Mười mấy người của Phúc Thiên các ở phía đối diện ngơ ngác nhìn nhau.
Sau khi trở thành tiên nhân, bọn họ rất hiếm khi gặp phải những chuyện vặt
vãnh như thế này.
Có hơi phản ứng không kịp.
“Đúng vậy!”
Thành ca thì quen việc dễ làm.
“Lẽ nào các ngươi không dám đánh cược sao?”
Kế khích tướng này rất thô thiển, nhưng vốn dĩ Phúc Thiên các ở phía đối diện
tồn tại là vì để đàn áp Thiên Khu các nên đương nhiên không thể yếu thế.
Đạo Tôn đứng đầu lạnh lùng nói: “Có gì mà không dám, chỉ sợ ngươi không
cược nổi!”
“Tốt!”
Khương chưởng môn giơ ngón tay cái lên.
“Nếu như ta đi vào thuận lợi, thế thì…”
Ánh mắt của hắn rơi lên mấy gian hàng của Phúc Thiên các.
“Những thứ này của các ngươi, ta sẽ đập nát chúng.”
Ngay khi lời này vừa nói ra, một số tiên nhân gần đó đều bị thu hút.
Mà mấy Đạo Tôn của Phúc Thiên các còn tức giận hơn.
“Ngươi dám!”
“Thật to gan!”
“Làm sao vậy, không thua nổi?”
Thành ca tỏ vẻ khinh thường.
“Không thua nổi thì kẹp đuôi cho tốt, sau này đừng không có việc gì thì sủa bậy
vào người khác!”
“Ngươi nói gì?”
“Ai nói bọn ta không thua nổi?”
“Bọn ta thua thì bị đập quầy hàng, vậy nếu như ngươi không vào được thì sao?”
Khương Thành quay đầu nhìn quầy hàng bên Thiên Khu các.
“Các ngươi dám theo ta không?”
Vài người mới ở Thiên Khu các cau mày.
Đây không phải là trò đùa.
Quầy hàng bị đập phá trông có vẻ tổn thất không lớn, nhưng đối với một thương
hội, điều đó tương đương với bảng hiệu bị người ta giẫm đạp dưới chân.
Chuyện vô cùng nhục nhã không nói, còn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng sau này.
Thậm chí sẽ biến thành trò cười.
Nhưng Lung Lâm và Mạch Phong lại đứng lên ngay lập tức.
“Đương nhiên là bọn ta dám!”
“Nếu như Khương chưởng môn ngươi không vào được, vậy cứ để bọn họ đập
phá quầy hàng của bọn ta là được rồi!”
“Bọn ta theo!”
Thành ca vỗ tay.
Sau đó hắn nhìn về phía đối diện với vẻ mặt đầy hứng thú.
“Các ngươi nghe rồi đó, bọn họ theo, hiện tại đến lượt các ngươi.”
Đạo Tôn dẫn đầu của Phúc Thiên các rất muốn nói, sao quầy hàng của bọn họ
có thể so sánh được với của bọn ta?
Nhưng nghĩ kỹ lại, nếu lần này không dám nhận thì về khí thế sẽ yếu hơn Thiên
Khu các rồi.
Trở về chắc chắn sẽ bị Khánh Đoan Đạo Thánh quở trách.
Hơn nữa, nếu Khương Thành không vào được thì bản thân cũng sẽ không thua!
Chắc thắng tại sao không dám?
“Cược thì cược!”
Hắn lạnh lùng cười: “Ngươi cho rằng phô trương thanh thế thì có thể đe dọa
được bọn ta sao? Chờ quầy hàng bị đập đi nhé, ngược lại ta muốn xem thử sau
lần này, Thiên Khu các có thể trở mình như thế nào!”
Để đề phòng Khương Thành và đám người Lung Lâm thua rồi hối hận, hắn còn
chủ động bay lên không trung, chắp tay về phía xung quanh.
“Mọi người!”
“Xin các ngươi làm nhân chứng, Phúc Thiên các của bọn ta sẽ cược một trận
với Thiên Khu các của bọn họ, bọn ta sẽ cược xem người này tiếp theo có thể
vào được nơi đóng quân của Hoang tộc hay không!”
“Nếu như bọn ta thua, vậy thì bọn họ sẽ đập quầy hàng của Phúc Thiên các, bọn
ta tuyệt không hai lời!”
“Nếu như bọn họ thua, vậy thì bọn ta cũng sẽ đập quầy hàng của đám người
Thiên Khu các!”
Một số tiên nhân gần đó ban đầu đã để ý đến tranh chấp ở bên này.
Hiện tại hắn hét lên như vậy càng thu hút ánh mắt của tất cả mọi người có mặt
hơn nữa.
“Chết tiệt, Thiên Khu các và Phúc Thiên các?”
“Vốn dĩ hai nhà là đối thủ của nhau, hiện tại lại cãi nhau đến mức này luôn
sao?”
“Bọn hơn đều là một trong mười sáu thương hội được phép vào, thế mà lại
muốn chơi lớn đến như vậy sao?”
“Mau đi xem thử!”
Vốn dĩ rất nhiều tiên nhân đang mua đồ đã trực tiếp ném vật liệu xuống, xoay
người rời đi.
Mà một số thương hội đang bày hàng cũng lần lượt dọn hàng, tập trung lại.
Không còn cách nào khác, là một trong mười sáu thương hội có thể vào sân, cho
dù là Thiên Khu các hay là Phúc Thiên các thua cũng sẽ mang đến những ảnh
hưởng tồi tệ không thể vãn hồi.
Rất có thể sẽ không bao giờ gượng dậy nổi!
Đủ để thay đổi mô hình thương hội tiếp theo ở đây.
