
Lê Hàn Ngọc lắc đầu.
“Không một ai biết hành tung của Chung Thác, trước giờ không hề ở cố định
một chỗ, cực kỳ thần bí.”
“Các mệnh lệnh đều được truyền đạt thông qua các sứ thần.”
“Mấy trăm triệu năm gần đây, hắn chỉ xuất hiện đúng hai lần, nhưng tất cả đều
là hóa thân bên ngoài của hắn chứ không phải chân thân.
Thành ca cau mày: “Thần bí như vậy ư?”
“Vậy trực tiếp lên trên tìm là được rồi.”
Lê Hàn Ngọc lại lắc đầu: “Cổng vào tầng thứ sáu đã phong bế rồi, không thể
vào được.”
“Tại sao chứ?”
“Nghe nói Chung Thác muốn bắt vài người, vì để tránh cho mấy kẻ kia chạy
thoát khỏi tầng sáu, hắn đã ra lệnh chặt đứt con đường ra vào của tầng đó.”