Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ta biết rồi, nhất định cuối cùng một kiếm kia đã phải trả một cái giá thật lớn,

dẫn đến bây giờ ý thức và hồn vía của nàng đều tan rã.”

“Đúng vậy, tuyệt đại bộ phận cấm thuật đều có tác dụng phụ rất lớn!”

Quân chi viện của Thu Vũ Tuyền ở bên ngoài đều gấp gáp.

“Mau hồi phục lại đi, Vũ Tuyền tiên tử!”

“Trận thứ tư còn chưa kết thúc, ngươi không thể ngã xuống được…”

Nhìn thấy dáng vẻ gấp gáp đến phát cáu, hận không thể ngăn chặn truyền ảnh

tiên khí, truyền công gì gì đó cho Thu Vũ Tuyền của bọn họ.

“Nguy rồi, Vô Ách Đạo Thánh đang bay về phía nàng!”

“Chuyện này phải làm thế nào mới ổn đây?”

“Vô Ách Đạo Thánh chết tiệt, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn thì tính là anh

hùng gì chứ!”

Chỉ trong khoảnh khắc, Vô Ách Đạo Thánh vô tội đã trở thành kẻ thù chung của

tất cả mọi người ở đấy.

Bất kể là những người hâm mộ cuồng nhiệt của Thu Vũ Tuyền không bằng lòng

nhiều thế nào, cuối cùng thì Vô Ách vẫn đến trước mặt nàng.

Nhìn thi thể thê thảm bị banh ra của Minh Trần Đạo Thánh trên mặt đất, hắn

cũng không kìm nổi mà rợn gai óc.

Chết một cách thẳng thừng dứt khoát như vậy?

Hơn nữa tại sao chưa bị loại bỏ ra khỏi sân?

Lại nhìn Thu Vũ Tuyền ở đối diện, trạng thái của nàng có vẻ như không bình

thường lắm, hắn có chút do dự không chắc lắm.

“Minh Trần Đạo Thánh… là ngươi giết?”

Chỉ là một vị Tinh Chủ, không thể làm được loại chuyện này được?

Cho dù thật sự có thể vượt cấp làm được, cũng không thể giết một thành hai

rung động đến tâm can như thế được.

Thu Vũ Tuyền ở đối diện cũng không ngẩng đầu lên, càng không có lời đáp lại

của hắn.

Giống như hắn thật sự biến thành một bức tượng điêu khắc.

Chuyện này khiến cho tất cả mọi người ở bên ngoài càng thêm nôn nóng.

Vô Ách Đạo Thánh nhìn xung quanh một chút, thần hồn không ngừng tìm tòi

xung quanh.

“Đừng có cố làm ra vẻ huyền bí, ngươi vẫn còn có người giúp đỡ ư?”

“Cho bọn họ xuất hiện đi!”

Thu Vũ Tuyền vẫn không hề trả lời như trước, giống như không hề nghe thấy

gì.

Vô Ách Đạo Thánh có hơi khó chịu bực dọc.

“Sao nào, ngươi lợi hại như vậy? Ngay cả ta cũng không xứng nói chuyện với

ngươi sao?”

Mắt thấy Thu Vũ Tuyền vẫn cứ không chịu hé răng, cảm thấy thể diện của mình

bị tổn hại, hắn không khỏi tế ra đạo khí của mình.

“Lẽ nào lại như vậy, ta đường đường là Đạo Thánh, ngươi chỉ là Đạo Tôn!”

Nhưng cho dù như vậy, Thu Vũ Tuyền ở đối diện cũng vẫn không hề phản ứng

lại.

Vô Ách Đạo Thánh rất muốn trực tiếp giết chết ả ta.

Nhưng hắn có chút lo lắng, Thu Vũ Tuyền ở đối diện còn có bẫy, chính là cố ý

dùng loại thái độ coi thường này để kích thích mình ra tay.

Chẳng hạn như xung quanh thật sự có cao thủ mai phục, mà một khi mình ra tay

thì sẽ bị trúng quỷ kế gì đó hoặc loại mai phục nào đó.

Dù sao thì cái chết của Minh Trần Đạo Thánh cũng là sự thật.