Vụ đánh cược của Khương Thành trông có vẻ như là một kiểu trò chơi trẻ con,
cũng không đặt cược mạng người hay bảo vật gì đó, nhưng trên thực tế cả hai
bên đều đang đặt cược vào số phận của thương hội từng người.
“Làm đến long trọng như vậy sao?”
Khương Thành hơi kinh ngạc.
Mà vẻ mặt này ở trong mắt đối phương, lại trở nên sợ hãi và hối hận.
Đạo Tôn dẫn đầu của Phúc Thiên các lạnh lùng cười.
“Hừ, ngươi đã không còn đường lui nữa rồi.”
“Không phải ngươi muốn đánh cược với bọn ta sao, không phải sợ bọn ta không
thua nổi sao?”
“Hiện tại ngươi vào đi chứ!”
Những người xem náo nhiệt ở xung quanh cũng không chê lớn chuyện, lần lượt
gây ồn ào theo.
“Đúng đó, ngươi vào đi!”
“Vào đi!”
“Đừng sợ mà ha ha ha!”
Đương nhiên Thành ca sẽ không sợ, hắn chọn đánh cược này là có nắm chắc
phần thắng.
Hắn nhìn bầu không khí xung quanh, nơi đó ẩn chứa Hư che giấu hồn thề.
“Được rồi, đến lượt ngươi phát huy tác dụng.”
Trước đây khi bước vào Vu tộc, Hồn Tổ đã nhận được sự chào đón, có lẽ là ở
Hoang tộc cũng không ngoại lệ.
Nhưng mà lần này Thành ca đã tính toán sai.
Chỉ nghe nụ cười gượng gạo lúng túng của Hư vang lên từ hồn hải.
“Cái này, hoá ra ngươi đang mong đợi ta đưa ngươi vào sao? Cái này sợ là
không làm được rồi.”
“Hả?”
Khương Thành khẽ giật mình, sau đó hỏi với vẻ mặt khó tin: “Ngươi là Hồn Tổ,
thân phận của ngươi nên ngang hàng với lão đại của Hoang tộc chứ? Hoang tộc
và Hồn tộc đều cùng là một trong số Cấm tộc, sao bọn họ lại có thể không chào
đón ngươi?”
“Khụ, cái này à…”
Hư cười khổ nói: “Vu tộc và bọn ta xem như là đồng minh tấn công phòng thủ
đối mặt lẫn nhau, quan hệ không tệ, nhưng Hoang tộc và Hồn tộc của bọn ta thì
luôn luôn là đối thủ không đội trời chung của nhau, cho đến hiện tại vẫn chưa
từng hoà hoãn.”
“Bọn họ nhìn thấy ta chỉ có ra tay ngay lập tức, không thể nào chào đón được.”
“Đây cũng là lý do vì sao ta che giấu hồn thể khi đến đây.”
Hồn tộc thì tu hồn, còn Hoang tộc thì không.
Từ thời kỳ Thượng Cổ thì hai tộc quần này đã như nước với lửa, xem nhau như
dị đoan cần phải loại bỏ.
Đáng tiếc là Khương Thành lại không biết những bí mật cổ xưa này.
Hắn đã vô cùng thất vọng khi biết rằng Hư không phát huy được tác dụng vào
lần này.
“Chết tiệt, ngươi xem ngươi có thể làm gì, nuôi ngươi có ích lợi gì?”
Hồn Tổ nước mắt giàn giụa.
“Thật ra lần này nếu ngươi dẫn Lam Đề hoặc Minh Đồng đến thì có thể sẽ nhận
được sự chào đón của Hoang nhân, Vu tộc có mối quan hệ rất tốt với bọn họ.”
Thành ca thầm nghĩ chẳng lẽ để đánh cược mà ta còn phải đặc biệt chạy về Vu
tộc xin viện binh hay sao?
Vậy thì cũng quá mất mặt, đúng không?
“Quên đi, thật sự không thể thì cứ trực tiếp xông vào.”
“Dù sao với sức mạnh của ca thì ở đâu cũng có thể đứng vững được, đánh vào
không tính là vào rồi sao?”
Nghĩ đến đây, hắn và Kỷ Linh Hàm đi về phía cổng Hoang tộc cách đó không
xa đang bị đám đông vây quanh.
Cánh cổng này được trông coi bởi hai Chí Tôn Hoang tộc.
Thường ngày hoàn toàn không có người dám xông vào, cho nên hằng ngày hai
người chỉ ngồi chợp mắt trên mặt đất.
Vừa rồi có động tĩnh lớn như vậy nên đương nhiên bọn họ cũng chú ý đến.
Không chỉ có bọn họ, mà một số Hoang nhân ở bên trong nhìn thấy những tiên
nhân ở bên ngoài đang xông tới đây tập thể, còn tưởng rằng sắp tấn công nơi
này nên cũng vội vàng chạy tới.
Sau khi nghe nói nội dung đánh cược, không những bọn họ không tức giận,
ngược lại từng người còn lộ ra biểu cảm xem náo nhiệt.
Hai Hoang nhân giữ cửa hét lên với Khương Thành.
“Tiểu tử, e rằng ngươi đã suy nghĩ quá nhiều rồi.”
“Bọn ta không thể để cho ngươi vào được, miễn cưỡng xông vào chỉ có thể tìm
chết!”
“Tốt hơn hết ngươi nên suy nghĩ làm thế nào để nhặt đồ lên sau khi quầy hàng
bị đập nát thì hay hơn!”
“Ha ha ha ha…”
Đám đông bên ngoài lại phá lên cười một lần nữa.
Mấy Đạo Tôn của Phúc Thiên các thì như uống thuốc trấn an hơn.
Ổn rồi!