cho nên bây giờ Kim Khải hoàn toàn không biết gì hết.
Đương nhiên cũng không biết chuyện tà ma dị giới kia như thế nào.
Hắn nghe vậy xong thì hơi sửng sốt, lẽ nào còn có thể gọi được tà ma kia ra nữa
ư?
“Tà ma dị giới đang ở gần đây ư?”
“Đúng vậy, ngươi sợ rồi sao?”
“Nực cười!”
Kim Khải và mấy vị Đế Huyền cảnh liếc mắt nhìn nhau một cái rồi đồng loạt
bật cười.
“Bọn ta sợ hắn ư?”
“Bọn ta chỉ sợ hắn không dám tới thôi!”
“Không ngờ rằng một mẻ lưới mà lại bắt được nhiều cá như vậy.”
“Mau lên, mau gọi hắn ra đây xem nào!”
Nhìn thấy phản ứng của hắn giống hệt với tên Kim Không trước đó, Thành ca
cũng cực kỳ vui mừng.
Mà đám người Bạch La Chân ở phía sau cũng không khỏi lộ ra vẻ ánh mắt như
đang nhìn thấy lũ thiểu năng.
Các ngươi vội vàng đi đầu thai vậy cơ à, việc gì phải khổ thế?
Sau khi trải qua trận chiến lần trước, bọn họ đều cực kỳ tin tưởng vào thực lực
của vị tiền bối “tà ma dị giới” đó.
Chỉ cần bên phía Kim Huyền tộc không phải Đế Huyền cửu trọng tới đây thì cả
huyền giới này không có ai có thể địch lại được hắn.
Kim Khải rất mạnh, nhưng chỉ Đế Huyền ngũ trọng… thì chưa đủ.
Đáng lẽ bọn họ còn đang lo lắng vị tiền bối “tà ma dị giới” kia sẽ không đến.
Vậy mà hắn vẫn có thể tới đây, vậy thì không còn gì phải lo lắng nữa rồi.
Bọn họ yên tâm, nhưng Tân Linh và Thân Lương thì không thể nào yên tâm
nổi.
Cho dù là tà ma dị giới tới đây thì cũng vô dùng thôi.
Suy nghĩ của bọn họ chẳng có gì khác với đám người Kim Không lần trước.
Người đó tung hoành ngang dọc, vô địch ở dưới đó, nhưng điều đó cũng chẳng
nói lên điều gì.
Chỉ cần Đế Huyền cảnh cũng có thể xuống đó thì cũng sẽ trở thành kẻ tung
hoành bốn bể, bất khả chiến bại ở tầng thứ nhất.
Ở trong mắt của bọn họ, cùng lắm tên tà ma dị giới này cũng chỉ có thể sánh
ngang với Đế Huyền cảnh nhất hay nhị trọng gì đó thôi.
Mà lần này, Thành ca cũng chẳng buồn chạy đến chỗ vắng vẻ để gọi nữa.
Hắn trực tiếp dùng một loạt hiệu ứng huyền lực làm hoa mắt, sau đó thì nhân cơ
hội đó ẩn thân.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, hắn đã biến thành dáng vẻ của Lý Tuấn
Lãng - tà ma dị giới, để xuất hiện.
Nhanh vậy á?
Đám người Kim khải suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.
Mà phản ứng đầu tiên của đám người Tân Linh lại không phải là quan sát tên tà
ma kia, mà là nhìn ngang liếc dọc.
Đại hiền giả đâu rồi?
Hắn đi đâu rồi?
Thành ca hoạt động gân cốt một chút, lắc lắc thanh kiếm trong tay.
“Được rồi, các ngươi chuẩn bị xong hết chưa?”
Đúng lúc này, bên tai hắn vang lên một giọng nói truyền âm, hóa ra là Tân Linh.
“Các hạ, không biết đại hiền giả của tộc ta đâu rồi?”
Thành ca đang chuẩn bị làm màu, hắn chỉ đành cắt đứt tiết tấu này, đáp một câu:
“Hắn bị ta dịch chuyển đến một nơi an toàn khác rồi.”