“Hừ, còn muốn dọa nạt ta, ngươi cứ từ từ mà giả thần giả quỷ đi!”

Nói xong, hắn quay ra bỏ trốn biến mất ngay tại chỗ.

Những người bên ngoài đều lần lượt thở phào nhẹ nhõm.

“Cũng được, cũng được, hắn bị dọa sợ chạy mất rồi.”

“Tình trạng của Thu Vũ Tuyền nhất định là sa cơ lỡ vận rồi, kế vườn không nhà

trống này cũng được lắm.”

“Chính xác, một kiếm lúc trước ấy, nàng không thể không trả giá thật đắt.”

Nhưng mà ngay sau đó, bọn họ liền không nhịn được mà chửi ầm lên.

“Vô Ách Đạo Thánh chết tiệt này.”

“Hắn cũng quá gian xảo rồi?”

Mọi người chỉ thấy Vô Ách Đạo Thánh vốn đã thoát ra ngoài, ở phía xa cuộn

thành một vòng lớn, lại có thể cuộn đến phía sau Thu Vũ Tuyền.

Nhìn thấy bóng lưng Thu Vũ Tuyền đang chống kiếm đứng sừng sững ở trên

mặt đất, hắn đột nhiên thúc giục pháp cảnh, sử dụng đạo khí và thánh lực, phát

ra một đòn mạnh mẽ nhất của mình.

“Đi chết đi!”

Hắn đường đường là Đạo Thánh, sao có thể thật sự bị một tên Đạo Tôn hù dọa

chứ.

Chính trong nháy mắt lúc hắn sắp tấn công đến sau lưng Thu Vũ Tuyền, bóng

dáng vốn dĩ không động đậy nhúc nhích kia lại đột nhiên quay người lại.

Vung một kiếm về phía sau.

Vẫn là một kiếm bình thường như trước.

Thậm chí ngay cả kiếm quang cũng chưa từng nhộn nhạo lên.

Ngay sau đó, sự công kích khắp trời bị phân thành hai.

Tựa như vải vóc đầy trời bị xé ra thành hai, sượt qua bên người Thu Vũ Tuyền

cuộn trào lên mà đi, chỉ là cũng không hề làm tổn thương đến thân thể nàng.

Cũng đúng lúc đó, Vô Ách Đạo Thánh ở trên bầu trời cao cũng rơi xuống.

Đùi trái đến vai trái của hắn bị nghiêng kéo ra một đường thẳng tắp.

Dọc theo đường kia, thân thể của hắn bị chia làm hai nửa.

Phù phù!

Thân thể tàn phế bị rơi xuống dưới đất, chết ngay tại chỗ.

Mà tên của hắn cũng biến mất ở trên màn trời.

Xoạt!

Tất cả mọi người lại một lần nữa vang như sấm dậy.

“Đậu má, đậu má! Thế mà vẫn có thể đánh một lần nữa?”

“Lại là một giây vung kiếm giết chết Đạo Thánh!”

“Lần này ngay cả khúc dạo đầu cũng không có đã vung ra một kiếm như vậy, ai

dám tin?”

“Đây hoàn toàn đúng là tiết tấu người nào đến người đó chết à?”

“Ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không, nhận thức của ta

hoàn toàn bị phá vỡ rồi…”

“Vô địch, Vũ Tuyền Tiên tử tuyệt đối chính là vô địch toàn trường!”

“Ta dám đánh cược, cho dù Vân Đình Đạo Thánh tới đây cũng sẽ bị chết như

vậy.”

“Thật là đáng sợ…”

Một kiếm có thể nói là ngẫu nhiên, lại được nói thành kiếm thuật không thể vãn

hồi.

Có thể dùng hết một lần, cả đời cũng không thể nào dùng lại một lần nào nữa.

Hai lần, vậy thì chính là thủ đoạn tác chiến bình thường.

Mà lần này sau khi chém giết đối thủ xong, ánh mắt của Thu Vũ Tuyền cuối

cùng cũng khôi phục lại ánh sáng như trước, dường như là cuối cùng cũng đã

tỉnh táo lại rồi.

Bóng dáng vốn như thật như ảo cũng lần nữa trở nên rõ nét.

