Chốc lát, xung quanh Khương Thành vây quanh đầy người.
Dù là Hoang vực hay là Ma vực, tất cả mọi người nhìn hắn với ánh mắt đầy
mong đợi.
“Khương chương môn, nếu ngươi có thể đưa chúng ta ra ngoài thì tương lai
chúng ta chắc chắn sẽ báo đáp!”
“Không nói gì nhiều, nếu thật sự ra ngoài được, tương lai một câu nói của
Khương chương môn, gian khó cũng không từ!”
“Nếu việc này thành công, Khương chưởng môn chính là bạn tốt nhất của tất cả
mọi người ở Ma vực.”
Hoang vực tương đối chân thành, tộc trưởng Tỉ Trường nói một câu: “Huynh đệ
sau này ngươi muốn đánh ai, cứ nói với chúng ta một tiếng là được.”
Nếu đổi lại là người khác thì chỉ sợ là mừng đến phát điên mất.
Nhiều ân tình của thiên kiêu dưới hạ giới như vậy, cho dù Tiên Đế cũng chưa
chắc đã có được hết.
Tương lai thật sự lên được tiên giới, đợi từng người trong nhóm này tu luyện thì
sẽ là nguồn sức mạnh đáng sợ nhường nào cơ chứ?
Đáng tiếc, Thành ca không dùng đến.
Hắn ta không muốn đi cũng nhóm người này đâu, đến lúc đó hằng ngày đều bị
bọn họ cướp mất cơ hội làm màu.
Bởi vì năng lực bọn họ quá tốt.
Mà muốn biến bọn họ thành cấp dưới để có thể nhận được điểm. thì là không
thể nào.
Những người này định sẵn là không thể thu phục được.
Cho nên hắn ta không lấy làm vui vẻ lắm.
“Được rồi, ta cũng chỉ là thử thôi, có thành công hay không, còn chưa nói
được.”
“Khương chương môn có cách gì?”
“Hoặc là bọn ta có thể bày mưu hiến kế!”
Thôi đi, có thể cất bản lĩnh của các người lại được không?
“Cách của ta rất đơn giản, chính là xông vào sương độc ở ven biên giới kia.
Xuyên qua sương độc là thoát khỏi tiên bảo.”
Vừa nói xong, mọi người kinh hãi.
“Cái gì?”
“Xông vào sương độc ở ven biên giới ư?”
“Tuyệt đối không thể được!”
“Sương độc này có thể biến Tiên Tôn thành vũng máu, Khương chương môn,
ngươi tuyệt đối không được kích động!”
“Đúng vậy, chuyến này chết chắc không còn đường sống luôn!”
Sương độc ở sát biên giới, lúc bọn họ vừa tới không lâu, đã thấy có người thăm
dò.
Nhưng chỉ cần chạm vào một chút thôi, tất cả đều nhanh chóng bị tiêu diệt một
cách thần kỳ, không để lại chút vết tích nào.
Quá nguy hiểm.
Thành ca không nói với bọn họ, hắn có thể hồi sinh.
“Các vị không cần phải khuyên nữa!”
“Mặc dù bổn chưởng môn cũng chỉ… nắm chắc một phần”
Một tiếng “keng”, hắn ta rút Cổ Dương Tiên Kiếm ra, ngẩng mặt giơ cao lên
trời.
“Nhưng vì một ngày mọi người có thể gặp lại, có được tự do, ta thử một chút thì
đã làm sao?”
Thành ca lại theo thói tạo thiện cảm.
“Đừng nói là nắm chắc một phần, cho dù chỉ có một tia hy vọng, thì cũng đáng
để thử một lần!”
“Vì mọi người, ta đồng ý mạo hiểm!”
Lời này, nói ra một cách hào hùng bi tráng, xem cái chết nhẹ như không.
Phút chốc, tất cả mọi người ở ở đây đều bị cảm động, đến cả Mạc Trần cũng
không ngoại lệ.
Cái này cũng vĩ đại quá đi mất thôi?
Tu luyện cảnh giới vậy mà còn có người cao thượng như vậy ư?
Nói thật, trong 12 vạn người ở đây, đa số người ở đây đều không phải là nhân sĩ
chính đạo gì.
Ma tu tà đạo đầy ra đó, huống hồ chi là môn phái chính đạo, không phải cứ thấy
là ai cũng có nhân cách tốt đẹp hết.
Chỉ là khi đối diện với những tình cảnh khó khăn liên tiếp, bọn họ cũng biết
chân thành hợp tác mới là lựa chọn tốt nhất, cho nên mới thể hiện cực kì vui vẻ
trên dưới một lòng.
Bây giờ đột nhiên xuất hiện một người như vậy, mọi người đều cảm giác không
thích ứng được.
“Khương chưởng môn, ngươi….không cần vì chúng ta mà làm tới bước này!”
“Thật là làm lão hủ hổ thẹn…”
“Khương chương môn…..ngươi, ngươi vẫn nên suy nghĩ kỹ lại!”
Ai cũng muốn rời khỏi.
Nhưng tinh thần hy sinh “xả thân vì nghĩa” của Khương Thành, thật sự là cực kì
hiếm gặp trong giới tu luyện.
Đổi lại là bọn họ, chỉ có một phần cơ hội như thế thì không thể đi tìm đường
chết được.
Những lão đầu đã sống được mấy trăm vạn năm này, không biết là đã bao nhiêu
năm rồi mới bị làm cho kích động như vậy.
Rõ ràng trong mắt bọn họ đây là hành động ngu ngốc.
Sâu trong nội tâm, lại không thể không cảm động.
Những thanh niên thiên tài thời gian tu luyện không dài, càng là chắp tay hành
lễ, mắt ngấn lệ.
Ti Trường cúi thân mình cao lớn xuống, vỗ mạnh lên vai của Thành ca, xúc
động nói: “Huynh đệ, ngươi còn đỉnh hơn người Hoang vực chúng ta nhiều!”
“Ta quyết định, theo ngươi đi vào, mở đường cho ngươi!”
Ta sẽ không thật sự chết đâu, còn ngươi xông vào là chết thật đấy.
Hơn nữa cơ hội làm màu này chỉ có một mình ta thôi, ngươi đừng tranh giành
với ta!
“Không, ngươi tuyệt đối đừng làm thế!”
“Dù gì ta cũng nắm chắc một phần, lỡ như thành công thì sao?”
“Mình ta thử thì không sao, không thể để càng nhiều người chết oan được!”
Nói xong, hắn ta buông tay của Ti Trương ra, không chút suy nghĩ bay lên
không trung.
Trong đám người duy nhất có một ánh mắt hoài nghi, cũng chính là Tam Nhãn
Hổ.
Hắn ta và Thành ca chính là cùng một cùng loại người. Nó cực kì hoài nghi đây
chỉ là bước đầu làm màu mà thôi.
Nhưng nó không dám nói ra trước mặt.
Nếu không người khác chắc chắn sẽ phẫn nộ đánh chết tên tiểu yêu bỉ ổi “ác ý
phỏng đoán” anh hùng này.
Cả một chặng đường bay nhanh, bay tròn hai canh giờ, cũng không biết là bay
được bao nhiêu dặm rồi, cuối cùng trên không trung cũng xuất hiện tầng tầng
lớp lớp sương mù.
Tất cả những người kia đều đi theo.
“Khương chương môn, ngươi thật sự quyết rồi ư?”
“Bây giờ hối hận vẫn kịp…”
“Ngươi hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất thiên kiêu của vạn vực hạ giới chúng ta,
cứ thế mà ngã xuống thì quá là đáng tiếc!”
Thành ca sao có thể do dự được.
Hắn ta ngoảnh đầu lại, mỉm cười nhẹ.
“Mọi người yên tâm, chỉ cần ta có thể rời khỏi thì có thể mang tiên bảo đến tiên
giới thật sự”
“Đến lúc đó, sớm muộn gì cũng sẽ giúp các ngươi thoát ra ngoài!”
Nói xong, hắn ta xông vào bên trong sương độc.
“Khương chưởng môn!”
Thanh Sa và tộc nhân Tâm bộ đều khóc lên, vừa cảm động vừa bi thương.
“Khương chương môn cao cả!”
“Thương thay tiếc thay…”
“Dù là thành công hay thất bại, lao phu đều sẽ ghi nhớ ân nghĩa ngày hôm nay
của Khương chưởng môn!”
“Bổn tọa tung hoành ngang dọc 900 vạn năm, chưa từng thật sự khâm phục bất
kì ai. Bắt đầu từ hôm này, Khương chưởng môn là ngoại lệ duy nhất.”
“Nếu thật sự có thể thoát khỏi, vào được tiên giới, ta chắc chắn nâng đỡ hậu bối
phi thăng của Thiên Linh vực trong tương lai!”
Mọi người nhìn về phía sương mù, bên trong không có bất kỳ động tĩnh nào
nữa.
Không ai biết kết quả như nào.
Thật sự đã ra ngoài, hay là mất mạng rồi.
Nếu bọn họ biết sự thật, chỉ sợ là tất cả đều câm nín.
Sau khi vào trong sương độc, Thành ca chết không ngoài dự đoán.
Sau đó, đúng như dự liệu âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên.
“Ting, ký chủ bị giết, thăm dò thực lực của địch nhân, sắp xếp phương án sống
lại.”
“Ting, ký chủ đã luyện hóa thành công Vạn Tượng Huyễn Tiên Bình!”
“Ting, ký chủ hồi sinh!”
Đù, đơn giản vậy thôi hả?
Đáng lẽ Khương Thành còn cho rằng hệ thống sẽ cho mình năng lực trúng độc
không chết, sau đó mạnh mẽ xuyên qua sương độc, thoát khỏi số mệnh này cơ.
Ai mà biết hệ thống dứt khoát như vậy, cứ thế cho mình trở thành chủ nhân của
tiên bảo.
Thể thì đơn giản hơn nhiều rồi.
Vốn dĩ hắn ta không biết sương độc này có bao nhiêu, cũng không biết phải bay
bao lâu mới ra được.
Bây giờ thì tốt rồi.
Chỉ bằng một ý nghĩ, bây giờ hắn đã ở bên ngoài tiên bảo.
Trước mắt hắn là một bảo bình toàn thân màu xanh da trời đang trôi nổi, cứ thế
đơn độc treo giữa không trung.
Bên dưới là tầng tầng lớp lớp đám mây.
Xuống dưới nữa không biết là bao xa, chính là vạn vực hạ giới.
Không còn thấy Hư Tiên giới nữa, quy tắc phi thăng đã khôi phục hoàn toàn.
Cảm nhận khí tức quy tắc của ngoại giới một lần nữa, hắn phát hiện cảnh giới
của mình bỗng thả lỏng, hắn lập tức có trực giác mãnh liệt rằng hắn sắp đột phá
phi thăng rồi.