Tân Linh lập tức yên tâm lại.
Chỉ cần đại hiền giả có thể sống sót thì còn gì phải sợ chứ, sống chết có số cả.
Nàng lại truyền âm tiếp: “Xin hỏi các hạ có cần sắp xếp chiến thuật gì không?
Có cần bọn ta phối hợp chiến đấu cùng không?”
Sắp xếp chiến thuật?
Từ này sao mà xa lạ với Thành ca thế nhỉ.
Nhưng mà “đồng đội” tích cực như vậy, còn chủ động đưa ra ý kiến muốn phối
hợp với bản thân như vậy, hắn không thể từ chối, khiến bọn họ mất mặt được.
“Nhiệm vụ của các ngươi rất khó đấy.”
“Ngươi cứ việc nói ra!”
Không chỉ Tân Linh, đến cả hai người Thân Lăng và Cảnh Dược cũng tỏ vẻ ủng
hộ.
Nghĩ đến việc rõ ràng người ta không phải người của Bạch Huyền tộc, trận
chiến này hoàn toàn có thể đứng ngoài nhìn, vậy mà lại nhiệt tình tới giúp đỡ.
Tinh thần như này, sao có thể không khiến người ta cảm động được cơ chứ?
Bọn họ cũng vô cùng xúc động đây này.
Nhưng mà sự xúc động này chỉ duy trì được đúng vài giây rồi hết.
Bởi vì bọn họ nghe được kế hoạch của Thành ca.
“Các ngươi tập hợp lại tất cả Bạch Huyền tộc ở phía sau lại, rồi để bọn họ hò
hét trợ uy cho ta.”
“Tốt nhất là phải hét sao cho ra dáng, sao cho có khí thế nhất là được!”
Ba vị điện chủ đều sửng sốt, sau đó thì tức xì cả khói đầu.
Ngươi có ý gì?
Bọn ta đường đường là Đế Huyền cảnh, vậy mà nhiệm vụ lại là hò hét trợ uy
cho ngươi ư?
Ngươi coi thường bọn ta đấy hả?
Có phải ngươi tự cao tự đại quá rồi không thế?
Chẳng lẽ ngươi định giải quyết trận chiến này một mình à?
Lúc bọn họ đang truyền âm, Kim Khải ở phía đối diện cũng vừa kinh ngạc, mà
cũng vừa nghi ngờ.
Thế là hắn liếc Đế Huyền nhị trọng của Ngân Huyền tộc một cái.
“Ngươi lên thử đi, xem xem rốt cuộc hắn có năng lực gì.”
Vốn dĩ vị cao thủ của Ngân Huyền tộc này cực kỳ căm hận tà ma dị giới, nghe
vậy thì gật đầu, sao đó thì nhấc theo huyền khí rồi bước lên phía trước.
Kết quả Thành ca lại xua xua tay.
“Không phiền các ngươi tới thử nữa đâu.”
“Các ngươi băng ngàn dặm đường tới tặng đầu người cho ta, tuy lễ nhẹ nhưng
tình nặng, ta cũng không thể để các ngươi tốn sức mãi như vậy được…”
Kim Khải và những người khác còn chưa kịp phát ứng lại, hắn đã trực tiếp vung
tiên kiếm trong tay lên.
Mười lăm Kiếm Tâm dưới sự tăng cường của huyền văn lại ầm ầm lao qua đó.
Tên cao thủ Ngân Huyền tộc đứng đầu tiên kia là kẻ dính đòn đầu tiên, cũng là
kẻ đầu tiên hứng chịu Kiếm Tâm Hỏa.
Hắn lập tức nhấc huyền khí lên, nhưng sau đó thì không còn sau đó nữa rồi.
Không chỉ có huyền văn tộc độ lao tới cực kỳ nhanh, mà trong đó còn bao gồm
cả tiên lực và huyền văn vận chuyển mang theo tốc độ xâm nhập cực cao.
Tất cả những thứ đó, đều đã vượt qua cả phản ứng cực hạn của Đế Huyền cảnh.
Tên Đế Huyền nhị trọng đó vẫn còn đứng ở chỗ đó.
Nhưng mà cả người đều đang bị Kiếm Tâm Hỏa, huyền văn hảo mà một lượng
lớn tiên lực tấn công, huyền thể ngay lập tức bị phá hủy.
Xoẹt!
Ánh lửa đen xẹt qua bầu trời, giờ chỉ còn đống tro tàn bay tứ phía của tên Đế
Huyền cảnh kia sau khi bị ngọn lửa thiêu đốt.
“Cái gì!”
Kim Khải và Tân Linh đồng thời kinh ngạc hô lên.
Người trước bị dọa đến mất mật, người sau cũng bị dọa đến mất mật, chẳng qua
tâm trạng của hai người hoàn toàn trái ngược nhau mà thôi.
Một Đế Huyền cảnh nhị trọng, cứ vậy mà ngã xuống ư?
Nhưng mà Thành ca không để cho bọn họ kịp cảm khái.
Kiếm Tâm Hỏa xông thẳng về phía trước, bốn hệ kim mộc thủy thổ còn lại cũng
bị cuốn theo hệt như vậy.
Ngũ Hành Kiếm Tâm bao trùm lấy năm mươi vạn cao thủ vào bên trong ngay
lập tức.
Vốn dĩ Ngũ Hành Kiếm Tâm không hề liên quan tới nhau, cũng không hề tồn
tại cái gọi là tương sinh tương khắc.
Suy cho cùng thì đây không phải quy tắc, mà chỉ là hàm ý trong một kiếm mà
thôi.
Ngoài ra, hầu như không có một ai có thể đồng thời lĩnh ngộ cả năm hệ, cho nên
một kiếm lúc nãy mà Thành ca vung ra, nơi đây đã xuất hiện một cảnh tượng vô
cùng thần kỳ.
Vậy mà Ngũ Hành Kiếm Tâm lại bắt đầu tiến hóa lẫn nhau, chu kỳ lặp đi lặp lại
không ngừng nghỉ.
Mà giữa đội hình của kẻ địch kia, một thế giới nhỏ đơn giản được hình thành
từng chút một.
Mà sau đó, bởi vì bản thân thế giới nhỏ này vô cùng không ổn định, thành hình
trong nháy mắt, nhưng cũng vì thế mà tự hủy diệt với tốc độ kinh hoàng.
Sự hủy diệt của thế giới nhỏ bé nàng bùng phát một sức mạnh đáng sợ.
Thực sự đột nhiên tăng cường lực sát thương cho Ngũ Hành Kiếm Tâm lên gấp
mười lần!
Nhưng chỉ thấy bên không trung rộng lớn kéo dài không biết bao nhiêu dặm kia,
từng chùm pháo hoa khổng lồ như những vì sao đang nổ tung.
Bất kể là Địa Huyền cảnh hay là Thiên Huyền cảnh, dưới dao động hủy diệt và
linh văn áp chế này, ai nấy đều không thể còn chút sức phản kháng nào.
Cao thủ của ba tộc lần lượt ngã xuống.
Mà mấy Đế Huyền cảnh kia, cũng chỉ cầm cự được có vài giây.
Bọn họ gào thét tuyệt vọng trong tình cảnh bị vây khốn, ai nấy đều dốc sức
vung huyền khí, thúc giục huyền văn, cố xông ra từ mọi phía.
Mà lúc này, cuối cùng Kim Khải cũng biết tên tà ma dị giới kia đồng nghĩa với
gì.
Bọn họ hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với người này.
Quả thật đây là một chiếc lưới tuyệt vời để hốt gọn một mẻ…
Chỉ đáng tiếc không phải hắn, mà là đối phương.
Kẻ tự đâm đầu vào lưới, là bản thân bọn họ mới đúng.
Là một Đế Huyền ngũ trong, hắn không hề trực tiếp bị giết chết bởi làn sóng
hủy diệt của Ngũ Hành Kiếm Tâm.
Nhưng mà ngay khi hắn định lao ra khỏi phạm vi sát thương, Tứ Tình Kiếm
Tâm lại lao tới