Nàng liếc mắt nhìn thi thể ngổn ngang ở trước sau, nhưng cũng chỉ hơi ngừng

lại một chút.

Ngay sau đó cũng rất tự nhiên bay đến trước hai người họ, thu lấy đạo khí và bí

bảo nhẫn trữ vật tùy thân của bọn họ.

Rồi sau đó lập tức bay đi.

Lại chết thêm một Đạo Thánh, nội tâm của những tuyển thủ khác ở bên trong

đều sắp chết lặng rồi.

Bọn họ chỉ vẫn giống đám người Giáng Vân Thanh Khuyết lúc đầu, bị cùng

một nhóm người giết chết.

Đám người Chí Nguyên Đạo Thánh và Phục Lãng Đạo Thánh bày ra vẻ mặt vô

cùng vô tội.

Không phải bọn ta mà!

Hai lần người bị chết đều là người của mình, bọn ta chẳng lẽ lại ăn no rửng mỡ

đi tranh chấp nội bộ à?

Chính bọn họ cũng vô cùng kinh sợ đấy nhé.

Giết một Tinh Chủ, thế mà lại có thể liên tiếp thất bại hai lần, rốt cuộc là đã xảy

ra chuyện gì vậy?

Vì cái chết của Vô Ách Đạo Thánh, hành động của những người khác đều trở

nên cẩn thận hơn rất nhiều, lại chẳng có ai dám đi đến kiểm tra tình hình của

Thu Vũ Tuyền nữa.

Mà ở một bên khác, Khương Chưởng môn vẫn thoải mái nhàn hạ.

Cho đến tận lúc này, cuối cùng hắn mới có thể thấy được màn trời.

“Sao ta lại cảm thấy, hôm nay hình như ít đi mười mấy cái tên nhỉ, là ảo giác

của ta sao?”

Lăng đang nằm ở ghế nằm ở bên cạnh bất đắc dĩ liếc mắt qua.

Cũng đã ít đi sáu Đạo Thánh rồi, mười mấy tên thượng vị Tinh Chủ, thế mà bây

giờ ngươi mới phát hiện?

Rốt cuộc là ngươi có đến để tỷ thí hay không vậy?

Cho dù buông lỏng tâm tính cũng phải có mức độ chứ?

“Là chết một nhóm người, ngươi có ý kiến gì không?”

Thành ca nhún vai.

“Không có ý kiến gì cả, chỉ là cảm thấy lâu lắm rồi không đụng vào người sống,

sắp quên mất cách tỷ thí rồi.”

Lăng có chút hào hứng hỏi: “Thế ngươi mong đợi đụng phải ai nhất?”

Câu hỏi này trước nay Thành ca chưa từng nghĩ đến.

Suy nghĩ cẩn thận thì cuối cùng hắn vẫn đưa ra đáp án.

“Thu Vũ Tuyền đi.”

“Tại sao?”

“Gần đây càng ngày nàng càng vượt quá, ta phải dạy dỗ lại nàng cách làm

người như thế nào, nhân tiện sửa lại gia phong một chút.”

Vẻ mặt của Lăng trở nên cổ quái.

“Ngươi chắc chắn?”

Biểu hiện của Thu Vũ Tuyền, thực sự nàng đã hoàn toàn ngăn chặn khoảng

không “nhìn thấy” rồi.

Giống như Nguyên Đế, nàng cũng phải đưa ra phỏng đoán của Vô Đạo Kiếm.

“Chuyện này có gì mà không chắc? Nha hoàn thì phải có dáng vẻ của nha hoàn,

luôn muốn nhấc lên lật đổ lão gia thì quả thực là không biết lễ phép gì cả…”

Lăng rất muốn nói, hay là chúng ta đánh cược đi, ngươi thua thì như thế nào

như thế nào.

Nhưng ngẫm nghĩ lại lần này nếu như Khương Thành thật sự bại dưới tay Thu

Vũ Tuyền, vậy thì hắn cũng sẽ chết, thì còn có sau này gì nữa chứ?

Lúc hai người đang nói chuyện, một bóng dáng ở bên cạnh đã nhanh chóng bay

đến gần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK